Màn hình bỗng dưng nhảy ra, Tô Hạc Đình dùng con chuột để đánh dấu vị trí của gã điên, cậu ta truy vết chuẩn tới nỗi còn mò được cả số tầng của gã. Số giây trên đồng hồ đếm ngược bên góc phải bắt đầu chạy, gã điên lập tức dập máy.
“Xét thấy thằng cha này rất là lươn lẹo, tôi đề xuất là mấy người giới hạn thời gian bắt trong vòng 20 phút thôi nhé, trong 20 phút này tôi sẽ trực tiếp truyền đạt hướng đi của gã,” Tô Hạc Đình nhìn đồng hồ, “bắt đầu đi.” (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
“Tắt giám sát hệ thống đi,” Yến Quân Tầm đứng dậy để úp máy liên lạc của Khương Liễm xuống bàn, “tối nay phải bắt được gã, không thì phiền lắm.”
Khương Liễm lấy lại máy liên lạc của mình, cân nhắc thiệt hơn trong vài giây. Anh cũng đứng dậy theo Yến Quân Tầm hỏi vội: “Gã hack được vào hệ thống của chúng ta ư? Tất cả luôn á?”
“Tất cả luôn,” Tô Hạc Đình bật một màn hình nữa bên cạnh đồng hồ rồi bắt đầu chơi trò tìm hình giống nhau, “đừng có để gã chạy mất, không là lần sau không còn cơ hội tốt thế này nữa đâu.”
Khương Liễm khoác áo lên kéo cửa ra ới bên ngoài: “Tắt giám sát hệ thống!”
“Không được, anh phải cho cha tôi một lý do,” Giác nói qua máy liên lạc của Phác Lận, “rốt cuộc là có chuyện gì?” (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
“Không kịp đâu, chờ cha cô duyệt có mà bái bai luôn nửa tiếng,” Tô Hạc Đình còn chẳng buồn nhìn sang màn hình bên cạnh, giơ tay lên chọt cái, “thà để tôi làm đi cho nhanh.”
Màn hình chính trong cục Thanh tra tự dưng đen ngóm, tiếng phát thanh hệ thống trong sảnh cũng im bặt, sau đó sân bóng rổ, bãi đỗ xe cùng toàn bộ các cửa hàng chung quanh đều tắt phụt đèn. Song đó mới chỉ là khởi đầu. Bóng tối phụt ra như mực từ cục Thanh tra, chỉ trong chớp mắt đã bao trùm toàn bộ khu Đình Bạc.
“Cảnh báo!” hệ thống kiểm tra ở cửa ra vào cục Thanh tra kêu lên, “tấn công ác ý đang lan rộng—”
“Đính đoong,” Tô Hạc Đình vẫn cắm đầu chơi, “mở khóa thành tựu tắt hệ thống.”
“Giác, Giác cô còn đó không?” Phác Lận thử gọi Giác bên tai, nhưng nó không trả lời.
Cơ man tiếng thắc mắc vang lên khắp khu Đình Bạc. Tài xế đang kẹt xe trên đường bỗng phát hiện đèn giao thông đã tắt ngóm, máy liên lạc đang nói chuyện giữa chừng cũng xuất hiện vấn đề tín hiệu, hàng loạt người đứng trên đường nhìn những nóc nhà san sát bị bóng tối nuốt chửng.
“A lô? Nghe thấy không?”
“Màn hình bị làm sao rồi!” cô gái xinh xắn đi giày cao gót lo lắng bảo bạn, “tự dưng tắt mất tiêu.”
“Chỉ 20 phút thôi,” Tô Hạc Đình chống cằm, “là phải mở lại đấy.”
“Cậu đi quá trớn rồi đấy,” Khương Liễm bấn loạn hết lên vì hành động lần này của Tô Hạc Đình, “cậu bị làm sao vậy?!”
Yến Quân Tầm lách mình chen qua bọn họ, tiếng bàn tán xôn xao khắp đại sảnh. Cậu chẳng buồn nhìn ai, nhanh nhẹn ra thẳng cửa. Hệ thống kiểm tra ở ngoài cửa hẵng đang kêu gióng giả, cậu bảo Tô Hạc Đình: “Tôi đang ngoài bãi đỗ xe rồi.”
“Ba-ri-e hạ rồi,” tiếng trò chơi của Tô Hạc Đình nghe rất hề, cậu chơi đến mê mẩn, “tôi xin được đề xuất một phương án tối ưu cho cậu, để Thời Sơn Diên lái xe đi.”
Yến Quân Tầm nhảy qua rào chắn bãi đỗ xe, chẳng chút lưỡng lự quăng luôn chìa khóa xe cho Thời Sơn Diên.
“Thần đua,” Tô Hạc Đình vắt chéo chân, “chỗ con chuột đông xe lắm, trông chờ cả vào anh đấy.”
Thời Sơn Diên bắt lấy chìa khóa, dang hai tay với Yến Quân Tầm trước khi chui vào: “Nới còng ra chút đi.”
Hai khoen còng trái phải đều dính khít khịt vào cổ tay Thời Sơn Diên, khoảng cách an toàn giữa hai tay hiện tại là 60cm. Bản thân cái khoảng cách đó đã nguy hiểm lắm rồi, vậy mà Thời Sơn Diên vẫn còn đòi nới rộng thêm.
Yến Quân Tầm chỉ chần chừ có đúng nửa giây rồi kéo tay Thời Sơn Diên qua. Mé trong cổ tay cậu có điều khiển còng tay cảm ứng, chỉ một mình Yến Quân Tầm được quyền mở.
“20 phút hoạt động tự do,” Yến Quân Tầm nhìn Thời Sơn Diên chằm chằm, “hết giờ thì thôi.”