Vẻ mặt Thương Đằng vẫn bình tĩnh. Chỉ có tiếng ừm trầm thấp trong cổ họng, coi như một câu trả lời. Không rõ xúc trong mắt anh là gì, chỉ nhìn cô quay lưng lên lầu rời đi.

Anh không nghiện thuốc lá.

Nên nói anh không nghiện bất cứ thứ gì.

Sự phụ thuộc là một loại chất gây nghiện. Con người trở nên phụ thuộc khi họ không có cảm giác an toàn.

Thương Đằng không bao giờ cần có được cảm giác an toàn từ người khác.

Anh thờ ơ, những thứ này không thuộc về anh.

Chỉ có điều, bây giờ anh thực sự muốn hút thuốc.

Không có lý do nào cả.

Dì Hà bước tới: "Có muốn dì nấu cho cậu một tô mì không?"

Nhìn bầu không khí của bọn họ, vừa rồi hẳn là đã xảy ra chuyện gì, chắc cũng ăn không ngon.

Thương Đằng nhẹ nhàng từ chối: "Không cần ạ, công ty của con còn có chuyện phải làm."

Anh mở cửa rời đi, dì Hà nhìn anh, sau đó nhìn bóng lưng Sầm Diên bước vào cửa trên lầu.

Thở một hơi dài.

- --

Sau khi tắm rửa xong, Sầm Diên trở về phòng, không bật đèn, ngơ ngác ngồi trên giường, chiếc váy ngủ bằng lụa trắng mềm mỏng, tựa như không mặc quần áo.

Bên má trái vẫn còn đau nhức.

Không phải không có cảm giác.

Cô có một chút phẫn nộ.

Có lẽ vẫn không cam tâm.

Nhìn thấy Thương Đằng dùng khuôn mặt đó đối xử hờ hững với mình, Sầm Diên sẽ cảm thấy buồn. Như thể thông qua khuôn mặt đó, cô nhìn thấy một người khác. Mỗi khi như vậy, cô đều không kiềm được mà nghĩ.

Nếu là anh ấy.

Nếu là anh ấy, anh ấy sẽ làm gì.

Anh ấy chắc chắn sẽ không để cô phải chịu uất ức, dù là chuyện nhỏ nhất.

Vì vậy, cho dù mắt mày tương tự, thì Thương Đằng cũng không thể là Kỷ Thừa. Mặc dù có thể hiểu được điều đó, nhưng cô vẫn không muốn thức tỉnh.

Giấc mơ này, cô tự nguyện đắm chìm.

Thực tế, vận mệnh đã thương hại cô rồi. Ít nhất, nó đã mang lại cho cô một nguồn dưỡng tinh thần. Đây có thể coi là điều may mắn hiếm có trong cuộc đời lận đận của cô.

Cô đứng dậy khỏi giường, bước đến tủ, mở ngăn kéo.

Bức ảnh đó được Châu Du Nhiên chụp cho họ khi cô còn học trung học.

Thị trấn rất nhỏ, họ quen biết nhau từ khi còn nhỏ. Kỷ Thừa hơn cô một tuổi, khi cô lên cấp ba, Kỷ Thừa đã là học sinh lớp 11.

Anh cao hơn cô rất nhiều. Học sinh thể thao mỗi ngày đều phải chạy xung quanh sân thể dục của trường và xung quanh thị trấn nhỏ. Trên đường về sẽ phải đi qua Trường Nhị Trung.

Là trường học của Sầm Diên.

Thường những lúc như vậy, anh sẽ cố tình chạy chậm và tụt lại phía sau. Sau đó mua trà sữa yêu thích của cô và đem tới cho cô. Kết quả cuối cùng, đương nhiên là anh bị giáo viên phạt và chạy thêm mười vòng.

Lúc đó, Sầm Diên vừa tan học, cô sẽ đeo cặp sách đợi anh. Đợi anh chạy xong thì cùng nhau về nhà.

Chập choạng tối, cô ngồi trên sân thể dục và lặng lẽ chờ đợi. Khi đi ngang qua, anh sợ cô bị lạnh nên đã cởi áo khoác và ném cho cô.

Sầm Diên phàn nàn, "Toàn mùi mồ hôi."

Kỷ Thừa cười: "Anh đã chạy cả ngày rồi."

Sầm Diên nũng nịu quay mặt đi không thèm để ý đến anh, nhưng cô vẫn vui vẻ mặc áo vào.

Nhưng cuộc sống đang yên ả bỗng chốc bị phá vỡ. Ba của Kỷ Thừa đã không may qua đời vì bị đạn bắn trúng trong một chiến dịch truy bắt.

Băng nhóm buôn ma túy cũng đã bị bắt. Những kẻ thoát khỏi thì quay lại trả thù.

Một mồi lửa thiêu cháy nhà của Kỷ Thừa.

Sầm Diên vẫn nhớ lúc đó là đêm khuya, trong giấc ngủ cô bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.

Tiếng cười của Kỷ Thừa dịu dàng, mang theo chút tiếc nuối, anh nói: "Sầm Diên ơi, thực sự rất muốn kết hôn với em."

Đó là lần cuối cùng cô nghe thấy giọng nói của anh.

Cô vẫn cảm thấy đau lòng và không cam tâm. Tại sao sau khi chết, họ thậm chí không xứng đáng có một tấm bia mộ. Chỉ vì sợ những kẻ buôn ma túy đó quấy rối những người thân còn sống của họ.

Rõ ràng họ là những người vô tội nhất.

Bao năm qua, Sầm Diên vẫn có thói quen viết thư cho anh, mỗi năm vào ngày giỗ của anh, cô đều viết thư. Bức thư cuối cùng là vào năm cô và Thương Đằng kết hôn. Sau đó cô không bao giờ viết nữa.

Cảm xúc bị kìm nén, nghĩ về quá khứ sẽ luôn khiến người ta thương cảm.

- -----

Đêm đó, đến ba giờ cô mới đi ngủ. Đến nỗi khi thức dậy vào ngày hôm sau thì đã hơn mười một giờ.

Trần Điềm Điềm đã không đến trường vài ngày rồi, cứ mãi ở nhà. Chị Châu đang dùng iPad dạy cô bé cách đọc phiên âm.

Sầm Diên từ trên lầu đi xuống, di chứng của việc thức cả đêm là ngày hôm sau cô không có tinh thần. Cô rót một cốc nước, đi tới, nhẹ giọng nói: "Chị Châu, đặt iPad ra xa hơn đi, nếu không sẽ không tốt cho thị lực của trẻ em."

Chị Châu cười gật đầu: "Được."

Vừa nói chuyện vừa đặt iPad ra xa hơn.

Trần Điềm Điềm bước xuống ghế sô pha, xỏ dép lê của mình, đi đến bên cạnh Sầm Diên, muốn cô ôm.

Sầm Diên để cốc nước xuống, ôm lấy cô bé: "Sao con không vui?"

Trần Điềm Điềm nằm trong vòng tay cô, nhỏ giọng xin lỗi.

Sầm Diên sững sờ: "Tại sao lại nói xin lỗi?"

Trần Điềm Điềm nói: "Điềm Điềm muốn có em trai và em gái, Điềm Điềm sẽ rất tốt với em."

Hóa ra là vì điều này.

Sầm Diên mỉm cười bất lực.

"Mẹ không giận con đâu."

"Nhưng..."

Trần Điềm Điềm cúi đầu, "Con nghe dì Châu nói là bà ngoại đánh mẹ."

Đôi mắt cô bé đỏ hoe, cố kìm nước mắt.

Sầm Diên liếc nhìn chị Châu bên cạnh, chị ấy lập tức thừa nhận sai lầm của mình: "Tôi cũng là...... lỡ miệng."

Sầm Diên mặc kệ chị ấy, dỗ dành Trần Điềm Điềm: "Không phải vì chuyện này mà bà ngoại đánh mẹ, Điềm Điềm không cần buồn."

Trần Điềm Điềm vẫn còn nhỏ, cô bé không có người thân bên cạnh từ nhỏ, đột nhiên đến một môi trường hoàn toàn xa lạ, trong lòng nhất định sẽ có tự ti, sợ hãi, bất an.

Những điều này Sầm Diên có thể hiểu được. Không phải cô bé thực sự không muốn có em, chỉ là trong tiềm thức của cô bé, cô bé cảm thấy rằng sau khi có em, cô bé sẽ lại bị bỏ rơi.

Sầm Diên cầm chiếc khăn lụa nhẹ nhàng lau nước mắt cho bé.

"Điềm Điềm đừng sợ, không phải ba mẹ không cần con."

Khó khăn lắm mới dỗ cô bé ngủ. Chị Châu nhẹ nhàng đón lấy Trần Điềm Điềm từ tay Sầm Diên.

Dì Hà đi tới, hỏi cô: "Trưa nay con ăn cơm ở nhà à?"

Sầm Diên lắc đầu, mặc áo khoác: "Con đi ra ngoài."

Hôm nay là sinh nhật Triệu Yên Nhiên, có tổ chức một bữa tiệc mừng, vì vậy cô phải có mặt ở đó.

"Cậu là nữ thần của mình, sinh nhật của mình sẽ không trọn vẹn nếu cậu không đến."

Cô ấy nói phóng đại, khiến Sầm Diên cũng phải bật cười. Cô miễn cưỡng thỏa hiệp: "Dù trời sập mình cũng sẽ tới."

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95.

Ba giờ chiều, khi cô lên xe trời vẫn chưa sập. Sầm Diên cúi đầu trả lời tin nhắn của Triệu Yên Nhiên trước khi khởi động xe.

Triệu Yên Nhiên thích sôi nổi, lại có nhiều bạn bè nên mỗi dịp sinh nhật, cô ấy đều làm lớn và làm rất nhộn nhịp. Lần này, tất nhiên không phải là ngoại lệ.

Nhưng điều mà Sầm Diên không ngờ là cô sẽ gặp Giang Kỳ Cảnh ở một nơi như vậy.

Một chiếc đèn dường như đã bị hỏng, cậu xắn tay áo lên, để lộ một cẳng tay trắng trẻo, rồi sửa lại chỗ đó bằng các dụng cụ. Nhìn thấy Sầm Diên, cậu không chào cô, khó chịu quay mặt đi chỗ khác.

Triệu Yên Nhiên đang bận tiếp đãi bạn bè, thấy Sầm Diên đến lập tức bỏ lại mọi người và đến tìm cô. Khi đề cập đến Giang Kỳ Cảnh, cô ấy nói: "Vốn dĩ từ chối không đến, nhưng nghe tin hôm nay cậu sẽ đến, cậu ta lại đồng ý."

Ấn tượng của Triệu Yên Nhiên về Giang Kỳ Cảnh vẫn còn trong thời thơ ấu. Từ nhỏ cậu đã ương bướng, gây rối khắp nơi, chưa bao giờ nghĩ rằng khi lớn lên tính tình lại thay đổi, trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều.

Triệu Yên Nhiên thở dài: "Mình không thể tin một sinh viên nghệ thuật như cậu ta thế mà có thể sửa bóng đèn."

Cậu bật công tắc, bóng đèn vừa rồi không phản ứng đã được bật sáng.

Sầm Diên mỉm cười: "Từ nhỏ nó đã thông minh rồi."

Triệu Yên Nhiên cười đầy ẩn ý, ​​va vào vai cô: "Được rồi, mình khen em trai cậu. Cậu ta còn chưa đáp lại, vậy mà cậu đã tự hào rồi."

Áp lực mấy ngày nay hiếm có khi thuyên giảm.

Sầm Diên lấy từ trong túi xách ra một chiếc hộp, đưa cho cô ấy: "Quà sinh nhật."

Triệu Yên Nhiên vươn tay nhận lấy, vẻ mặt mong đợi: "Hiện tại có thể mở ra được không?"

Sầm Diên gật đầu: "Mở đi."

Triệu Yên Nhiên nóng lòng muốn mở ra, chiếc hộp chứa chiếc vòng cổ mà cô ấy hằng ao ước nhưng không thể mua được. Cô ấy dùng vẻ mặt vui mừng, bảo Sầm Diên nhanh chóng đeo vào cho mình: "Sợi dây chuyền này khó mua lắm, ở Trung Quốc cũng không có mấy sợi."

Sầm Diên không có nhiều hứng thú với những món hàng xa xỉ này.

Đây cũng không phải cô mua. Mà là do thương hiệu đem tới nhà.

Phần lớn đồ trong phòng đều không phải do cô mua. Mỗi khi có sản phẩm mới, nhãn hàng đều gửi đến cho cô trước.

Đây có lẽ là lợi ích khi làm vợ của Thương Đằng.

Triệu Yên Nhiên ngưỡng mộ đỏ mắt: "Làm phu nhân nhà giàu thật tuyệt, đặc biệt là loại chồng không yêu mình, mười ngày không gặp chỉ có tiền mới là mãi mãi. Cảm giác này tuyệt quá đi."

Khi Sầm Diên nghe những lời của cô ấy, cô chỉ mỉm cười và không nói gì.

Lâm Tư Niên cũng ở đó.

Triệu Yên Nhiên đã thành công theo đuổi người kia, vì vậy cô ấy đã mời tất cả bạn bè của bạn trai đến bữa tiệc sinh nhật này.

Lâm Tư Niên nhìn thấy Sầm Diên và muốn chào cô, nhưng cậu ta không dám, vì vậy chỉ có thể kiếm thêm một cái cớ. Giang Kỳ Cảnh đã bị kéo qua.

"Sầm Diên..."

Muốn học người khác gọi tên đầy đủ của cô, ít nhất có thể bỏ qua sự chênh lệch tuổi tác, nhưng khi nhìn thấy nụ cười yêu thương trên khuôn mặt Sầm Diên, cậu ta lại mắc kẹt, cuối cùng đành phải ngoan ngoãn nói thêm. "...Chị."

Cậu ta cảm thấy là Giang Kỳ Cảnh hại mình.

Rõ ràng không nhỏ hơn Sầm Diên bao nhiêu, nhưng vì là bạn cùng lớp với Giang Kỳ Cảnh nên trong mắt cô lại trở thành em trai.

Làm sao cô có thể dùng ánh mắt yêu thương như nhìn em trai mà nhìn cậu ta như thế!!!

Người trưởng thành tụ tập, dường như không tránh khỏi nhậu nhẹt. Một số người đàn ông thèm muốn vẻ đẹp của Sầm Diên, muốn trò chuyện với cô bằng cách kính rượu. Cuối cùng đã bị chặn lại bởi ly rượu của Giang Kỳ Cảnh.

Giọng điệu cậu lạnh lùng, ánh mắt càng lạnh hơn.

"Tôi sẽ uống với anh."

Những người đến chúc rượu bị cậu làm cho hoảng sợ, cảm thấy chỉ một giây sau khi uống hết rượu trong ly thì cậu sẽ ném ly vào đầu họ. Cho nên cuối cùng, không ai dám đến gần Sầm Diên, cho dù sắc tâm có nổi lên.

Nhưng được một nửa, Giang Kỳ Cảnh trả lời một cuộc điện thoại. Cậu đứng dậy mặc áo khoác, nói ở trường có việc gì phải về trước. Cậu liếc nhìn Sầm Diên, đặt tay lên vai Lâm Tư Niên, vỗ vỗ: "Lát nữa cậu đưa chị ấy về."

Lâm Tư Niên cảm thấy thực sự quá hạnh phúc. Cậu ta sớm biết Giang Kỳ Cảnh không thể ở tới cuối buổi, cậu vẫn còn một nửa công việc chưa xong, giáo sư nhất định sẽ bảo cậu quay trở lại.

Vì để đưa Sầm Diên trở về, cậu ta đã kìm nén không đụng đến một ngụm rượu. Đương nhiên, cậu ta cũng muốn cản rượu cho Sầm Diên, nhưng Giang Kỳ Cảnh hoàn toàn không cho cậu ta cơ hội này.

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95.

Trên đường trở về, Lâm Tư Niên đóng vai trò là người lái xe cho cô.

Chỉ có hai người bọn họ, trong xe quá yên tĩnh. Bàn tay muốn mở loa phát thanh để giải tỏa ngượng ngùng từ từ thu lại sau khi thấy tình hình của Sầm Diên dường như không được tốt lắm.

Lâm Tư Niên không biết có phải cô đang bị bệnh hay không, Sầm Diên luôn tạo cho người đối diện cảm giác một vẻ đẹp mong manh. Giống như một món đồ sứ tinh xảo, nếu không được chăm sóc cẩn thận, chỉ để ở đó thì nó cũng sẽ tự vỡ.

Trong lòng Lâm Tư Niên, Sầm Diên cho đem lại cho cậu ta cảm giác như vậy.

Những thứ càng đẹp thì càng dễ biến mất.

Sự im lặng kéo dài một lúc lâu đã bị phá vỡ bởi giọng nói của Lâm Tư Niên. So với giọng của Thương Đằng, ranh giới giữa cảm xúc của một thiếu niên vẫn còn hơi non nớt so với một người đàn ông trưởng thành.

"Chị Sầm Diên, đừng nhìn Giang Kỳ Cảnh như vậy, nhưng thực ra cậu ta vẫn rất quan tâm đến chị."

Sầm Diên khẽ ngước mắt lên, lắng nghe cẩn thận.

Cho dù phải nhìn trước nhìn sau Lâm Tư Niên vẫn có thể cảm giác được ánh mắt Sầm Diên rơi vào người mình. Điều này khiến cậu ta hơi lo lắng nắm chặt tay lái.

"Thật ra, số điện thoại của chị cũng là do Giang Kỳ Cảnh đưa cho tôi."

Vì vậy, đó là lý do tại sao, cậu ta tìm cô hoàn thành những bài tập đó.

Sầm Diên hiển nhiên là không ngờ tới, nhất thời sửng sốt: "Là Tiểu Cảnh?"

Lâm Tư Niên gật đầu: "Cậu ta không cho tôi nói, cho nên tôi cũng không có nói cho chị."

Ngoài cửa sổ, tuyết như lông ngỗng.

Sầm Diên lặng lẽ quan sát. Đột nhiên cảm thấy mùa đông năm nay dường như không quá lạnh.

Hóa ra trên đời này vẫn có người âm thầm yêu thương cô.

-

Xe dừng ở gần nhà, Sầm Diên quàng khăn, mở cửa đi ra ngoài.

Khu vực lân cận yên tĩnh, biệt thự đều là khu độc lập, khoảng cách đều xa. Lâm Tư Niên lo lắng, nói rằng sẽ đưa cô vào.

Sầm Diên không muốn làm phiền cậu ta nữa, mở miệng muốn từ chối.

Lâm Tư Niên ngắt lời cô trước: "Giang Kỳ Cảnh nói tôi phải đưa chị về nhà an toàn. Nếu không cho tôi theo, tôi sẽ gọi cho cậu ta ngay bây giờ."

Có một kiểu như này, khi còn nhỏ đánh nhau không lại thì sẽ khóc và đem giáo viên ra để uy hiếp.

Trẻ con, nhưng lại dễ thương.

Sầm Diên nhẹ nhàng cười gật đầu, cuối cùng thỏa hiệp: "Vậy thì làm phiền cậu."

Lâm Tư Niên đỏ mặt: "Không phiền."

Trời đổ tuyết, con đường vừa quét qua đã phủ một lớp tuyết mỏng. Cả thế giới đang trong một mớ hỗn độn của hai màu đen và trắng.

Lâm Tư Niên lo lắng đến mức chân tay vụng về.

Gió lạnh mang theo mưa tuyết.

Thương Đằng mở cửa xe đi ra ngoài, tài xế lập tức cầm ô đi tới. Chiếc ô đen đã sớm phủ đầy tuyết trắng.

Đôi mắt anh rơi vào khoảng không xa xăm. Đèn đường vàng mờ, hai bóng hình trải dài chồng lên nhau.

Vẫn còn quá trẻ tuổi để biết cách ngụy trang, chân tay và biểu cảm, tất cả đều nói lên tình cảm ẩn giấu bên trong. Thương Đằng bình tĩnh nhìn người phụ nữ cụp mắt cười, cô cẩn thận lắng nghe lời người bên cạnh, thỉnh thoảng mới đáp lại.

Chiếc ô trên tay tài xế bị đẩy ra và rơi xuống đất.

Tuyết vẫn chưa tan, nhẹ nhàng rơi xuống.

Anh bước đi với vẻ mặt u ám rồi bước vào nhà.

-

Lâm Tư Niên đã nói xấu Giang Kỳ Cảnh suốt quãng đường. Khiến Sầm Diên không ngừng bật cười.

Đến dưới nhà, Lâm Tư Niên miễn cưỡng nói lời chúc ngủ ngon với cô. Sầm Diên cũng mỉm cười nói lời chúc ngủ ngon với cậu ta, đồng thời dặn cậu ta lái xe cẩn thận. Mặt Lâm Tư Niên lại đỏ lên, sờ sờ gáy, sau khi thấy cô đi vào mới lưu luyến rời đi.

Trong phòng khách, dì Hà đang ôm Trần Điềm Điềm để kể cho cô bé nghe một câu chuyện. Chị Châu xin nghỉ phép để về nhà, ngày kia mới trở lại.

Sầm Diên bước tới, từ trong túi xách lấy ra một hộp bánh macaron, đưa cho cô bé: "Dì Yên Nhiên của con đặc biệt nhờ mẹ mang cho con đó."

Trần Điềm Điềm vui vẻ ôm lấy cô: "Cảm ơn dì Yên Nhiên ạ."

Sầm Diên sờ sờ đầu cô bé, cười chiều chuộng: "Mỗi ngày chỉ được ăn một cái, nếu không sẽ bị sâu răng."

Trần Điềm Điềm ngoan ngoãn gật đầu: "Được ạ!"

Dì Hà khép lại cuốn chuyện trên tay, đặt sang một bên: "Nó ấy, chỉ nghe lời mợ nói. Tôi kêu đi ngủ thì không nghe đâu, cứ nhất định đòi nghe kể chuyện."

Sầm Diên liếc mắt nhìn thời gian, quả nhiên không còn sớm. Cô ôm Trần Điềm Điềm trở về phòng, dỗ cô bé ngủ say rồi đi ra.

Dì Hà pha cà phê, bảo Sầm Diên mang lên. Bà do dự muốn nói lại thôi.

Hồi nãy Thương Đằng trở về, sắc mặt không tốt lắm. Trước đây khi về, chắc chắn sẽ chơi với Trần Điềm Điềm một lúc. Nhưng hôm nay, không nói một lời, sau khi vào phòng làm việc thì không hề đi ra.

Sầm Diên do dự một lúc, vẫn đem cà phê lên lầu. Cô gõ cửa, nhưng không có ai trả lời. Sau đó mở cửa.

Vừa bước vào, cô đã bị ngạt khói, ho sặc sụa. Sầm Diên không biết anh đã hút bao nhiêu điếu thuốc để căn phòng trở nên như thế này.

Thương Đằng không có tật xấu, anh là một người cực kỳ kỷ luật.

Chỉ uống rượu khi bắt buộc phải xã giao.

Hút thuốc lá cũng vậy.

Nhưng hôm nay, anh có vẻ hơi bất thường.

Sầm Diên chịu đựng cơn ho và đem tách cà phê đến.

Xuyên qua làn khói trắng xám, anh ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt sâu vô thẳm, vô cùng bình tĩnh.

Như đáy biển êm đềm không gợn sóng.

Nhưng thường càng im lặng thì càng nguy hiểm.

Anh dập tàn thuốc, giọng nói bị khói bào mòn trở nên trầm thấp khàn khàn: "Nếu ngày 18 em có việc phải làm thì ngày mai chúng ta đi đăng ký."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play