Chuyện này ngoại trừ Khương Liễm ra thì chỉ có Giác biết. Phác Lận ghét cay ghét đắng cái thân phận con nhà giàu của mình, cái chí của anh trước giờ chỉ hướng về quần chúng nhân dân mà thôi. Vừa ra trường cái là anh xách đít biến ngay, thậm chí còn không nói với mẹ một tiếng nào mà cứ thế đăng ký thi thẳng vào cục Thanh tra.

“Cái tòa nhà thương mại đối diện cục Thanh tra là của mẹ tôi đấy, hễ rảnh là bà ấy lại ngồi trong đó uống cà phê, vác ống nhòm ra xem tôi tan làm chưa,” Phác Lận ủ ê, “bà ấy vẫn chưa biết về cuộc hẹn giữa tôi với Giác.”

Yến Quân Tầm tắt màn hình đi: “Hephaestus sẽ đào vào các mối quan hệ thân thiết của anh, bây giờ chúng ta chưa thể liên lạc ngay với cô ấy được, anh cũng hiểu những rủi ro trong đó mà.”

“Cái con Hephaestus đấy,” Phác Lận sắp khóc tới nơi mất, “rốt cuộc nó đến đây làm gì?”

Yến Quân Tầm nghĩ nghĩ rồi đáp: “Thu hồi.”

Thời Sơn Diên đưa vũ khí cận chiến cho Yến Quân Tầm, tiện thể ngó ra ngoài cửa kính.

Nhìn lòng dãy Đê Ái là sẽ thấy rõ tình trạng khai thác quá mức, ở đây không hề có phủ xanh giả lập. Ống khói chọc trời ngay trước mắt phun bụi mù mịt sang vùng lân cận, trong không khí có một mùi gì đó rất kinh.

Xe lên đường chính, chạy trên con đường đất tới nhà máy than, sau nửa tiếng bọn họ đã tiến vào địa phận của nhà máy than. Khu dân cư lân cận nhà máy tạo thành hình chữ “井”, tường nhà dân sát hai bên đường hiển hiện vẻ cũ kỹ bụi bặm, Thời Sơn Diên nhìn thấy biểu ngữ chiến tranh “Liên minh tất thắng” trên tường.

Khu Đình Bạc phát triển từ thành phố công nghiệp bên này, hồi đó phủ xanh không cần dữ liệu giả lập. Giờ những người vẫn còn sống quanh đây toàn công nhân nhà máy than đã nghỉ hưu, phần đông trong số đó là góa phụ, trẻ mồ côi, hoặc người già. Dựa theo dữ liệu khảo sát từ Liên minh trong những năm gần đây, ngoại trừ khu Đình Trệ ra, tỉ lệ sinh sản ở những vùng khác đều giảm cực mạnh, con người càng ngày càng bất lực trong chuyện sinh con đẻ cái. Phó Thừa Huy từng kêu gọi nuôi dưỡng theo khu vực, khẩu hiệu đặt ra là “Giao con trẻ cho Liên minh, Liên minh sẽ tạo nên ngày mai tươi sáng”, phản đối nổ ra ở khu vực chờ phát triển.

Tổ chức của khu Đình Trệ chỉ đơn thuần là một tổ chức chống Báo Đen chuyên quyền, kiểu tổ chức này ở những khu chờ phát triển cũng có. Mâu thuẫn nội bộ trong Liên minh trở nên gay gắt hơn trong chiến tranh, bởi vì sau trận chiến ấy, hoạt động chính trị của Phó Thừa Huy đã bộc lộ sự áp đảo chưa từng thấy.

Yến Quân Tầm nghĩ đến lời của Tô Hạc Đình vừa nãy. Mắt Cáo là nằm vùng ở liên minh phía Bắc và cũng là thành viên của Báo Đen, hắn ta nhận lệnh Phó Thừa Huy ám sát tổng chỉ huy, nhưng ngay sau đó lại bị Thời Sơn Diên giết. Hệt một vòng luân hồi, bây giờ đến lượt Thời Sơn Diên rồi.

Thời Sơn Diên lau súng, bảo Phác Lận: “Bác sĩ chính quy không lấy nổi chip ra đâu, anh có thể hỏi mẹ anh xem bà ấy có biết bác sĩ chợ đen hay không được không?”

“Bà ấy không biết,” Phác Lận dừng xe lại, quay người qua, tự dưng nảy ra một sáng kiến, “nhưng tôi biết, ngay ở khu này thôi.”

*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)

Khương Liễm đang ở đằng sau lớp kính, hai tay đeo còng. Anh hỏi 7-004 phía đối diện: “Tôi vi phạm cái gì?”

“Bao che cho lính nằm vùng của tổ chức,” 7-004 nằm bò ra bàn giở xem tài liệu về Khương Liễm, “Thời Sơn Diên là lính nằm vùng của tổ chức khu Đình Trệ, vốn hệ thống chủ có thể hạ hắn ở cục Thanh tra, nhưng anh lại cấm các thành viên nổ súng dẫn đến việc hắn chạy thoát. Chuyện này kéo thêm rất nhiều vấn đề cho bọn tôi trong các nhiệm vụ sau này,” gương mặt ngẩng lên của y đang đeo kính, “bọn tôi phải điều tra anh.”

“Thời Sơn Diên là do Báo Đen các người cử đến,” kính Khương Liễm hơi mờ, song anh vẫn nhìn người khác được như thường, “từ trước khi tiếp nhận cậu ta, tôi đã nói với Báo Đen rồi.”

7-004 nhìn Khương Liễm một lát, hỏi: “Vậy à? Tôi đâu có thấy anh phản đối trên hệ thống.”

Những hồ sơ liên quan đến Khương Liễm đều do hệ thống phụ trách lưu trữ, bao gồm cả nhật ký theo dõi của cục Thanh tra với anh. Giờ hệ thống chủ đã “phát điên”, 7-004 nói gì chẳng được. Khương Liễm bắt đầu nghi ngờ đây là một âm mưu vu oan đã được lên kế hoạch từ trước. Ngay từ hồi Thời Sơn Diên mới tới khu Đình Bạc, Báo Đen đã yêu cầu hắn phải ở khu cách ly do hệ thống quản lý rồi.

Hệ thống, mẹ kiếp toàn hệ thống.



“Tôi muốn hỏi anh,” 7-004 nói, “tại sao anh không báo cáo về hành vi bất thường của Thời Sơn Diên?”

Khương Liễm đẩy kính xuống, đáp: “Ở chỗ này cậu ta hành xử rất bình thường.”

“Hắn ta nổ súng bắn lính theo dõi đã mất đi khả năng chống cự bốn lần,” 7-004 chỉ vào tài liệu, “anh nghĩ thế là bình thường à?”

“Cả cậu lẫn tôi đều không có mặt ở hiện trường,” Khương Liễm nhìn y, “chỉ có Thời Sơn Diên mới biết rốt cuộc đối phương có mất khả năng chống cự hay không. Nhỡ mà đối phương vẫn còn dư sức phản kháng thì sao?”

7-004: “Hắn đã đánh gãy tay chân của đối phương.”

Lòng Khương Liễm chùng xuống: “Đối phương vẫn còn răng. Cậu từng dùng răng lúc làm nhiệm vụ rồi chứ? Như trong phim ấy, để hoàn thành nhiệm vụ có thể dùng đến mọi bộ phận trên cơ thể.” Anh vừa vắt óc nghĩ vừa nói, “Cậu thảo luận xem 01AE86 có bình thường hay không với tôi chỉ tổ phí thời gian thôi. Tôi bảo cậu ta bình thường cậu bảo cậu ta không bình thường, thế thì cậu cứ báo cáo là cậu ta không bình thường là được rồi. Đằng nào thì cậu ta cũng chẳng phải nhân viên trong biên chế của cục Thanh tra khu Đình Bạc, cậu ta là người của Báo Đen bọn cậu, chẳng liên quan gì đến tôi hết. Lúc đó tôi cấm nổ súng chỉ vì tôi cho rằng không cần thiết phải nổ súng thôi. Yến Quân Tầm là chuyên viên lập hồ sơ tâm lý của cục Thanh tra, cậu ta có mà có vấn đề gì thì có thể xin điều tra, bọn tôi sẽ hợp tác hoàn toàn, nhưng cái con hệ thống ngu ngốc kia — mày nghe thấy chưa hả đồ ngu? Chính chỉ thị nổ súng của mày đã dọa bọn họ chạy mất đấy.”

Hệ thống chủ chuyển camera qua, lên tiếng cảnh cáo: “Anh đừng có chửi người khác.”

“Tao không chửi người,” cơn giận của Khương Liễm đã vọt lên tận đỉnh đầu, anh nhìn thẳng vào camera, “mẹ mày đéo phải người, đéo phải.”

“Hệ thống được hưởng nhân quyền…”

“Đề xuất của Phó Thừa Huy không được thông qua,” Khương Liễm đập bàn cái ruỳnh, qua mấy ngày liên tiếp bị giam, người ngợm anh đã trở nên nhếch nhác, mặt thì lún phún râu, tính nóng như lửa, “hệ thống chỉ là đạo cụ hỗ trợ con người mà thôi, mày với cái bút cũng chẳng khác quái gì nhau cả! Bút có nhân quyền à?” Khương Liễm cáu quá hóa cười, “Phó Thừa Huy tính dùng số phiếu hệ thống bầu cho ông ta để tiếp tục làm ông trùm Liên minh đúng không? Ngu ngốc! Sớm muộn gì tổ chức khu Đình Trệ cũng sẽ cho nổ tung cái trung tâm chỉ huy của ông ta cho mà xem!”

“Anh ta nhắc đến tổ chức khu Đình Trệ,” camera của hệ thống chủ chuyển sang 7-004, “tôi có thể phán anh ta cũng cấu kết với tổ chức.”

“Đúng rồi, phải rồi đấy!” Khương Liễm bỗng đứng phắt dậy, “bọn mày thích nói thế nào thì nói! Đ*t mẹ!” Kính anh hơi trượt xuống để lộ ra vành mắt đen thâm, nhưng anh chẳng quan tâm, anh chỉ thẳng vào camera của hệ thống, “Mày mà là hệ thống thông minh ấy hả? IQ của mày chỉ bằng con chó nhà tao thôi!”

“Anh quá trớn rồi đấy.” Hệ thống chủ mở hệ thống phun trong phòng lên.

Một dãy ống nước tức thì xuất hiện trên đỉnh đầu Khương Liễm, xịt đầy nước lên người anh. Anh nhếch nhác lùi xềnh xệch ra sau, đụng đổ cái ghế trong phòng, rơi luôn cả kính. Khương Liễm che mặt quát 7-004: “Đừng hòng bắt tao im miệng—”

Ô nói chuyện trên kính đóng lại.

Khương Liễm lại quay về phòng giam.

*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)

“Trong nhóm ‘Ve’ có một bác sĩ,” Phác Lận bước nông bước sâu di chuyển về phía trước, “trong hồ sơ nói ông ta là bác sĩ cá nhân của thủ lĩnh ‘Ve’, địa vị tương tự thợ xăm của ‘Ve’, đều là tiền bối mà người mới gia nhập phải lạy.” Anh quay đầu lại tìm niềm vui trong nỗi khổ, “Ông ta phẫu thuật thẩm mỹ cũng đỉnh lắm đấy, hai cậu có nhu cầu không? Được rồi, chúng ta đều không có nhu cầu đó.”

Lúc này mưa vẫn đang lây rây, ba người đang ở trong một con ngõ nhà dân gần nhà máy than. Cống thoát nước của mấy con ngõ này đều chưa thiết kế xong, cộng thêm lười khơi thông nên nước ứ đọng đã chuyển hết sang một thứ chất lỏng đen sì bốc mùi hôi rình.

Giày Yến Quân Tầm đã sũng nước, cậu hỏi: “Khương Liễm không bắt ông ta ư?”

“Ông ta chỉ là một bác sĩ thôi,” Phác Lận phân biệt số nhà dưới ánh đèn le lói, “anh Khương lúc làm việc thích chừa lại một đường lui, đây vừa là khuyết điểm cũng vừa là ưu điểm của anh ấy.”



Trong rất nhiều thời điểm, Khương Liễm dễ dàng sắm vai một nhân vật đóng góp hết mình mà chẳng nhận được một lời cảm ơn, đây là điểm khiến vợ anh ta thất vọng nhất.

Khu vực này không có hệ thống máy quay, lúc Thời Sơn Diên đi qua cái ngõ kia còn nghe thấy có tiếng đài bên trong tường. Khu nhà dân này cao bằng nhau, mỗi nhà đều có sân nhỏ riêng, có điều phần lớn đều không có người ở.

Phác Lận càng lúc càng dẫn bọn họ vào sâu hơn, cuối cùng dừng lại ở một con ngõ ngay rìa nhà máy. Anh chiếu đèn pin mang theo người lên số nhà, bảo: “Chính là nơi này.”

Yến Quân Tầm ngẩng mặt nhìn tấm mạng nhện rách nát vì mắc mưa, ra hiệu cho Phác Lận gõ cửa.

Phác Lận giơ tay lên, rồi lại quay lại nhìn bọn họ. Anh định nói rồi lại thôi, ngần ngừ mất mấy giây mới bảo: “Tôi không thể chắc chắn ông ta sẽ thật sự phối hợp đâu… À với cả, dù gì ông chủ của ông ta đã bị chúng ta bắt, thêm nữa bây giờ chúng ta là tội phạm bị truy nã, nếu ông ta bật ti vi lên xem tin tức thì có khi sẽ báo cảnh sát đấy…”

Phác Lận còn đang nói dở, Thời Sơn Diên đã gõ cửa.

Qua hồi lâu, cửa bên trong mở ra, một người giẫm dép đứng trên bậc thang hỏi: “Ai đấy?”

Thời Sơn Diên đáp: “Người bệnh.”

Bên kia nói: “Đây không phải bác sĩ.”

“Không thành vấn đề,” bàn tay gõ cửa của Thời Sơn Diên đẩy một cái, “tôi có súng.”

Phác Lận thầm nghĩ thôi xong, nào ngờ người trên bậc thang ho khù khụ mấy tiếng rồi đi tới. Lúc cửa mở, bên trong không hề có tiếng ai, từ trong bóng tối một nòng súng thò ra, bác sĩ chĩa một khẩu súng hoa cải về phía bọn họ.

“Súng thôi có gì đâu,” gương mặt trắng bủng của bác sĩ hiện ra, giọng khinh khỉnh, “ai mà chả có? Ăn nói như bố đời mẹ thiên hạ! Cất cái khẩu súng đi,” ông ta chuyển mắt đến Phác Lận trông quen quen, chĩa súng vào mặt Phác Lận, “không ông bắn thằng này.”

Phác Lận không nghe rõ lắm, nhưng vẫn giơ tay lên ngay tắp lự.

*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)

Ông bác sĩ này tên là Dao Mổ, ông ta tự xưng như thế. Năm nay Dao Mổ 56 tuổi, không phải bác sĩ riêng của “Ve”, mà là bác sĩ của khu chợ đen này. Cái áo may ô quá cỡ của ông ta khoác lùng thùng lên đôi vai gầy đét, đang rửa chân trong chậu nước bẩn trong sân.

“Ai khám?” mái đầu húi cua của Dao Mổ đã điểm bạc, song có thể thấy được những đường nét cơ bắp trên cánh tay, “não niếc các thứ thì chịu không khám được đâu.”

Phác Lận đáp: “Anh tôi.”

Dao Mổ liếc Thời Sơn Diên, những người đến chỗ ông ta mười người thì có tới tám chín người là chữa vết thương do đạn bắn. Ông ta chuyển sang rửa chân kia, vác khẩu súng lên vai, mé trong cánh tay kín hình xăm, ông ta cũng chẳng buồn hỏi gì Thời Sơn Diên mà chỉ lẩm bẩm “Lùm má”. Ông ta bảo Phác Lận: “Tôi thấy anh bị dở hơi mẹ nó rồi, anh dẫn người đến đây đã được sự đồng ý của tôi rồi hả? Tôi đồng ý rồi hay sao mà anh dẫn tới?”

Phác Lận khép hai tay bên quần nghe mắng, anh bảo: “Được… Chữa được là được.”

“Cục thanh Tra mấy anh thì thiếu bố gì bác sĩ, hay là tính moi thông tin?” Dao Mổ xỏ dép vào, “nếu là moi thông tin thì tôi giết các anh luôn đấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play