“Trước tiên tôi nói thử nghi ngờ của mình đã nhé,” Phác Lận đặt bút xuống, biểu cảm nghiêm túc, “với vụ án này thì từ những thông tin đã biết mà nói, tôi cho rằng ‘Người đưa đò’ lần trước đã tấn công hệ thống gia đình của cậu chuyên viên không phải hung thủ đã gọi điện thoại. Tài khoản ‘Người đưa đò’ này cũng có thể không thuộc về hung thủ.”
Phác Lận kéo màn hình ra giữa cho mọi người, để cạnh màn hình của Giác, mở ra ghi chép trò chuyện của Lưu Thần. (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
“Cách nói chuyện của ‘Người đưa đò’ rất giống với ‘Tuyết tháng năm’, nếu như không có ID thì tôi sẽ tưởng bọn họ cùng là một người.”
“Đúng như vậy,” Giác nhẹ nhàng phụ họa. “Nếu không phải ‘Tuyết tháng năm’ là một người hoàn toàn khác thì là ‘Tuyết tháng năm’ vẫn chưa chết.”
“Nhưng mà chính mắt cậu chuyên viên đã thấy ‘Tuyết tháng năm’ tự sát,” Phác Lận kéo ảnh chụp hiện trường gã điên tấn công ngày đó ra, “giám định trong cục cũng chứng minh gã thực sự đã chết rồi, con người không thể cải tử hoàn sinh, vậy thì chỉ có một cách giải thích mà thôi.”
“Cả ‘Tuyết tháng năm’ và ‘Người đưa đò’ đều là tài khoản do một nhóm người thao túng, tên điên lái xe tự sát và Trần Tú Liên đều là những con tốt bị ném ra, kẻ thao túng thật sự vẫn còn đang ẩn núp trong mạng lưới đằng sau.”
“Dạng gây án có tổ chức này, rất giống ‘Ve’,” Giác do dự, “nhưng trong ‘Ve’ không có thành viên thông thạo xử lý thông tin, hơn nữa sau khi chúng ta bắt giữ đã thanh trừng tất cả bọn chúng. Nếu lần này cũng là kẻ đứng sau vụ án Trần Tú Liên giở trò, vậy thì hung thủ chúng ta bắt được đều có thể là kíp nổ cho án giết người tiếp theo.”
Phi vụ ‘Ve’ là do cục Thanh tra Đình Bạc và Báo Đen hợp tác hành động, ‘Ve’ này là tên gọi của những thế lực ngầm trong nội bộ khu Đình Bạc, có quan hệ với bên tàu vận tải buôn lậu. Nguyên nhân Giác do dự là bản thân khu Đình Bạc nằm ở vị trí địa lý vắng vẻ, mà những phần tử tội phạm kiểu như “Gã điên” thường có xác suất xuất hiện cao hơn ở những khu chờ phát triển như Quang Quỹ, bởi vì ở đó diện tích mạng internet che phủ rộng và dày đặc hơn khu Đình Bạc.
“Lưu Thần nhất định là một mắt xích mấu chốt trong kế hoạch của bọn chúng,” Phác Lận vẽ một vòng tròn lên ảnh chân dung của Lưu Thần, “làm sao hắn biết đến cậu chuyên viên, chỉ riêng điểm ấy đã đáng suy ngẫm rồi.”
“‘Tuyết tháng năm’ cho Lưu Thần thông tin có liên quan đến chuyên viên hồ sơ,” Giác tiếp lời, “nhưng rõ ràng là ‘Tuyết tháng năm’ còn biết nhiều thông tin về cậu ấy hơn nhiều, việc thông tin về cậu Yến bị rò rỉ có thể bắt nguồn từ Báo Đen.”
Giác vừa dứt lời thì ba người còn lại đều nhìn về phía màn hình của nó. Hiếm khi nó được người ta chú ý như vậy nên đâm ra hơi kẹt phím, phải nghi hoặc hỏi: “Ấy, tôi nói sai gì sao ạ?”
“Cô nói việc rò rỉ thông tin bắt nguồn từ Báo Đen,” Phác Lận nhắc nhở, “cô đang nghi ngờ hệ thống quản lý thông tin đấy.” (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
“Cha của cô là một trong những hệ thống Chủ Thần đời thứ hai của Báo Đen,” Thời Sơn Diên nói giọng khó tin, “cô đang ngờ vực số liệu khởi thủy của mình đấy.”
“Cha” của Giác là Ares – hệ thống Chủ Thần đời thứ hai của khu Quang Quỹ. Trước chiến tranh Ares là hệ thống quản lý chính của khu trọng tâm Quang Quỹ của liên minh phía Bắc, việc bổ nhiệm nó là do Phó Thừa Huy đề xuất, ngoài ra tính cách của nó cũng tương đồng với Phó Thừa Huy. Lúc Ares đời thứ nhất được sinh ra từng có người lên án nó là hệ thống được nghiên cứu chế tạo dựa trên Phó Thừa Huy. Trong thần thoại Ares là ‘Thần chiến tranh’, nó ở hậu phương đã phát huy cực nhiều tác dụng cho chiến tranh Nam Bắc, giúp Phó Thừa Huy chặn lại không ít lời phản đối. Điều tra dân ý của Liên minh cho thấy, những từ đại diện cho nó là “quyền lực” và “trật tự”.
Giác cũng không phải là “con gái” duy nhất của Ares, nó là số liệu phát triển liên quan đến “trật tự”, tính cách có sai lệch rất nhiều so với Ares.
“Không cần ngạc nhiên thế đâu ạ,” Giác thoải mái nói, “là ‘con gái’ thì tôi có quyền đặt ra nghi vấn với cha mình chứ. Đây là một lần thay mặt hệ thống ‘phúc tra thiết lập’ thôi, cũng là cách chúng tôi giám sát và bảo vệ lẫn nhau. Có điều là tôi chất vấn nó cũng chẳng ích gì,” nó buồn bực nói, “nó chưa từng nghe tôi nói cho trọn một câu bao giờ.”
“Cô rất hiếm có,” Thời Sơn Diên như đang nghĩ ngợi điều gì, “tôi ở khu Quang Quỹ cũng ít thấy hệ thống nào giống cô.” (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
“Có thể không dùng từ ‘hiếm có’ để hình dung cô ấy được không?” Phác Lận bị Thời Sơn Diên ngó đăm đăm cũng hơi ngượng ngùng, nhưng anh vẫn kiên cường nói tiếp, “… Chẳng ai lại đi dùng từ ‘hiếm có’ để mô tả người ta cả.”
Thời Sơn Diên hơi nhướng mày, ý là có chuyện rồi.
Ở những vùng lạc hậu như khu Đình Bạc này thế mà lại có người thật lòng coi hệ thống là “người”. Đây không phải lần đầu tiên, tình cảm của Phác Lận đối với Giác căn bản không hề giống như với một công cụ trợ giúp, mà giống như với một người bạn thực sự hơn.
Thời Sơn Diên tỏ vẻ áy náy, nói: “Xin lỗi nhé.”
“Không cần xin lỗi đâu, chuyện này cũng không có gì,” Giác nhỏ giọng nói với Phác Lận, “anh nhạy cảm quá đi.”
Yến Quân Tầm không có hứng thú tham gia mấy chủ đề này. Nhận thức của cậu về hệ thống không giống với người thường, tình cảm phức tạp ấy khiến cậu không thể tham gia vào mấy cuộc tán gẫu thoải mái kiểu này được. Cậu viết xuống tờ giấy trắng trơn mấy chữ “Hẹn gặp lại”, khoanh một vòng, rồi lại thả mình vào vẻ tĩnh mịch thường thấy.
Nghi ngờ của Giác không sai, nhưng mà nói gã điên biết chuyện về Yến Quân Tầm thì chẳng bằng nói gã biết về Artemis mới đúng. Gã điên muốn dùng một cách tinh vi để chọc giận Yến Quân Tầm, cũng chỉ thiếu một chút nữa là thành công, đáng tiếc là cậu điều chỉnh lại rất nhanh.
Ở một mức độ nào đó thì Thời Sơn Diên cũng giúp được Yến Quân Tầm rất nhiều, hắn lấy sắc thái của con người ra đắp chặt lên gã điên, để cậu được rảnh tay không cần bận tâm đến lời lẽ của gã nữa.
Yến Quân Tầm cảm thấy ‘Gã điên’ và ‘Ve’ hoàn toàn không giống nhau. Khi cậu giúp Khương Liễm bắt giữ cả hang ổ của ‘Ve’ thì vẫn ẩn mình trong cục Thanh tra, không ai chú ý đến cậu, càng đừng nói có người chĩa mũi giáo về phía cậu.
Khả năng là “Gã điên” đến từ khu Quang Quỹ, thậm chí có thể gã đến từ nơi Yến Quân Tầm từng ở.
Thái độ của Phó Thừa Huy với gã điên cũng đáng suy ngẫm, ông ta tỏ ra không quan tâm mấy đến chuyện này, chỉ gọi vài cuộc điện thoại coi như hỏi thăm mà thôi.
Yến Quân Tầm đặt bút xuống. Cậu nhìn ảnh chụp trong góc trên màn hình, đó là đối chiếu của Giác.
Tại sao mày lại bị gã điên chọn phải?
Yến Quân Tầm lặng lẽ hỏi hung thủ.
Vì mày không thể kiềm chế không bộc lộ dục vọng của mình à? Bởi vì mày thông minh hơn Trần Tú Liên ư? Hay vì mày cũng muốn nhảy từ trên tầng cao xuống?
Con ếch giấy bỗng nhiên nhảy vào giữa cánh tay của Yến Quân Tầm, cậu lập tức nhìn sang Thời Sơn Diên.
“Bạn đồng nghiệp đang nói chuyện với cậu kìa.” Thời Sơn Diên nghiêng đầu, ra hiệu cho Yến Quân Tầm nhìn Phác Lận.
“… Vô ý quá,” Yến Quân Tầm dời mắt qua, “anh vừa nói gì với tôi nhỉ?”
Phác Lận lặp lại câu hỏi lần nữa trong cái nhìn của Yến Quân Tầm: “Gọi cậu như nào thì tiện?”
“Yến Quân Tầm.”
“Tôi biết cậu tên Yến Quân Tầm rồi.” Phác Lận rốt cuộc cũng nhận ra Yến Quân Tầm đặc biệt ở điểm nào.
Cậu giống như một đứa trẻ, luôn lấy một thái độ ngây thơ ra nhìn nhận vấn đề. Không phải đen thì là trắng, đơn giản trực tiếp. Điều này không hề giống với những gì ghi trong hồ sơ của cậu, khiến cậu dễ bị lầm tưởng là khó gần.
Phác Lận hơi nhếch ngón tay lên, ra dấu nói: “Ý tôi là…” anh nói được một nửa, thấy ánh mắt Yến Quân Tầm lại đành thôi, nói thẳng ra, “…Tôi gọi cậu là Tiểu Tầm nhé, nhìn cậu có vẻ nhỏ hơn tôi.”
“Yến Quân Tầm” chưa từng bị tách ra như vậy, trong lòng Yến Quân Tầm thì cái tên này giống như một danh xưng hơn. Nhưng cậu cũng chẳng để ý, dù Phác Lận gọi cậu là “Yến Quân Tầm” hay “7-001” cậu đều có thể chấp hận. Tên của cậu không quan trọng.
Phác Lận nói tiếp: “Dù vụ án này có bàn tay nào sau màn hay không thì bây giờ chúng ta cũng phải bắt được hung thủ. Các cậu cũng thấy rồi đấy, trong điện thoại hắn đã nói mình vẫn muốn giết người, tôi cho rằng đây không phải nói khoác đâu.”
Giác hỏi bọn họ: “Tôi kéo rèm cửa được không?”
Sau khi Giác nhận được lời đồng ý, rèm cửa trong phòng điều tra được vén lên. Nhờ vậy mà màn hình càng được phóng to, ảnh chụp nhìn cũng càng rõ.
“Xem nhật ký chúng ta lấy được đã.”
【 Ngày 4 tháng 5 năm 2160, trời nắng không có gió! Rất nóng. Mình đến quán mỳ lạnh ở đầu đường ăn một đĩa, không có tiền. Bà chủ mắng mình! Mụ nhổ nước bọt, giày mình mới mua bẩn rồi. Mình tức lắm, mới đánh mụ. Mình đánh mụ! Mình quay về nhà. Mình rất nóng! Nóng! Nhưng mình thấy rất phấn khích. Mình cởi đồ ra, cả người trần truồng! Mình ngủ một giấc, mơ thấy con mồi! Con mồi để mình giết ả! Mình ngủ dậy, cầm cả dao của mình, đi tìm ả! Mình săn thành công rồi! Phản ứng của con mồi rất chậm chạp!!! Heo ngu, buồn nôn quá đi mất!!! Mình cho ả ăn, lúc ăn ả không ngừng! Không ngừng gào thét! Ồn ào quá! Mình mới cho ả nếm thử dạy dỗ dài ngày xem! Ả biết ả sai rồi, tốt quá! Ả chết được rồi! 】
Yến Quân Tầm nhìn chữ “nóng” kia chăm chú. Không biết vì sao, cậu cảm giác từ này không phải để hình dung thời tiết rất nóng, mà là thứ gì đó khác.
“Khuynh hướng ngược đãi và chịu ngược đãi là một biểu hiện cực đoan,” Thời Sơn Diên như là đang giải thích cho Yến Quân Tầm, hắn đè giọng rất thấp, “ham muốn tình dục là một bằng chứng đáng tin để biết bản thân đang tồn tại (1). Đôi khi, người lúc nhỏ từng chịu tổn thương sẽ tự điều chỉnh bản thân bằng cách tình dục hóa nỗi đau.”
“Tôi biết.” Yến Quân Tầm cũng đè giọng thật thấp.
“Nhưng mà ảo tưởng tình dục và cách phản ứng giữa người với người luôn có khác biệt,” Thời Sơn Diên lại rút khăn giấy ra, tiện tay gập vào, “mùi vị tôi thích có thể khiến tôi có ham muốn, mà cậu thì chắc là không có cảm giác với mùi vị, mà ngược lại lại nảy sinh ham muốn từ những ngôn từ kích dục,” ngón tay của hắn lúc gấp giấy rất linh hoạt, “nói chung là, thằng chó này là loại cực đoan mà cậu không nghĩ đến được đâu.”
“Vì gã đang bắt chước việc giao hợp à?” Yến Quân Tầm thấy miệng khô khốc, cậu nghĩ là do thời tiết. Cậu không phản bác lại Thời Sơn Diên, bởi vì hắn chỉ đang đưa ra một so sánh, cậu không muốn tỏ ra bị động trong một vấn đề như vậy nữa, “gã ta có thể là một kẻ bất lực, nên mới muốn dùng cách cực đoan như thế để đạt được ‘mục đích giáo dục’.”
“Vậy là quan điểm hai ta vừa hay đối nghịch rồi,” Thời Sơn Diên để con quái vật nhỏ vừa gấp lên bàn, dùng ngón tay đẩy nó về phía Yến Quân Tầm, “khả năng tình dục của gã bình thường, chỉ là cách thức tỉnh về xu hướng thì lại cực đoan một cách khác thường thôi. Gã đối với mỗi…” Thời Sơn Diên cẩn thận lựa từ, “nạn nhân, đều tiến hành tra tấn trong thời gian dài.”
“Tôi thấy giả thiết của hai cậu đều có khả năng,” Phác Lận không nhận ra ánh mắt giữa hai người họ, anh gõ bút trên tay mình, “trong vụ án này hung thủ luôn có hành vi cắm vật lạ vào mỗi nạn nhân, hành động này có thể là cách gã giải tỏa sự bất lực của mình, cũng có thể là sở thích đặc biệt của gã. Nếu chúng ta muốn biết rốt cuộc gã là loại nào, vậy thì phải biết được gã đã trưởng thành ra sao đã,” anh quơ bút về phía hai người, “đáng tiếc là bây giờ ngay cả gã là ai, đang ở đâu chúng ta cũng không biết.”
Gã sẽ để lộ thôi.
Yến Quân Tầm nói với Giác: “Xem trang tiếp theo của nhật ký đi.”
【 Ngày 20 tháng 12 năm 2160, trời đầy mây, tuyết rất dày! Lạnh quá. Mình ngủ ở công trường, không có ai. Không ai cả! Mọi người đi đánh trận hết rồi. Nửa đêm mình nghe thấy tiếng súng đạn, đáng sợ quá. Bản tin nói gián điệp phía Nam đã lẻn vào bên chúng ta, mang cả súng! Chúng nó liệu có nã mình một phát không? Mẹ ơi, mình nghe thấy tiếng sét đánh! Mình đi trên đường, nhớ đến quán mỳ lạnh đã đóng cửa! Đáng đời! Mình đói lắm, mình thấy con mồi cũng đang vất vưởng trên đường. Ả với mình nhìn nhau! Ả cười với mình, mình quyết định dạy dỗ ả! Mình vào phòng của ả, ả đòi cởi quần áo. Mình không thích ả như vậy đâu!!! Đừng cởi! Mình ngăn ả lại! Mình cho ả ăn, ả rất nghe lời! Nhưng mà ả cứ muốn cởi đồ hoài thôi! Mình dạy dỗ ả, cuối cùng ả cũng biết sai. Tốt quá, ả chết được rồi! 】
“Gã hình như là đột ngột nảy sinh ý định với nạn nhân thứ hai,” Phác Lận nhíu mày nhìn nội dung nhật ký, “các cậu nhìn gã nói gì xem, ‘Ả và mình nhìn nhau’, gã chỉ nhìn thôi mà đã muốn giết đối phương.”
“Trước khi nhìn nhau gã đã gọi cô ta là ‘con mồi’.” Ánh mắt của Yến Quân Tầm chần chừ mãi trên chữ “ăn”.
“Ăn” là gì? Cộng thêm cả ảnh chụp hiện trường thì thấy, hung thủ gọi hành vi đánh đập là “giáo dục”, vậy ăn chính là cắm vật lạ vào người. Kỳ thực cách gọi “con mồi” này đã bộc lộ một phần tư duy của hung thủ, gã coi mình cao hơn một bậc so với nạn nhân.
“Lúc như thế này lại phải công nhận ưu điểm của việc giám sát liên tục,” Giác nói, “phần tử nguy hiểm thế này nên bị giám sát, gã vốn không hề có năng lực tự kiềm chế.”
“Vậy thì phải bắt gã vào tù trước đã,” Thời Sơn Diên vẽ mắt cho quái vật nhỏ bằng giấy, hai chấm đen như hạt đậu, “cha cô cũng từng đề nghị như vậy. Nhưng chuyện này rất khó, tôi nghĩ hệ thống bậc cao hơn cũng không thể phân biệt được ai có tiềm năng phạm tội, các cô chỉ có thể đợi chúng phạm tội rồi mới tiến hành, vậy cũng đồng thuận với trình tự cơ bản vốn có của trật tự loài người thôi.”
“Không thể dự đoán được hành vi mưu sát, nhưng hung thủ thì được,” Giác nghiêm túc trả lời, “về mặt này thì cha tôi đã từng…”
“Ares cố chấp tin vào lý thuyết ‘tội phạm bẩm sinh’ (2), cho rằng có vài kẻ sinh ra đã là tội phạm, tội phạm sẽ không bị hoàn cảnh tác động, cũng không do hoàn cảnh tạo nên…” Thời Sơn Diên nhẹ giọng, tránh cho giọng mình có vẻ đang công kích Giác, “đây là một trong những lý do mà nó thi hành giám sát xã hội và sàng lọc quần thể, đáng tiếc là việc đó xem chừng không khả thi như đã tưởng.”
“Nhưng cũng là một quan điểm đáng nghiền ngẫm đấy chứ,” Giác cũng không tức giận, nó nói, “tôi lật sang ngày tiếp đây.”
Trang thứ ba của nhật ký rất đặc biệt, nó quá ngắn, ngắn đến độ không hề giống phong cách trước nay của hung thủ. Không có dấu chấm than, không có bôi xóa, thậm chí cũng không có những tiến trình tâm lý vụn vặt trước kia, chỉ độc một câu.
【 Ngày 14 tháng 4 năm 2163, thời tiết tốt, mình giết ả. 】
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT