Edit: uyenchap210

Phùng Cao thở dài, đáp:

- Chắc là sư phụ không biết nên nói thế nào!

Vương Hi lại hỏi về Trình Linh:

- Phùng gia gia còn nói gì về gã không? Gã là người thế nào? Nếu cái chết của mọi người liên quan đến gã, vậy rốt cuộc gã muốn gì?

Phùng Cao cười khổ:

- Dù đã nghe nói chuyện này, cũng biết sư phụ vẫn không từ bỏ ý định tìm ra hung thủ, nhưng huynh chưa bao giờ liên kết nó với Triều Vân. Nếu không có đại chưởng quỹ, e rằng huynh còn không biết nhiều bằng muội.

Hai người cùng nhau thở dài.

Vương Hi hỏi:

- Phùng gia gia có nói gì không?

E rằng khó mà cắt đuôi được Trần Lạc và Nhị Hoàng tử.

- Sư phụ khá là bối rối. Nhưng theo ý của đại chưởng quỹ, chúng ta có thể tìm cho họ mấy danh y, có lẽ sẽ khiến họ bớt chú ý đến sư phụ hơn.

Vương Hi thấy ý rất được.

Hai người lại nói về Trình Linh và vụ án năm đó. Mắt thấy đã không còn sớm, Phùng Cao mới đứng dậy cáo từ.

Vương Hi muốn ghé qua chùa Đại Giác, nhưng tiệc mừng thọ của Trưởng công chúa Bảo Khánh đã cận kề thế nên nàng hay bị thái phu nhân gọi qua căn dặn. Thật sự lànàng không có sức và cũng chẳng có thời gian ra ngoài. Bây giờ, nàng chỉ có thể chờ tiệc mừng thọ của Trưởng công chúa mau qua đi, sau đó mới tính tiếp được.

Cũng may phía đại chưởng quỹ có tiến triển thần tốc, hiện tại đã tìm được mấy người có y thuật không tệ, nhưng vì không có gia thế nên không có tiếng tăm. Đồng thời, đại chưởng quỹ cũng bắt đầu đánh bóng tên tuổi giúp họ. Dân chúng trong kinh không ngớt bàn tán về vị danh y này, hay câu chuyện của vị danh y kia, tưởng như kinh thành đột nhiên có một làn sóng lang trung quét qua.

Sau khi Vương Hi và đại chưởng quỹ bàn bạc với nhau, hai người quyết định sẽ ra tay liên hoàn. Vương Hi tạm thời lo tiệc mừng thọ của Trưởng công chúa Bảo Khánh trước. Trong lúc đó, đại chưởng quỹ sẽ phụ trách liên lạc với chùa Đại Giác, yêu cầu gặp trực tiếp Triều Vân dưới danh nghĩa của Vương Hi. Sau khi Vương Hi làm xong việc của mình, nàng sẽ cùng Phùng đại phu đi gặp Triều Vân. Nếu Triều Vân là Trình Linh thì mọi việc sẽ dễ nói. Còn nếu không phải thì họ sẽ nghĩ cách ép Triều Vân nói ra nguồn gốc của thủ pháp điều hương.

Nhưng vú Vương lại cảm thấy hơi đơn giản:

- Nhỡ gã bảo là gia truyền thì sao?

Vương Hi cười nói:

- Gã đâu chui ra từ cục đá. Nếu không giao ra được thì mới là có vấn đề đó!

Vú Vương ngẫm lại thấy đúng lắm nên tạm yên lòng, dành hết tâm chí giúp Vương Hi chuẩn bị tham gia yến hội. Ngày đó, mấy đứa Bạch Truật rời giường từ rất sớm, hầu Vương Hi trang điểm ăn vận, mang theo y phục dự phòng và điểm tâm lót bụng rồi một đoàn người kéo đến chỗ thái phu nhân.

Thi Châu đã đến.

Vú Đan đang đứng nói chuyện với vú Thi trên bậc thềm. Thấy Vương Hi tiến vào, bà không khỏi sững sờ.

Nhà Vương Hi giàu ra sao, nàng mặc gì lúc mới vào phủ, khen thưởng cho vú hầu hào phóng thế nào đều được lan truyền khắp phủ Vĩnh Thành Hầu. Hôm nay lại là một cơ hội lộ mặt cực tốt, bà và Thi Châu cho rằng nàng sẽ diện một bộ đồ lộng lẫy, dẫu không đi quá giới hạn nhưng vẫn thể hiện được cái sự giàu nứt đố đổ vách của họ Vương. Ấy thế mà Vương Hi lại giản dị hơn bà tưởng rất nhiều.

Áo lụa Hàng Châu vàng nhạt kết hợp với váy mã diện xanh dầu thêu hoa dây màu lông ngỗng hết sức bình thường. Tóc đen búi kiểu song loa đơn giản, cài trâm được gia công tinh xảo, có đính đá bảo thạch tím nhạt, mã não đỏ chót và trân châu trắng. Hai bên tai đeo khuyên hình giọt nước, kéo xuống khoảng hai đốt ngón tay, trông vô cùng lạ mắt.

- Vương biểu tiểu thư tới ạ! - Vú Đan bình tĩnh bước tới cùng vú Thi, hành lễ chào Vương Hi.

Vương Hi gật đầu, để vú Thi vén màn rồi vào trong buồng.

Có lẽ thái phu nhân và Thi Châu vừa dùng bữa sáng. A hoàn đang chỉnh lại xiêm y cho Thi Châu, thái phu nhân thì đang thêm một lớp son. Nghe thấy tiếng, bà quay lại và gọi:

- Nay cháu còn đến sớm hơn mấy đứa A Ngưng, A Nghiên.

Được cơ hội, tất nhiên Vương Hi không ngại dát vàng lên mặt mình:

- Chứng tỏ dù cháu bình thường lười nhác, nhưng những lúc quan trọng sẽ nghiêm túc đâu ra đấy, sẽ không khiến bà bận lòng.

Bà nội thường khuyên huynh muội bọn nàng rằng, làm được việc là phải để người ta biết, không thì chẳng khác gì áo gấm đi đêm, không có ý nghĩa.

Thái phu nhân bật cười ha hả. Chứng tỏ nàng đã đúng.

Thi Châu đột nhiên hiểu tại sao Thường Ngưng không ưa Vương Hi. Cái gì cũng muốn lợi về mình, không muốn chịu thiệt thì ai thích cho nổi?

Nàng ta khẽ gật đầu với Vương Hi xem như chào hỏi.

Vương Hi cũng chẳng muốn nói chuyện với nàng nên tiếp tục nịnh thái phu nhân:

- Bộ đồ hôm nay bà mặc phối đẹp quá ạ, nhìn lướt qua đã thấy xuân quang sáng rỡ rồi. Cháu đây lập chí từ nhỏ, dù tám mươi tuổi cũng phải ăn vận thật xinh đẹp để người ta lóa cả mắt, để đám con cháu không theo kịp. Lúc cháu kể với mẫu thân, mẫu thân cháu còn cười cháu. Nhưng không ngờ thái phu nhân và cháu lại có cùng chí hướng. Hóa ra, suy nghĩ này của cháu là từ thái phu nhân ra.

Vì thái phu nhân góa chồng nên dù tham dự tiệc mừng thọ thì vẫn mặc bộ áo lụa Hàng Châu màu chàm, có thêu chỉ bạc hình ngũ phúc ngậm thọ và váy mã diện màu xanh mộc mạc, tay cầm quạt màu vàng, coi bộ cũng có nét vẽ rồng điểm mắt.

画龙点睛: làm nổi bật nét chính.

Trùng hợp là quạt vàng này lại do chính tay thái phu nhân chọn. Thế nên khi thấy Vương Hi gãy đúng chỗ ngứa của thái phu nhân, người trong phòng lập tức nở một nụ cười đầy thiện ý.

Thái phu nhân rất vui và đã bảo vú Thi đi lấy một chiếc vòng tay phỉ thúy.

- Đây là đồ hồi môn của bà, vốn có hai chiếc nhưng đã bị vỡ mất một chiếc rồi. Bà tuổi này đeo không hợp, thôi cho cháu đấy!

Lúc các bà, các cô xuất giá rất thích vòng tay có đôi có cặp, còn mấy cô nương nhỏ tuổi lại không để ý nhiều như thế.

Nhưng mỗi lần được người lớn cho đồ, Vương Hi đều tỏ ra rất mừng, như thế thì người cho đồ sẽ càng vui hơn. Quả nhiên thái phu nhân cười tươi như hoa, còn định lát nữa cho Vương Hi ngồi cùng xe ngựa với mình. Đúng lúc đó, ba tỷ muội Thường Ngưng, Thường Nghiên và Thường Kha tới.

Thường Ngưng và Thường Kha ăn vận cầu kỳ, ngoài khoác áo dệt kim, đầu cài trâm vàng đính bảo thạch. Chỉ khác là Thường Ngưng cài trâm đính đá bích tỉ đỏ rực, còn Thường Nghiên thì đính hồng ngọc. Riêng Thường Kha lại rất giản dị giống Vương Hi, cũng là áo lụa Hàng Châu màu nhạt, đeo trâm khảm đá thanh kim, khuyên tai nho nhỏ đinh hương, kết hợp với khí chất trầm tĩnh thế mà lại càng nổi bật lên vẻ dịu dàng, dễ gần.

Ba người đứng sóng vai thật sự không ai thua kém ai.

Thái phu nhân hài lòng gật đầu.

Phan tiểu thư đến cùng Hầu phu nhân. Nhị thái thái đến một mình.

Hầu phu nhân và Nhị thái thái mặc theo phẩm hàm. Còn Phan tiểu thư thì lấy màu trắng của ngọc Hòa Điềm làm điểm nhấn, nổi bật trên nền áo đỏ thêu đuôi phượng hướng tâm, có vẻ hoa lệ và trang trọng hơn ngày thường nhiều. Có lẽ đây là cách ăn mặc lúc ra ngoài của nàng ấy.

Vương Hi thầm gật đầu, cảm thấy Phan tiểu thư cũng là người thông minh.

Sau khi Tam thái thái và hai vị nãi nãi đến đủ, mọi người lập tức theo thái phu nhân lên kiệu nhỏ ra cửa bên.

Thi Châu chăm chú đi theo thái phu nhân, rồi giả bộ không biết hỏi những chuyện đã xảy ra trong phủ Vĩnh Thành Hầu. Thái phu nhân vui vẻ trả lời. Còn có Thường Ngưng hồ hởi góp chuyện khiến Vương Hi dần bị đẩy về sau.

Vương Hi mở cờ trong bụng. Nàng đã nghe ngóng và biết được, cả Thi Châu lần ba tỷ muội Thường gia nhiều năm rồi không tham gia yến hội do phủ Trưởng công chúa Bảo Khánh tổ chức. Đáng lẽ lúc này họ phải đi nhẹ nói khẽ, quan sát tình hình đã chứ? Nhưng bọn họ đã muốn nổi bật, vậy thì nhường bọn họ nổi bật luôn đó.

Nàng đi cùng Thường Kha.

Thường Kha sợ nàng không vui nên đã nhỏ giọng an ủi:

- Muội mặc kệ họ đi. Khi nào vào phủ Trưởng công chúa, ai đi đầu thì vẫn đi đầu, ai đi sau thì sẽ đi sau, tất cả đều có thức bậc. Còn nếu họ làm sai, tự khắc sẽ có người dạy họ làm đúng. Chúng ta lo cho mình là được.

Rồi tỷ ấy còn thì thầm:

- Ngay đến thái phu nhân của phủ Khánh Vân Hầu cũng sẽ không nuông chiều họ, chứ đừng nói là người của phủ Tương Dương Hầu.

Còn có chuyện như vậy ư?

Vương Hi tròn mắt, thấp giọng theo Thường Kha:

- Thái phu nhân phủ Khánh Vân Hầu cũng là người rất hà khắc ư?

Thường Kha nghĩ nghĩ rồi đáp:

- Không đến mức gọi là hà khắc, nhưng rất chú trọng lễ tiết.

Vương Hi lập tức nghĩ đến Thục phi.

Không biết Thi Châu có thông minh không? Câu hỏi này vừa thoáng qua đầu, nàng liền nghe thấy Thường Kha thì thầm:

- Chẳng biết Trần Đại công tử có tham gia chúc thọ Trưởng công chúa Bảo Khánh như những năm trước không?

Vương Hi đáp:

- Chắc là có chứ! Dù thế nào thì Trưởng công chúa Bảo Khánh cũng là mế mẫu của y, y đâu thể để mọi người chỉ chỏ được!

- Ý tỷ là không biết chàng có qua phía Tây tiếp đón khách như những năm trước không. - Hai má Thường Kha ửng hồng. - Lúc đó, chàng sẽ giúp Trưởng công chúa tiếp đãi nữ quyến.

Phủ Vĩnh Thành Hầu phải giữ đạo hiếu ba năm, nên cái gọi là lúc đó ít nhất cũng phải ba năm trước rồi.

Vương Hi hỏi:

- Khi ấy, Trần Đại công tử vẫn còn nhỏ nhỉ?

Giờ đã lớn, sẽ phải tránh mắt.

- Đúng vậy! - Thường Kha thở dài. - Tỷ rất muốn xem chàng của bây giờ thế nào!

Điều này thật khó đáp lời. Vương Hi chớp chớp mắt.

Dẫu phủ Trưởng công chúa ngay sát vách nhưng bọn nàng vẫn ngồi xe ngựa qua và dừng trước cửa thùy hoa. Ở đó đã có vú hầu phụ trách đón khách. Họ dẫn đoàn người vào trong.

Vương Hi liếc Thi Châu. Quả nhiên nàng ta giống như Thường Kha nói, ngoan ngoãn đi sau các vị phu nhân, không còn vẻ kiêu ngạo như lúc đi cạnh thái phu nhân vừa nãy. Chứng tỏ nàng ta cũng rành phép tắc, lễ giáo đó chứ!

Vương Hi vừa "chậc chậc" trong bụng vừa bước vào một phòng khách có bày hoa phật thủ.

Mấy người thái phu nhân ngồi xuống ghế cho khách thì lập tức có một nhóm tiểu a hoàn mặc váy lam nhẹ chân bưng trà bánh vào.

Vú hầu dẫn bọn nàng vào thưa với thái phu nhân:

- Trưởng công chúa phải ra đón các quý nhân trong cung, phiền thái phu nhân nghỉ chân ở đây một lát ạ. Bên tay trái của thái phu nhân là chỗ của nữ quyến phủ Tương Dương Hầu, còn bên tay phải là dành cho nữ quyến phủ Giang Xuyên Bá. Nữ quyền phủ Giang Xuyên Bá đã tới, còn nữ quyến phủ Tương Dương Hầu chưa tới ạ.

Theo lễ tiết, người có thân phận càng tôn quý thì sẽ càng tới muộn.

Vương Hi bèn nhớ lại thông tin về phủ Giang Xuyên Bá. Nhà họ từ xưa đến nay luôn là quý tộc hàng đầu ở cái đất kinh thành này, tuy chưa từng sinh ra nhân vật nào kiệt xuất nào, nhưng tước vị vẫn được kế tục cho đời sau và cũng luôn nắm được một phần thực quyền. Mà hình như nhà họ không đông con cháu, đến thế hệ này, ngoại trừ thái phú nhân ở góa, Giang Xuyên Bá đã mất vợ mười năm trước thì nhà họ chỉ còn một con trai trưởng và một đích nữ.

Nàng tò mò hỏi Thường Kha:

- Giang Xuyên Bá có thiếp thất gì không?

Vì không muốn con vợ cả bị chèn ép, gia chủ sẽ không đi bước nữa. Nhưng trong nhà thường sẽ có thiếp thất quán xuyến gia đình.

Thường Kha lắc đầu:

- Không biết! Nhà họ có việc thì chỉ thấy thái phu nhân dẫn Đại công tử và Đại tiểu thư đi thồi.

Vương Hi sờ sờ cằm.

Nhà Giang Xuyên Bá này chắc chắn có chuyện xưa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play