Đầu Thời Sơn Diên bất động, chỉ dời mắt qua nhìn Yến Quân Tầm co ro bên mép ghế salon. Câu chuyện của số 36809 phân khu 156 khu Đình Trệ cũng thường gặp như con ruồi trong bãi rác, Thời Sơn Diên không muốn kể ra, nhưng hắn cũng chẳng bảo “Không” với Yến Quân Tầm.
Trong lúc chờ đợi Yến Quân Tầm đã đè tay đến nỗi tê rần, dòng suy nghĩ bắt đầu lao không giới hạn. Cậu đã từng thấy ảnh khu Đình Trệ, chỗ đó rác nhiều như biển, xác chuột chết đầy trên mặt đất.
Cuối cùng Thời Sơn Diên cũng mở miệng: “Cuộc sống của 36809 rất tẻ nhạt, đến một ngày cuối cùng anh ta cũng chán, muốn tìm chuyện khác để làm. Báo Đen tuyển thành viên ở khu Đình Trệ, anh ta đi đăng ký, kết quả là phát hiện ra mình có tài năng thiên bẩm. Vì thế mà anh ta đi đến căn cứ, bắt đầu tập bắn tỉa, sau khi tốt nghiệp thì dấn thân vào sự nghiệp bảo vệ Liên minh vĩ đại, từ đó trải qua cuộc sống hạnh phúc ăn chơi chè chén.”
Chăn Yến Quân Tầm phát ra tiếng sột soạt, cậu quay đầu lại nói với Thời Sơn Diên: “Anh lạc đề rồi, đây là chuyện về 01AE86.”
Vẻ mặt Thời Sơn Diên vẫn trơ trơ: “Cậu mau ngủ đi.”
Yến Quân Tầm nhìn hắn, nói: “Anh sẽ kể cho tôi về 36809 chứ?”
Thời Sơn Diên nói: “Nếu cậu tò mò cảnh sắc khu Đình Trệ thì tôi đề cử phim tài liệu của Liên minh.”
Yến Quân Tầm lại trở mình lần nữa, nhìn hắn một lát, không nói gì thêm.
Thời Sơn Diên thấy trái tim mình bị chọt trúng rồi, xúc tu mềm mại của Yến Quân Tầm đã duỗi đến, khuấy động một gợn sóng lăn tăn không ngờ đến nơi thế giới cằn cỗi của hắn. Trực giác báo cho Thời Sơn Diên biết giờ phút này tình hình đang vô cùng nguy hiểm, mà ý thức thì lại bảo chẳng sao đâu.
“… 36809,” khuỷu tay Thời Sơn Diên chống đầu gối, người hơi cúi xuống, tư thế này khiến hắn gần Yến Quân Tầm hơn chút, “36809 sinh ra trong bãi rác, cách nhà kính của cậu rất xa.”
Thời Sơn Diên nhìn gương mặt trắng nõn của Yến Quân Tầm, lòng tham như muốn tràn cả ra. Nhưng mà kỳ lạ thay, cái kẻ trong mình toàn những ác ý hung bạo như hắn mà lại có thể phản chiếu nơi đáy mắt trong veo của Yến Quân Tầm.
“36809 phụ trách quét dọn bãi đậu xe của phân khu 156, công việc hàng ngày là nhặt chuột, đủ 100 con là đổi được một bữa cơm,” giọng Thời Sơn Diên vẫn bình thản, “cuộc sống cũng không đến nỗi nào.”
Yến Quân Tầm gạt tóc rối, hỏi: “Phải nhặt con còn sống à?”
“Chỉ cần không nát quá ghê thì bọn họ sẽ thu hết theo đơn,” ánh mắt Thời Sơn Diên trước sau vẫn không rời Yến Quân Tầm, “cơ mà sau đó công việc này cũng đi tong.”
Rác thải không được xử lý theo cách khoa học, bị vùi trong sự gặm nhấm của những con chuột chung quanh nên dần biến dị. Năm 2150 khu Đình Trệ bùng phát nạn dịch hạch, xác người thay những con chuột ngâm trong biển rác, mà trong năm đó khu Quang Quỹ bắt đầu phổ biến xe quang điện.
“36809 bắt đầu lưu lạc đầu đường,” Thời Sơn Diên nhớ đến những con phố bẩn thỉu của khu Đình Trệ, giọng điệu dần trở nên vui vẻ, “gặp khối bạn bè đấy.”
Những “bạn bè” này thường vi phạm pháp luật của Liên minh, hệ thống của cục Thanh tra khu vực căn bản không theo kịp đến những rác rưởi thâm sơn cùng cốc này, gần khu vực biên giới Liên minh phía Nam thường xảy ra chuyện chém giết, buôn lậu từ sớm đã trở thành phương tiện sinh tồn của bọn họ. Bọn họ sống ở khu Đình Trệ rất tự tại, người địa phương còn sợ họ hơn cả sợ nhân viên cục Thanh tra, tác oai tác quái gần như thành ông trùm buôn ma túy ở liên minh phía Nam luôn.
Thời Sơn Diên sống chung với những “bạn bè” này rất vui vẻ, dù đối phương chẳng hề nghĩ vậy. Đợi đến lúc Báo Đen tuyển thành viên, tất cả mọi người đều ghi danh.
“36809 có một hồi chia ly dài lê thê với họ, diễn biến tâm lý trong đó cậu có thể tự bổ sung,” Thời Sơn Diên đề nghị, “cố gắng sướt mướt một tí nhé, vậy mới hợp chuyện.”
Cuối cùng kiểm tra chỉ có mỗi Thời Sơn Diên trụ lại sau rốt, hắn nhặt bảng tên những người này cũng như khi kiếm chuột, biến họ thành số điểm của chính mình. Tàn dư của những kẻ này hợp lại với nhau, tạo thành tổ chức hiện giờ ở khu Đình Trệ. Sau khi Thời Sơn Diên vào Báo Đen thường thấy họ trong danh sách nhiệm vụ, lúc hắn không có việc gì làm sẽ đi “thăm hỏi” bọn họ.
Năm 2162 Thời Sơn Diên bị trục xuất khỏi đội, thông cáo đuổi giết Thời Sơn Diên ở vùng đen đến ba mươi phần trăm là đến từ tổ chức khu Đình Trệ, căm ghét họ dành cho Thời Sơn Diên cũng chẳng phải là vô duyên vô cớ.
“… Trải qua những chuyện này xong cuối cùng 36809 cũng trưởng thành, anh ta di đến Thế giới mới,” Thời Sơn Diên nhìn Yến Quân Tầm nhắm mắt lại, nghe tiếng hít thở nhịp nhàng của cậu, “trong thế giới mới có một nhà kính, thậm chí có người sống trong đó… Sau đó thì là chuyện của 01AE86.”
Ngón tay Yến Quân Tầm động cựa dưới chăn trong vô thức, sượt qua mu bàn tay của Thời Sơn Diên. Cậu cảm giác được nhiệt độ của Thời Sơn Diên, không đáng sợ như mấy lần trước, chỉ như một tấm nệm lông vũ mềm mại bao bọc suy nghĩ của cậu, kéo cậu từ những hiện trường kia về lại nơi đây.
“… Ngủ ngon.” Ý thức của Yến Quân Tầm chập chờn, chìm vào giấc ngủ sâu.
Bóng tối đặc quánh dính lên những rung động chẳng còn sót lại bao nhiêu của Thời Sơn Diên, hắn nghe thấy tiếng sấm giữa màn đen. Nhưng khi ánh mắt hắn đuổi theo âm thanh ấy, lại phát hiện ra nó đến từ lồng ngực của chính mình.
Hắn trầm mặc giây lát, nói: “Ngủ ngon.”
*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Lâm Ba Ba không hề nhận ra tiếng quạt lẫn giữa tiếng hét inh ỏi, gã hoàn toàn không hiểu được tầm quan trọng của cái quạt này, đó là đồ mẹ gã mua về, đã để đó rất nhiều năm rồi, mỗi ngày trời hạ sẽ chuyển động cót két.
Giờ phút này hắn đang phấn khởi không thôi vì hành động của chính mình.
Lâm Ba Ba đi qua đi lại tấm gương trong phòng khách, gã mặc bộ âu phục cũ kỹ của ông, ảo tưởng ra một cuộc phỏng vấn muôn người dõi theo.
“Anh có cảm nghĩ gì đối với những việc làm của mình?”
Lưu Thần nhất định sẽ ra vẻ hỏi gã câu này, gã đã viết xong câu trả lời lên sổ rồi.
“Rất, rất tốt,” Lâm Ba Ba chống tay, quay về gương nâng cằm lên một chút, cố gắng khiến mình trông có vẻ cực kỳ tự tin, “tôi rất thành công. Những tin tức này,” gã làm chậm lại tốc độ nhả chữ, “là vì tôi mà khiến liên minh chấn động. Tôi sẽ được lịch sử ghi nhớ, trong lịch sử phạm tội nhất định sẽ lưu tên Lâm Ba Ba tôi, những, những nhà nghiên cứu tội phạm kia, họ sẽ xếp hàng để nghiên cứu tôi.”
Lâm Ba Ba nói xong thì nhíu mày lại, gã phát hiện lưng mình gù trông không đẹp, nhưng lúc thẳng người lên thì sẽ lộ bụng. Điều ấy khiến gã nản lòng, mà chẳng biết giải quyết ra sao.
Lâm Ba Ba, cái kiểu cổ rụt lưng gù của mày không khác gì thằng bố mày. Mày đúng là không hổ là con của thằng bố mày!
Mẹ khinh miệt dí trán Lâm Ba Ba, thân hình hồi còn bé của gã lảo đảo, chẳng mấy chốc trán sẽ ửng đỏ cả lên. Môi gã mấp máy, không dám mở miệng.
“Mình muốn, muốn tìm một huấn luyện viên thể thao,” Lâm Ba Ba nói to lên, “sửa lại dáng người mình.”
Gã nhớ đến con mồi đầu tiên Ngô Quỳnh Hoa, người phụ nữ kia cũng lưng gù cổ rụt như vậy, lúc ho khan thì thân thể lọm khọm như con tôm, trong mắt hắn là hèn mọn không tả nổi. Nhưng gã lại cảm thấy Ngô Quỳnh Hoa giống mẹ của gã, sau khi sinh bệnh mẹ gã cũng giống như Ngô Quỳnh Hoa vậy.
Lâm Ba Ba nghĩ, phụ nữ tuổi già xuống sắc đều giống nhau — lời này là Bạch Tinh Tinh nói. Lúc đó Bạch Tinh Tinh đang vuốt ve trán gã, nhẹ nhàng hà hơi vào gã, vừa cười khúc khích vừa nói câu này. Mùi hương thơm phức ấy khiến Lâm Ba Ba lạc mất phương hướng rồi, gã ngơ ngơ ngác ngác theo sau Bạch Tinh Tinh, bị Bạch Tinh Tinh mê hoặc cho chẳng biết đâu là đông tây nam bắc.
Gã rất yêu Bạch Tinh Tinh, yêu đến nỗi muốn lấy Bạch Tinh Tinh. Gã cho là mình có thể cùng Bạch Tinh Tinh tạo ra một gia đình viên mãn, có thể bọn họ còn có con được ấy chứ.
Lâm Ba Ba nghĩ đến đây lại thấy khó chịu. Lòng gã buồn phát sợ, những ảo tưởng liên quan cũng chẳng cho tiếp tục nữa. Gã cởi âu phục của ông ra, gấp lại trả về tủ quần áo.
Quần áo của ông đều do mẹ gã giặt, bao gồm cả đồ lót, có lúc mẹ gã cũng sẽ ngủ trong phòng của ông.
Làm thế để tiện chăm ông.
Mẹ gã khoanh chân trong phòng khách, đốt điếu thuốc rẻ tiền, không nhìn Lâm Ba Ba lấy một cái, nói đi nói lại.
Để tránh kẻo ông nửa đêm bị sặc đờm chết. Sặc chết thì tốt quá, cái lão già bất tử này.
Mẹ gã vuốt tóc, để lộ gương mặt hằn mạch máu xanh. Khi bà ta không mắng chửi thì thường ngồi một mình ở đó hút thuốc, nhìn cửa sổ trong phòng ngủ, nghe tiếng động bên ngoài. Nhưng bà ta rất ít ra ngoài, như là đã quen cuộc sống bô nhếch như thế.
Thế giới của Lâm Ba Ba là do mẹ gã tạo thành, là kiểu thế giới phân rõ trắng đen.
Trên đời này đầu thai là việc cần kỹ thuật.
Mẹ của gã mỗi lần hút thuốc xong đều phải nói triết lý vậy.
Mày sinh ra đã thấp kém rồi, kiểu gì cũng phải chui vào trong bụng tao cơ. Tao chửi mày là cái số rồi, mày hiểu không? Số tao nát quá, nên mày mới đang mục nát trên cái gốc rễ này. Đời mày không làm nổi người cao sang đâu, làm con mồi cho đứa khác thôi, cứ xác định sẵn là sẽ bị chà đạp.
Bà ta nhìn Lâm Ba Ba, đôi mắt to xinh đẹp trống trơn như một cái miệng giếng cũ kỹ khô cằn, thứ bên trong khiến Lâm Ba Ba phải hãi hùng khiếp vía.
Đừng có để bị mấy đứa đĩ điếm quyến rũ như bố mày. Tao ghét bọn đĩ nhất, chúng nó còn đê tiện hơn cả mày nữa.
Lâm Ba Ba dùng áo phông lau mồ hôi, nói thầm “đê tiện hơn cả mình” rồi quay lại trong phòng khách mở ti vi lên. Gã ngồi rất nghiêm chỉnh, cứ như là mẹ gã còn đang nhìn gã, kênh bật lên cũng là kênh thiếu nhi.
“Mình muốn tìm huấn luyện viên thể thao,” Lâm Ba Ba níu lấy áo phông, “tìm huấn luyện viên thể thao.”
Đầu Dịch Đình rối như mớ bòng bong, nhưng em vẫn luôn để ý giọng của Lưu Ba Ba. Em nghe Lâm Ba Ba lặp lại “huấn luyện viên thể thao”, không khỏi cắn chặt răng, nảy ra một ý tưởng.
*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
“Mẹ của Dịch Đình là giáo viên dạy ballet,” Yến Quân Tầm đứng dưới nhà xe chung cư dành cho người già, vừa xem xét tòa nhà vừa nói, “độc thân, mở lớp ở khu thương mại mới, đã chuẩn bị mua nhà bên đó rồi. Cục Thanh tra không chịu nói rõ tiến triển vụ án cho chị ta biết, thế là chị ta cắm cọc trước cửa cục Thanh tra luôn.”
Thời Sơn Diên ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà, nói: “Dịch Đình cũng toàn tự đi học thôi à?”
“Em ấy có mẹ đón,” Yến Quân Tầm nhắc đến mẹ đều gọi là “mama”, “nhưng buổi tối mà em ấy mất tích là cái hôm chúng ta ở ‘Lệ Hành’. Trong khu mất điện, mẹ em ấy bị tắc đường cả mấy tiếng, đợi đến khi tới được trường học thì đã không thấy Dịch Đình đâu.”
Hôm nay khu Đình Bạc rất nóng, mặt trời hun nền đất, lúc này không mấy người còn ra ngoài. Trong chung cư rất yên ắng, chỉ có âm thanh những cái quạt kia đang chuyển động. Trong chung cư này mọi người đều dùng quạt, nếu chỉ dựa vào cái này để tìm nơi ở của hung thủ thì rất khó.
Thời Sơn Diên giơ tay che nắng, nhìn quanh một vòng.
Nhưng hung thủ không dám động đến những bé gái gần nhà, lần nào gã cũng đi thám thính. Cái tâm lý sợ sệt này đã bại lộ phạm vi của gã ở mức độ lớn, gã không ở gần các nạn nhân. Gã ở một nơi có thể tiếp xúc vị trí của họ một cách tự nhiên.
Giống như một hình tròn, gã coi mình là tâm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT