Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 360: Thôn Âm Sơn (30)


4 tháng

trướctiếp

Artist: Oath.YAN 

Chương 360: Thôn Âm Sơn (30)

Edit: Lam

Mục Tứ Thành xoa cằm, vừa tính hỏi cụ thể hơn thì đằng trước hắn đột nhiên vang lên tiếng băng ghế chuyển động làm hắn kinh ngạc đến mức nhảy lên.

Hai cụ già ngồi ở phía trước đó đứng dậy, động tác cứng ngắc, nhấn nút TV muốn tắt, nhưng TV cũ kỹ này dường như không tốt nữa, cụ già kia cứ cúi đầu nhấn, hình ảnh trên TV càng trở nên méo mó, tiếng người bên trong cũng trở nên cao vút chói tai.

Mục Tứ Thành vừa tính hỏi như này là thế nào, Bạch Liễu đã vỗ lên bả vai hắn, ý bảo hắn nhìn cái tủ đằng dưới.

Phích cắm TV nằm lẳng lặng ở đó, vốn dĩ không cắm điện.

TV không cắm điện, người tự lồng tiếng...

Mục Tứ Thành chậm rãi quay đầu nhìn Bạch Liễu, trên trán hắn đã đổ mồ hôi lạnh, dùng khẩu hình gằn từng chữ: "Thế nên đây chẳng phải màn hình TV gì hết..."

"Là hình ảnh thực." Bạch Liễu bình tĩnh nói.

Hình ảnh mờ ảo trên TV đột nhiên thay đổi, đứng hình.

Trên màn hình đen trắng xuất hiện Bạch Liễu và Mục Tứ Thành ở trong góc.

Xung quanh hai người là một vòng phụ nữ cúi đầu mặc áo liệm, cầm khăn thọ chẳng biết đứng từ lúc nào, đối diện bọn họ là hai cỗ quan tài mở nắp.

Từ khe hở nhỏ hẹp phía sau TV, những cánh tay xanh đen xen kẽ chậm rãi vươn ra, một đống đầu đầy rẫy vết rạn màu đen trên mặt chui ra từ quanh TV, ngũ quan bị kéo thành hình thù kỳ dị, nheo mắt trừng nhóm Bạch Liễu.

Ông lão quay lưng về phía bọn họ xoay đầu, trên khuôn mặt hiền từ là vẻ oán hận, khớp hàm không cử động, tiếng người lồng tiếng phát ra từ TV:

"Đám hậu duệ mấy người cuối cùng cũng trở lại, đưa bọn họ đến bãi tha ma đi, chôn cất để an tâm yên nghỉ."

Bạch Liễu không chút do dự kéo Mục Tứ Thành còn đang đờ đẫn, nhấc chân nhảy qua quan tài chắn trước mặt, đứng dậy chạy.

Con quỷ đằng sau tỏa ra khí đen, giống như con nhện mọc tay chân từ cổ bụng, bò theo hướng vách tường, mặt mũi hung dữ đuổi theo đám Bạch Liễu, hai cụ già kia quay đầu ra sau lưng, miệng cười khè khè tay chân vung vẩy, chạy ngược đuổi theo Bạch Liễu.

Hai cụ già này tuy chạy ngược nhưng tốc độ lại cực nhanh, thoáng cái đã chạm đến góc áo của Mục Tứ Thành, trên khuôn mặt trắng xanh lộ ra nét vui mừng, răng nanh nhô ra, nước dãi nhỏ tí tách.

"Đệch!" Mục Tứ Thành khôi phục tinh thần, đảo khách thành chủ kéo tay Bạch Liễu, một đường chạy như điên.

Mục Tứ Thành lao thẳng ra cửa phòng, mấy thứ kia vẫn đuổi theo không bỏ, thôn Âm Sơn tăm tối nơi nơi đều là sương mù, Mục Tứ Thành vốn định chạy đến miếu thờ luôn, bởi vì chỗ này chắc chắn là nơi an toàn nhất.

Nhưng khoảnh khắc vừa định chạy đến miếu thờ, Mục Tứ Thành nhìn kỹ thì lại phát hiện ra đèn cửa của miếu thờ lúc sáng lúc tối, dưới ánh đèn chập chờn đan xen, mơ hồ có thể nhìn thấy bên cạnh vòng hoa bày đầy đất là bóng năm người đang đứng chậm rãi phất tay, tựa như đang gọi bọn họ qua đó.

Mục Tứ Thành vừa đi vào đã thấy năm người già mặt mũi tím đen, người mặc áo liệm, trên mặt là nét hiền từ khiến người ta sởn tóc gáy đang vẫy tay, liên tục phẩy phẩy móng tay đen sậm dài hơn mười phân.

Trong miếu thờ là năm cỗ quan tài đã mở xếp ngay ngắn.

"Chỗ này năm cái, trong phòng hai cái, vừa đúng bảy cái." Bạch Liễu nhanh chóng phán đoán, "Bây giờ âm khí ở đây quá nặng, bảy người kia đều đi ra từ quan tài, không thể vào miếu nữa."

Mục Tứ Thành vừa chạy như điên vừa vội vàng hỏi: "Vậy chúng ta phải đi đâu!"

Bạch Liễu nhanh chóng quyết định: "Lúc này đi đâu cũng không an toàn, đến bãi tha ma ở đầu cầu đi."

"Há?" Mục Tứ Thành choáng váng, "Đến đó làm gì!"

"Đi đào mộ." Bạch Liễu không chút hoảng loạn trả lời.

Mục Tứ Thành sợ hãi hỏi lại: "Đào mộ á? Vì sao!"

"Người ghi hoàng lịch ghi lại mọi việc lớn nhỏ hỉ tang cưới gả trong thôn, khi tổ chức tang lễ, người ta sẽ viết tiểu sử của người đã khuất và chôn cùng với hoàng lịch của ngày hôm đó. Bạch Liễu vừa chạy vừa giải thích nhanh, "Những phần mộ bên này được xây dựng sau, được mai táng đều là những thi thể phù hợp với yêu cầu nào đó, phần lớn người trong thôn Âm Sơn không được mai táng ở đây."

Mục Tứ Thành hiểu ra: "Ý anh là hơn một trăm năm trước, khi những người đàn ông kia chết đã xảy ra chuyện gì thì đều được người viết hoàng lịch ghi lại hết sau đó mai táng cùng với quan tài của bọn họ vào núi hả?"

"Không sai." Bạch Liễu gật đầu, "Hơn nữa, không chỉ như vậy, cậu còn nhớ hầm mộ mà chúng ta gặp đạo sĩ giấy đi qua cầu quỷ để đuổi cương thi không? Tôi cho rằng những cương thi đó đều là những người đàn ông đã chết ở ngoài được mai táng trong đỉnh núi."

"Đúng vậy, những cương thi đó đều bị chia năm xẻ bảy rồi khâu lại, giống hệt trong TV, đều là chồng của những quỷ nhảy cầu kia..." Mục Tứ Thành hoàn toàn tỉnh ngộ, "Đúng rồi!"

Bạch Liễu chạy đến phía cửa thôn, nhịp thở không đều nhưng tốc độ nói lại cực nhanh: "Đạo sĩ giấy kia là hóa thân của đạo sĩ cương thi, một đằng thì nó đuổi những cương thi nam từ đỉnh núi qua cầu rồi đuổi vào thôn, mặt khác lại thao túng đám ma trành chuyển những quan tài của cô dâu kia ra khỏi mộ rồi dọn vào thôn, cuối cùng hút hết sinh khí của bảy người đời sau cuối cùng trong thôn."

"Đợi đến thất đầu tụ tập lên đỉnh điểm, âm khí được tập hợp từ vật âm đầy oán hận như thế lại thêm tà thuật luyện thi đã duy trì cả trăm năm, đủ để cho đạo sĩ cương thi này hóa hình hiện thế, đại khai sát giới."

Bạch Liễu chạy đến cửa thôn, cuối cùng dừng lại.

Ma quỷ sau lưng cậu lùi xa, sợ hãi gào rống lên, tựa như đang sợ thứ gì đó ở chỗ này, không dám bước lại gần. Mà đằng trước Bạch Liễu, bên cạnh đền thờ ở cửa thôn thình lình xuất hiện đạo sĩ cương thi thân hình cao lớn, hai tay giữ thăng bằng, khắp mặt khắp người dán đầy bùa vàng lại không chút xây xát.

Bạch Liễu lẳng lặng nhìn cương thi một lúc, rồi đột nhiên bước về trước, xé rách hai tấm bùa âm thi trên mặt cương thi này.

Sau khi cương thi mất hai tấm bùa, cơ bản đã lộ ra khuôn mặt.

Trái ngược với thân hình cao lớn, cương thi nhắm hai mắt, mắt đen nhánh, mặt mày thanh tú anh tuấn, màu da trắng bệch.

Mục Tứ Thành vừa nhìn đã hít một hơi khí lạnh, hắn nhìn đi nhìn lại khuôn mặt của Bạch Liễu và mặt của cương thi kia, cuối cùng hai mắt xoáy lại như nhang muỗi: "Bạch Liễu... cương thi này giống hệt anh!"

Không sai, cương thi này ngoại trừ người cao ra thì đúng là giống hệt với bộ dáng của Bạch Liễu liên tục thức đêm tăng ca không chút tức giận.

Bạch Liễu lại vô cùng bình tĩnh: "Tôi dùng tà thuật, đạo sĩ cương thi này cũng dùng tà thuật, chắc hẳn tôi là hậu duệ của nó, giống tôi là chuyện bình thường thôi."

"Anh sớm đã biết cương thi này giống hệt anh nên lúc anh thả nó ra anh mới dùng nhiều bùa âm thi dán mặt nó lại để Khổng Húc Dương không phát hiện." Mục Tứ Thành đột nhiên nhận ra gì đó, "Cương thi này không đuổi theo anh vì anh là hậu duệ của nó đúng không?"

Bạch Liễu lạnh nhạt nói: "Chắc vậy đó."

"Hơi kỳ nha..." Mục Tứ Thành xoa cằm, "Không phải anh bảo là đám Khổng Húc Dương đã chơi trò này một lần rồi sao? Bọn họ sợ cương thi này như vậy thì chắc là đã từng gặp nó rồi ha? Vậy nhìn thấy khuôn mặt của cương thi này và khuôn mặt của người chơi nào đó giống hệt nhau như thế thì bọn họ cũng nên phát hiện ra giả thiết nhập vai thế hệ sau chứ nhỉ?"

"Tôi cũng nghĩ đến vấn đề này." Bạch Liễu như đang suy tư, "Nhưng nhìn phản ứng của bọn họ thì tôi cảm thấy Khổng Húc Dương cực kỳ sợ hãi và muốn lảng tránh khi tiếp xúc gần với cương thi này, cương thi vừa đến gần là gã đã cúi mình bò vội trên đất rồi, tôi cho là gã chắc chưa nhìn thấy mặt cương thi này dâu."

"Còn Dương Chí thì luôn quay đầu khi nhìn cương thi này, tôi nghĩ là hắn ta đã nhìn thấy mặt của nó rồi."

"Anh nói thế làm tôi cũng thấy hơi kỳ, Dương Chí và Khổng Húc Dương đều chơi trò này rồi, nhưng có vài việc hình như Dương Chí không biết tí gì hết, giống hệt chúng ta, ở trong miếu lúc nào hắn cũng hỏi Khổng Húc Dương, nhưng có vài chuyện hắn ta lại khá là rành..." Mục Tứ Thành nhíu mày suy nghĩ sâu xa, "Ví dụ như với cương thi này, rõ ràng Dương Chí từng gặp rồi, nhưng hắn ta lại như chẳng biết gì về giả thiết hậu duệ, rõ ràng chỉ cần nhìn mặt cương thi xíu thôi cũng có thể đoán được mà."

"Vì sao Dương Chí lại không nhớ được chứ? Rõ ràng là trò chơi này nguy hiểm như vậy."

Bạch Liễu bỗng nhiên chuyển chủ đề: "Cậu cảm thấy trong tình cảnh nào thì người ta sẽ quên mất cảnh tượng có ảnh hưởng rất lớn đến mình?"

Mục Tứ Thành suy nghĩ: "Bị lực gì đó tác động mạnh? Bệnh hay quên nghiêm trọng? Mất trí nhớ?"

"Chậc." Mục Tứ Thành lắc đầu, hắn nhíu mày, "Mấy lý do này đều gượng ép quá, hơn nữa Dương Chí cũng đâu giống bị mất trí nhớ, bị mất trí nhớ là chúng ta nè, nhưng tại sao hắn ta mới là người không nhớ rõ được? Thật kỳ lạ."

Bạch Liễu chậm rãi quay đầu nhìn Mục Tứ Thành, mỉm cười: "Cậu nhắc nhở tôi."

Mục Tứ Thành bị nụ cười của Bạch Liễu làm da đầu tê dại: "Nhắc anh cái gì?"

"Một người ngoài bị mất trí nhớ ra, còn có một khả năng làm mình quên mất cảnh tượng có tác động lớn với bản thân." Bạch Liễu nhìn cương thi có mặt giống hệt mình kia, "Đó chính là nhớ lẫn lộn."

Mục Tứ Thành ngây ngốc: "Nhớ lẫn lộn? Không đến mức đó chứ? Cũng chẳng phải chuyện vài chục năm trước, sao mà hắn ta nhớ lẫn được?"

"Nếu chuyện này đối với Dương Chí là chuyện của vài chục năm trước." Khóe miệng Bạch liễu nhếch lên một đường cong, "Bộ cậu không thấy chúng ta vừa vào trò chơi là mất trí nhớ, trong một trò chơi mang tính thi đấu mà nói thì có phải có hơi không công bằng với hai người dự thi chúng ta sao?"

Mục Tứ Thành chần chừ: "Ý anh là gì?"

"Tôi đoán..." Bạch Liễu nhìn Mục Tứ Thành, "Đây là một trò chơi có bối cảnh quỷ quái không bình thường, Dương Chí là người chơi có năng lực của riêng mình, ví dụ như có bùa chú cắn nuốt ký ức."

"Mà việc cắn nuốt thêm ký ức vài chục năm của hai người chúng ta dẫn đến việc ký ức của hắn ta mơ hồ lẫn lộn, không nhớ được mình từng thấy những gì trong trò chơi lần trước."

"Bao gồm cả khuôn mặt của cương thi này."

Mục Tứ Thành cảm thấy Bạch Liễu suy đoán thái quá, vừa định lên tiếng phản bác, nhưng hắn lại cẩn thận ngẫm lại, phát hiện mọi mâu thuẫn trên người Dương Chí đều vừa khớp, đành phải nuốt lại lời phản bác của mình.

Ký ức của mình bị người khác nuốt chửng thật sự khiến người ta thấy buồn nôn, giống như nhật ký mình giấu người lớn bị người khác làm thành ppt thuyết trình lặp đi lặp lại trước mặt người lạ không có thiện cảm với mình.

Mục Tứ Thành xoa cánh tay, hỏi: "Nếu Dương Chí nuốt ký ức của chúng ta thật thì phải làm sao? Hắn ta sẽ không phát hiện ra thứ gì trong ký ức của chúng ta để đối phó với chúng ta chứ?"

"Đối phó với chúng ta?" Bạch Liễu chẳng chút để ý, mỉm cười, "Trí nhớ của cậu là vật vô hại như thế sao?"

Mục Tứ Thành sửng sốt: "Không phải, nhưng ký ức mà bị kẻ rác rưởi như Dương Chí nhìn thấy sẽ có chuyện đó!"

Bạch Liễu thu hồi ánh mắt nhìn Mục Tứ Thành, cậu nhìn bóng đêm mênh mông vô tận bên ngoài thôn Âm Sơn, lạnh nhạt lên tiếng: "Ký ức của một vài người là kẹo bông gòn, ăn xong sẽ chẳng có chuyện gì, còn có thể nhận được vị ngọt, cũng có vài người, ký ức giống như nhật ký, lấy được là sẽ thành công nắm được nhược điểm."

"Tôi cảm thấy, tôi có thể bị nuôi thành dạng như này, chắc là ký ức của tôi cũng chẳng phải thứ gì đó làm người ta vui vẻ."

Bạch Liễu cong mắt quay đầu lại, mỉm cười: "Nuốt vào hẳn phải đau như nuốt lưỡi dao."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp