Chương 397: Làm sao để sở hữu năm tòa nhà (18)

Edit: djtmebachluc

Thi Thiến không chần chừ vung tay quất mạnh, thước cặp văng ra đỡ được đường roi của Bạch Liễu. Lực đạo của đường roi mạnh đến mức khiến Thi Thiến khuỵu cả hai đầu gối xuống đất. Cô ta nghiến răng dùng bả vai chồng đỡ thước cặp, trượt về sau một đoạn mới có thể triệt tiêu được lực đạo đường roi.

Mặt thước xuất hiện vài vết nứt, kim loại vụn rơi lả tả xuống đất, đầu gối Thi Thiến run rẩy, máu chảy đầm đìa, cô ta quỳ trên mặt đất, đồng tử rung động, thở không ra hơi.

... Quá mạnh, mức này đã ngang với những đội viên ngôi sao của các hiệp hội hàng đầu, hoàn toàn không cùng đẳng cấp với bọn họ.

Trước đây xem video, tên Bạch Liễu này còn chưa mạnh đến vậy, tốc độ trưởng thành thật khủng khiếp.

Nếu không lập tức trốn thoát, bọn họ thật sự sẽ chết!

[Hệ thống thông báo: Người chơi Thi Thiến sử dụng kỹ năng cá nhân (Rừng sương mù)]

[Kỹ năng này có thể giảm độ cảm giác bản đồ xuống 50cm, người chơi chỉ có thể cảm giác được những thứ trong phạm vi bán kính 50cm lấy mình làm trung tâm. Ngoài phạm vi 50cm, khả năng nhận thức thính giác, xúc giác, khứu giác, thị giác của người chơi sẽ giảm mạnh.]

[Ví dụ như thị giác, ngoài phạm vi 50cm, tầm nhìn của người chơi sẽ như người cận thị 1800 độ không đeo kính, không phân biệt được người hay vật.]

[Lưu ý: Kỹ năng này sẽ vô hiệu khi HP của người chơi Thi Thiến giảm xuống 50.]

Mặt đất bỗng chốc bốc lên một làn sương mù dày đặc màu xám trắng che phủ toàn bộ thành phố trong chớp mắt. Những tòa nhà cao tầng bằng bê tông cốt thép ẩn hiện trong màn sương mù dày đặc như những cây đại thụ trong rừng, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một chút đường nét.

[Hệ thống thông báo: Người chơi Thi Thiến sử dụng kỹ năng cá nhân (Mắt sương mù)]

[Kỹ năng này có thể bao phủ tất cả đồng đội, duy trì cảm giác 50 mét trong màn sương mù che khuất tầm nhìn.]

Mắt, mũi, miệng của Thi Thiến phát ra một thứ ánh sáng huỳnh quang nhạt kỳ lạ, bao phủ lấy cô ta. Sương mù trên khuôn mặt tan đi, cô nhìn rõ Viên Quang đang quỳ trên mặt đất cách mình không xa và Bạch Liễu cách Viên Quang một khoảng cách.

Cô ta vừa định thở phào nhẹ nhõm thì thấy Viên Quang từ từ ngẩng đầu lên, trên mặt cũng toát ra thứ ánh sáng huỳnh quang giống như cô ta, gắt gao nhìn chằm chằm vào tờ giấy chứng nhận quyền sử dụng đất trên tay Bạch Liễu cách đó không xa.

Viên Quang chống tay xuống đất, lảo đảo tiến về phía Bạch Liễu.

Thi Thiến hoảng hốt.

Chẳng lẽ Viên Quang muốn cướp giấy chứng nhận đất đai từ tay Bạch Liễu?

Sẽ chết đó!

Trước mắt Viên Quang vừa rõ ràng vừa mơ hồ, kỹ năng [Mắt sương mù] do Thi Thiến cấp cho giúp anh ta nhìn thấy trong phạm vi 50 mét trong sương mù dày đặc này, nhưng cú quất mạnh của Bạch Liễu khiến mắt anh ta dính đầy máu và cát, sưng tấy và đau nhức, khi nhìn người thì xung quanh mắt có một vòng bóng đen, trong tai ù ù.

Máu và mồ hôi từ mũi Viên Quang nhỏ xuống, tầm nhìn mơ hồ của anh ta dần tập trung vào tay Bạch Liễu.

Bạch Liễu đã kích hoạt True End, nhiệm vụ chính của tất cả mọi người đã thay đổi, và cậu đã có được một tờ, rất có thể là nhiều hơn một tờ giấy chứng nhận. Để chiến thắng, để vượt qua trò chơi này, anh ta chỉ có hai con đường:

Thứ nhất, giết chết Bạch Liễu và tất cả mọi người.

Thứ hai, cướp lấy giấy chứng nhận đất đai từ tay Bạch Liễu.

Dù chọn con đường nào, anh ta cũng không thể quay lại, không còn đường lui.

Viên Quang nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, tay run rẩy đẩy lưỡi dao của con dao rọc giấy đến mức tối đa, mở mắt ra và lao về phía Bạch Liễu!

Thi Thiến cắn răng theo sát phía sau, dùng thước cặp tấn công từ phía sau, phối hợp với Viên Quang tạo thành thế gọng kìm.

Cùng lúc đó, họ giơ dao rọc giấy và thước cặp lên, nhắm vào Bạch Liễu dường như không hay biết gì ở giữa vòng vây rồi đâm mạnh vào.

Bạch Liễu hơi ngả người ra sau và nghiêng đầu, trên môi nở nụ cười nhẹ: "Tôi hơi tò mò, các người lấy đâu ra can đảm để đến đây chịu chết vậy?"

Dao rọc giấy và thước cặp lướt qua cổ Bạch Liễu, gió thổi bay mái tóc hai bên của cậu, một sợi tóc rơi xuống vai Bạch Liễu.

Bạch Liễu nhìn lưỡi dao rọc giấy và thước cặp đang run rẩy cách động mạch cảnh của mình chưa đầy một cm, giọng điệu bình tĩnh: "Khi giết người, tốt nhất là tay cầm vũ khí không nên run."

"Làm mẫu cho các người nhé..." Bạch Liễu nhấc mí mắt, giơ roi lên, giọng điệu đầy ý cười, nhưng động tác lại vô cùng dứt khoát, "Vũ khí giết người nên dùng như thế này."

Bạch Liễu nắm lấy cổ tay Viên Quang kéo anh ta vào phạm vi 50 mét có thể nhìn thấy của mình, giơ cổ tay lên quất roi vào cánh tay Viên Quang, không chút do dự rạch một đường.

Đồng tử của Viên Quang co lại dữ dội, cánh tay của anh ta phát ra tiếng rắc rắc như gãy xương, máu tuôn trào, cổ họng nghẹn ngào vài tiếng, đau đớn đến mức không thể thốt lên lời.

"Bước đầu tiên, cần phải giải giáp, tước đi cánh tay của đối thủ." Bạch Liễu ngẩng cao khuôn mặt dính đầy máu tái nhợt.

Thi Thiến rút tay, mạnh mẽ vung phần lưỡi dao của thước cặp, bắn ra một lưỡi dao dài. Bạch Liễu ngửa người ra sau né tránh, lưỡi dao sượt qua mi mắt cậu, suýt chút nữa cắt vào lông mi. Thi Thiến không lùi bước hay dừng lại, cô ta gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Liễu, hạ tay xuống, thước cặp lại xoay sang trái và bắn ra một lưỡi dao đâm về phía vai Bạch Liễu!

Bạch Liễu ngửa người ra sau, nghiêng vai né tránh, đồng thời thu hồi roi da quấn quanh cánh tay cụt của Viên Quang.

Thi Thiến liếc sang Viên Quang, trong lúc nguy cấp, cô ta đá Viên Quang vào sương mù để tạo khoảng cách với Bạch Liễu, đồng thời nghiến răng tiếp tục chiến đấu với Bạch Liễu.

Viên Quang chỉ là một người triệu hồi, vốn không phải là người chơi hệ cận chiến. Đồ ngốc này so tài với Bạch Liễu, một người rõ ràng là chuyên gia cận chiến tầm trung và tầm xa, thì làm được gì chứ!

Cây thước cặp có cấu trúc kỳ lạ trong tay Thi Thiến linh hoạt như một con dao quân đội đa năng, liên tục biến đổi hình dạng trên ngón tay phóng ra những lưỡi dao sắc bén từ mọi góc độ, đâm vào vai Bạch Liễu, buộc cánh tay cậu phải hạ xuống và không thể vung roi.

"Học tốt đấy." Bạch Liễu liên tục né tránh sang trái và sang phải, trên mặt xuất hiện một vài vết xước do dao cắt, máu chảy ròng ròng. Cậu nhìn Thi Thiến đang bám sát mình, cùng cận chiến với cậu, nở một nụ cười nhẹ, "Roi thực sự là vũ khí tầm trung và tầm xa, áp sát để cắt đứt cánh tay của tôi và tước vũ khí là một chiến thuật rất hay."

Thi Thiến lạnh lùng cắt ngang lời Bạch Liễu: "Đều là đối thủ, thì không cần phải tốt bụng đến mức dạy chúng tôi, hội trưởng Bạch nhỉ?"

Vừa dứt lời, thước cặp trong tay Thi Thiến xoay một vòng trong lòng bàn tay, biến thành hình dạng giống như quả cầu gai với tốc độ nhanh đến mức chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh. Thi Thiến nắm chặt thước cặp, ánh mắt hung ác hướng về phía xương bả vai của Bạch Liễu, từ sau đâm tới.

"Chưa đến phút cuối cùng, ai hạ ai còn chưa biết đâu!"

Bạch Liễu cúi người né tránh thước cặp đâm tới từ phía sau, Thi Thiến như đã dự đoán được động tác này của cậu, không chút do dự nhấc đầu gối phải lên đá vào mặt Bạch Liễu đang cúi người. Bạch Liễu nhanh mắt né sang trái, đầu gối của Thi Thiến sượt qua tai cậu, trong lúc hạ xuống bị Bạch Liễu bắt lấy sơ hở.

Bạch Liễu gần như ngay lập tức quất roi quấn lấy mắt cá chân của Thi Thiến, ngăn cản chân phải của cô ta hạ xuống.

Một chân Thi Thiến bị Bạch Liễu giơ lên, một chân đứng trên mặt đất, hai chân tạo thành góc vuông, cơ bụng căng cứng ngã ra sau, kéo căng roi của Bạch Liễu, đồng thời nghiêng người, hai tay nắm chặt đặt trước ngực, hung hăng nhìn cậu.

Ánh mắt Thi Thiến không rời khỏi Bạch Liễu, máu chảy từ trên mặt cậu xuống, ngực cô ta phập phồng, mồ hôi lạnh từ cằm cô ta rơi xuống.

Khuôn mặt Bạch Liễu ẩn trong sương mù, ánh mắt không hướng về phía cô ta, bởi vì cô ta đã đứng cách cậu năm mươi centimet.

Tên này là một chiến thuật sư, nhưng kỹ năng cận chiến lại mạnh mẽ đến vậy, trong điều kiện nhận thức bị hạn chế mà chiến đấu với cô ta, một chủ công hệ cận chiến, vậy mà còn áp đảo cô ta.

Tên này rốt cuộc là quái vật gì! Chẳng phải là người mới sao!

Nhìn thấy Bạch Liễu sắp quất Thi Thiến bằng roi, Thi Thiến nghiến răng, không còn lựa chọn nào khác, dứt khoát mượn lực đánh lực, bị roi của Bạch Liễu kéo về phía trước nhảy một chân hai bước lớn, khi tiến vào phạm vi năm mươi centimet xung quanh Bạch Liễu, ánh mắt lóe lên, xoay người cúi người nhấc chân, với khí thế quyết không đội trời chung dùng một chân quấn lấy roi của Bạch Liễu, quỳ xuống đất bị kéo vào.

Roi bị Thi Thiến dùng chân quấn chặt, không thể sử dụng được. Bạch Liễu chỉ vừa nhìn thấy thì giơ tay thu hồi roi về.

[Hệ thống thông báo: Người chơi Bạch Liễu thu hồi vũ khí (Roi xương Siren)]

Ngay khoảnh khắc vết roi trên chân biến mất, Thi Thiến quỳ một gối xuống đất, người đầy thương tích do gai nhọn cào xé, ánh mắt bừng sáng. Cô ta vung thước cặp lên, không chút do dự lao về phía trước, chém đứt hai cánh tay của Bạch Liễu.

--- Khoảng cách gần như vậy, sơ hở rõ ràng như thế, chính là lúc này!!

Mũi nhọn sắc bén của thước cặp đâm vào vai Bạch Liễu, phát ra tiếng rít ghê rợn của xương thịt bị xé toạc, máu nhuộm đỏ cả nửa người Bạch Liễu. Thi Thiến siết chặt thước cặp, hung hăng đâm sâu vào, cô ta áp sát vào Bạch Liễu, nụ cười vừa chớm nở trên môi bỗng chốc cứng lại.

Họng súng lạnh ngắt chống lên bụng cô ta.

[Hệ thống thông báo: Người chơi Bạch Liễu tải bảng điều khiển của người chơi (Thợ Săn Hoa Hồng), sử dụng vũ khí kỹ năng của đối phương.]

Bạch Liễu cụp mắt: "Khoảng cách gần như vậy, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng sơ hở của cô."

Tên khốn này cố ý để lộ sơ hở để cô ta tấn công! Mục đích chính là để né tránh màn sương che phủ của kỹ năng, sau đó đổi vũ khí trực tiếp...

"Đùng ——! !!"

Thi Thiến chưa kịp suy nghĩ hết, đồng tử bỗng dưng giãn ra, sau đó nhanh chóng tan biến. Bàn tay siết chặt thước cặp vào vai Bạch Liễu từ từ buông xuống, ngã ra sau ra đất.

Ánh mắt cô ta tan rã, máu chảy ra từ mũi và miệng, liên tục ho sặc sụa. Vũng máu dưới thân nàng ta nhanh chóng lan ra mặt đất, rồi bị đất hút đi.

[Hệ thống cảnh báo: HP của người chơi Thi Thiến đang giảm nhanh chóng! 89... 73... 69... 57... 48... ]

[Hệ thống: Kỹ năng của người chơi Thi Thiến đã bị giải trừ.]

Sương mù bao phủ thành phố dần tan đi, trời sắp sáng. Ánh sáng le lói xuyên qua mây chiếu xuống mặt đất.

Viên Quang quỳ gối ngẩng đầu lên. Anh ta nhìn thấy Bạch Liễu ngược sáng vung tay, khẩu súng trong tay biến thành roi xương trắng nhuộm máu. Bạch Liễu thong thả kéo roi xương đi về phía anh ta, trên mặt đất sau lưng là Thi Thiến với ánh mắt vô hồn.

Roi xương dính đầy máu loang lổ lê lết trên mặt đất tiến đến gần Viên Quang, phát ra tiếng rít rít nguy hiểm như tiếng rắn đuôi chuông.

Ánh mắt Viên Quang đờ đẫn.

[Kỹ năng đó rất nguy hiểm, sử dụng nó có thể khiến cô bị triệu hồi vật của tôi giết chết, vì vậy tôi sẽ không dễ dàng sử dụng nó.]

[Thà tôi mạo hiểm bị anh giết chết còn hơn là đứng ngoài cuộc cùng anh.]

Viên Quang không còn cánh tay, ngẩng đầu lên, ánh mắt từ từ di chuyển đến khuôn mặt Bạch Liễu đang đứng trước mặt.

Bạch Liễu cúi xuống nhìn anh ta với vẻ mặt bình tĩnh, như một vị thần ban cho con người con đường sống cuối cùng: "Nếu bây giờ anh bỏ cuộc, cả anh và cô ấy đều có thể sống sót."

"Cô ấy, tôi và tất cả mọi người ở Nghĩa Địa Russell đều sẽ sống sót." Viên Quang nhìn chằm chằm vào mặt Bạch Liễu, giọng nói chậm rãi, "Nhưng không phải bằng cách tôi từ bỏ."

Nước mắt lăn dài trên má anh ta: "Để trốn tránh đau khổ, tôi đã từ bỏ nhiều lần, từ bỏ nhiều thứ. Mỗi lần tôi từ bỏ sẽ có người chết. Tôi nhận ra rằng nỗi đau không hề giảm đi, mà những người còn sống và đã chết đều phải chịu đựng nhiều đau khổ hơn vì sự 'từ bi' của tôi."

"Tôi mới là kẻ luôn khiến mọi người chịu khổ, một kẻ hèn nhát đáng ghét."

"Tôi đã chán ghét việc từ bỏ, dù là bản thân hay người khác."

"Lần này, tôi tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không từ bỏ!!!"

Viên Quang gào thét khàn cả giọng, mặt đỏ bừng, gân cổ nổi lên: "Cuộc thi này, tôi nhất định phải sống sót đến phút cuối cùng, đưa tất cả bọn họ trở về!!"

[Hệ thống thông báo: Người chơi Viên Quang trang bị thân phận "Sách quái vật: Hoạ sĩ căm ghét bản thân", sử dụng kỹ năng cá nhân (Chân dung tà ác).]

[Kỹ năng này chỉ có thể sử dụng đối với người chơi trong cùng bản đồ trò chơi với người triệu hồi, có thể triệu hồi bản thân tà ác nhất từ mọi thế giới song song, nơi mỗi điểm rẽ nhánh đều chọn lựa lựa chọn tà ác nhất, thành tựu bản thân tà ác nhất. Mỗi vật triệu hồi có thể chia đều 1/n HP của người triệu hồi theo số lượng triệu hồi. Khi tất cả vật triệu hồi bị tiêu diệt, HP của người triệu hồi sẽ về 0 cùng sống cùng chết với vật triệu hồi.]

[Hệ thống thông báo: Người chơi Viên Quang có muốn sử dụng kỹ năng này đối với tất cả thành viên đội đối phương trên sân không?]

[Hệ thống thông báo: Xác nhận]

...

[Năm vật triệu hồi đang nhanh chóng chạy đến từ các thế giới khác, hiện tại HP của người triệu hồi (người chơi Viên Quang) là 51, do đó mỗi vật triệu hồi sẽ có 10.2 điểm HP.]

[Trong thời gian vật triệu hồi tồn tại, người triệu hồi (người chơi Viên Quang) sẽ mất khả năng di chuyển. Vui lòng cẩn thận ẩn nấp, những vật triệu hồi lần này cực kỳ tà ác, không có ý thức bảo vệ người triệu hồi và sẽ không nghe theo chỉ huy của bạn, chúng sẽ tự ý tàn sát tất cả những ai chúng muốn trên sân, bao gồm cả bản thân người triệu hồi! Không thể hoàn toàn đảm bảo người triệu hồi sẽ chiến thắng trong trò chơi! Vui lòng sử dụng kỹ năng này một cách thận trọng!]

[Vật triệu hồi đang được tải vào bản đồ... Cảnh báo! Năng lực của vật triệu hồi vượt xa giới hạn chịu đựng tối đa của bản đồ! Bản đồ có nguy cơ sụp đổ, vui lòng hệ thống bảo trì kịp thời.]

[Tải vật triệu hồi hoàn tất.]

Khi sương mù dần tan đi, bốn bóng người thong thả bước ra từ sương mù, một giọng nói lơ đễnh pha chút lười biếng vang lên từ sương mù: "Lão đại, sao đột nhiên vào bản đồ?"

Giọng nói này nghe rất giống Mục Tứ Thành, nhưng trầm bổng và trưởng thành hơn so với Mục Tứ Thành hiện tại, như thể đã hơn ba mươi tuổi.

Giọng nói trầm tĩnh vang lên đáp lời hắn: "Có thể là trò nghịch ngợm của Daniel."

"Hội trưởng." Giọng Mộc Kha vang lên, "Ngài có phần quá dung túng cho Daniel rồi."

Giọng nói kia hờ hững đáp lại: "Nó rất hữu ích, những đứa trẻ hữu ích có thể hưởng đặc quyền ở đây, giống như Giai Nghi vậy."

Giọng một cô gái vang lên đầy ghét bỏ: "Đừng có giả vờ làm cha tinh thần của tôi, tôi cám ơn, tôi đang buồn nôn."

Sương mù tan biến.

Đứng đầu nhóm năm người là một người đàn ông trông không rõ tuổi tác, mái tóc dài buộc đuôi ngựa ngang eo, mặc áo sơ mi trắng lịch sự, đi ủng đen đến đầu gối, đeo găng tay da đen trên tay, cầm một chiếc roi da đen, đôi mắt đen láy bình thản, khóe mắt có vài nếp nhăn, nhìn toát lên vẻ uy nghiêm khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Điều quan trọng nhất là - gã trông giống hệt Bạch Liễu, nói chính xác hơn, giống như Bạch Liễu trưởng thành hơn mười mấy tuổi.

Bạch Liễu và người đàn ông giống hệt mình nhìn nhau.

Người đàn ông nhìn Bạch Liễu, nhướng mày đầy hứng thú, đột nhiên bật cười: "Tình huống này, có vẻ như không phải trò đùa nghịch ngợm từ đứa con đỡ đầu của ta rồi."

Tác giả:

Bạch Lục 41 tuổi xuất hiện rồi

Đội trưởng Đường tà ác không hòa hợp với bốn người còn lại hoang mang: ???

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play