Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 357: Thôn Âm Sơn (27)


4 tháng

trướctiếp

Chương 357: Thôn Âm Sơn (27)

Edit: vcmk

Bùa vàng bay vèo qua người Khổng Húc Dương. Nhanh như cắt, gã kẹp lấy lá bùa bằng hai ngón tay, nhìn những ký tự vẽ trên đó rồi cười khẩy: "Bùa Âm Thi cấp thấp?"

"Bạch Liễu đang mơ mộng hão huyền à." Khổng Húc Dương cười khinh miệt và lạnh lùng, "Muốn dùng một lá bùa Âm Thi để thoát khỏi thiên la địa võng tao giăng sẵn rồi quay lại khống chế âm vật tao điều khiển?"

Nói rồi Khổng Húc Dương rung hai ngón tay, hai lá bùa vàng trong tay gã bỗng bốc cháy mà không cần gió, ngọn lửa màu lam tím bùng lên rồi nhanh chóng hóa thành tro tàn. Gã cười khẩy: "Đúng là ảo tưởng, chút âm khí này cho quỷ ăn còn không đủ."

Liên tục có những lá bùa vàng từ khe hở của cửa mộ chui ra, bay tứ tung, nhưng đều bị Khổng Húc Dương chặn lại và thiêu rụi.

Nụ cười khinh miệt và đắc ý trên khuôn mặt Khổng Húc Dương càng rõ ràng hơn: "Giẫy chết cũng vô dụng thôi, sắp đến mười hai giờ mười lăm phút rồi."

"Nhóm Bạch Liễu sẽ bị giam giữ vĩnh viễn trong âm phủ thật sao?" Dương Chí nhìn chằm chằm vào khe hở cửa mộ, theo lý mà nói hắn ta nên thở phào nhẹ nhõm, nhưng không hiểu sao lúc này hắn ta lại căng thẳng hơn, mồ hôi lạnh tuôn trên trán, môi tái nhợt khô khan. "Anh Khổng, lá bùa Chặn Đường Âm Dương kia thực sự không có cách nào giải trừ sao?"

Khổng Húc Dương nhìn Dương Chí với vẻ kỳ lạ: "Mày cũng từng chơi thôn Âm Sơn rồi, lẽ nào không biết trong phó bản này việc thiết lập dùng phép thuật tuân theo quy tắc đạo hạnh và nhân quả báo ứng sao?"

"Theo quy định của trò chơi, bùa Chặn Đường Âm Dương là tà thuật. Nếu sử dụng thì chỉ có hai trường hợp: một là may mắn, thoát ra vào đúng thời khắc âm dương giao hội, lúc bùa mất đi hiệu lực, nhưng giờ chúng ta đang canh giữ cửa mộ, Bạch Liễu lại bị tao giam giữ trong cạm bẫy, có mọc cánh cũng khó mà thoát."

"Hai là có đạo sĩ Mao Sơn chính phái đạo hạnh cao thâm giải trừ bùa chú này, nhưng theo tiến độ hiện tại của phó bản không có người như vậy xuất hiện. Hơn nữa dựa theo thiết lập của Đạo giáo, người sử dụng tà thuật nhất định sẽ bị phản phệ, ví dụ như Bạch Liễu hiện tại đang bị phản phệ đó."

"Chúng ta sắp chiến thắng rồi, mày căng thẳng cái gì?"

Dương Chí miễn cưỡng nở một nụ cười, lau mồ hôi trên trán: "Cũng đúng."

Mặc dù Dương Chí hiểu rõ trong lòng là đúng như vậy, nhưng không hiểu sao dự cảm bất an trong lòng hắn ta ngày càng mãnh liệt, nếu không phải Khổng Húc Dương nhất quyết muốn canh giữ ở khe cửa này thì Dương Chí đã xoay người rời đi lâu rồi.

Khổng Húc Dương nhàn nhã và hứng thú nhìn những lá bùa Âm Thi không ngừng chui ra từ khe cửa, sau đó cản cũng chẳng muốn cản, cúi đầu nhìn đồng hồ, nhếch miệng bắt đầu đếm ngược chậm rãi: "Mười."

"Chín."

Dương Chí hoảng hốt không nhịn được ngắt lời đếm ngược của Khổng Húc Dương: "Anh Khổng, hay là chúng ta đi trước đi, lỡ như Bạch Liễu..."

"Lỡ như cái gì mà lỡ như?" Khổng Húc Dương bực bội liếc sang, "Anh không hiểu rốt cuộc mày đang sợ chuyện gì, Bạch Liễu không thể nào lật ngược tình thế được, trừ khi có một đạo sĩ chính phái đạo hạnh cao thâm giúp đỡ..."

Giọng nói thong thả của Bạch Liễu vang lên từ trong mộ: "Tám."

Dương Chí và Khổng Húc Dương sững sờ, bọn họ chậm rãi quay đầu nhìn về phía cửa mộ.

Bạch Liễu lại đếm ngược tiếp: "Bảy."

Dương Chí hoảng sợ lùi lại một bước, chỉ vào cửa mộ và nói: "Anh Khổng, Bạch Liễu cũng đang đếm ngược!"

"Phô trương thanh thế mà thôi, chạy gì chứ!" Khổng Húc Dương giữ chặt vai Dương Chí không cho hắn ta lùi lại, hung dữ nhìn chằm chằm vào khe hở cửa mộ, "Tao muốn xem mày giở trò gì đây —— Bốn."

Giọng Bạch Liễu bình thản: "Ba."

"Hai." Khổng Húc Dương hừ một tiếng, giọng điệu lạnh lùng, "Yên tâm, chúng ta chỉ cần chờ đợi chiến thắng thôi."

Bạch Liễu hờ hững nói: "Một."

Vừa dứt lời đếm ngược cuối cùng, đúng mười hai giờ rưỡi, một màu xám xịt ảm đạm nhanh chóng lan tỏa từ hai bên đường hầm mộ, tiếng cười khúc khích như trẻ sơ sinh của người giấy và tiếng cười nhẹ nhàng của cô dâu trở nên chói tai, mơ hồ vang lên từ trong cửa mộ:

"Mời khách lên đường âm, ở phòng âm, thành người âm!"

Những âm vật này dường như đang kéo Bạch Liễu và Mục Tứ Thành vào trong hầm mộ, phát ra tiếng sột soạt của quần áo và tiếng giày giẫm đạp trên mặt đất.

Mục Tứ Thành cố gắng vùng vẫy: "Cút đi! Buông tao và Bạch Liễu ra!!"

Khổng Húc Dương mừng rỡ: "Thành công rồi!"

Dương Chí thở phào nhẹ nhõm, cũng vui mừng khôn xiết: "Anh Khổng, chúng ta thắng..."

Dương Chí chưa kịp nói hết chữ "thắng", khe cửa mộ bỗng lóe lên một tia sáng đỏ, rồi một âm thanh chói tai vang dội từ trong hầm mộ truyền ra.

Âm thanh này dồn dập, mỗi lần dồn dập khiến mặt đất rung chuyển dữ dội, như một vật nặng nề liên tục nhảy lên rồi rơi xuống mặt đất, khiến cho hầm mộ dưới lòng đất rung chuyển dữ dội lắc lư sang trái sang phải.

Nhóm Khổng Húc Dương lắc lư theo tiếng động này vài lần, Khổng Húc Dương kịp thời vịn vào tường để giữ thăng bằng, Dương Chí bị chấn động tới ngã ngồi xuống đất, gã ngơ ngác nhìn cánh cửa mộ bị chấn động xuất hiện khe hở: "... Đây là thứ quỷ gì vậy?! Trong mộ có thứ này à?!"

Màn sương xám che phủ cửa mộ trong phút chốc tan biến, tiếng bàn tán sợ hãi khe khẽ của những người giấy và cô dâu vang lên, sau đó là tiếng bước chân dồn dập và tiếng sột soạt của người giấy, dường như chúng đang bỏ chạy.

Sắc mặt Khổng Húc Dương thay đổi đột ngột: "Chuyện gì xảy ra vậy?! Bùa Chặn Đường Âm Dương sao lại bị giải? Bạch Liễu không thể nào giải được bùa chú này!"

"Thôn Âm Sơn không có người sống nào có thể giải được tà thuật Mao Sơn!" Tâm trí Khổng Húc Dương rối bời, liên tục lùi lại vài bước trước cửa mộ đang liên tục nứt ra, "Người duy nhất có khả năng hy sinh bản thân để giải tà thuật là NPC đạo sĩ đã bị tao đuổi đi ngay từ đầu! Chuyện gì xảy ra vậy?!"

Cửa mộ bằng gạch vỡ vụn từng mảng theo từng chấn động, ánh sáng đỏ chói lóa rọi ra từ bên trong, tiếng gầm gừ khàn khàn như tiếng thú dữ thức tỉnh vang lên từ xa, theo tiếng gầm là từng đợt âm khí ớn lạnh lan tỏa khiến người ta sởn gai ốc.

Cửa mộ vỡ tung, sắc mặt tái nhợt của Bạch Liễu xuất hiện sau cánh cửa, hai chiếc răng nanh ẩn hiện bên khóe miệng, cậu nở nụ cười nhìn Khổng Húc Dương: "Cái bẫy của anh cũng không tệ, đúng là ở đây không có đạo sĩ sống nào có thể giải được tà thuật."

"Nhưng lại có đạo sĩ quỷ có thể giải được tà thuật." Bạch Liễu cười nửa miệng, "Anh quên mất ngôi mộ này là để chôn ai rồi à?"

Khổng Húc Dương và Dương Chí đều im lặng, sau đó chậm rãi, cứng đờ quay đầu nhìn Bạch Liễu.

Bạch Liễu giơ lá bùa Âm Thi mà Khổng Húc Dương chế giễu, mỉm cười: "Chút âm khí này quỷ vật coi thường thật đó, nhưng để đánh thức chủ nhân nơi đây cũng đủ rồi."

Khổng Húc Dương không thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy một bóng người mặc đạo bào, hai tay mọc móng tay đen dài mạnh mẽ đang nhảy từng bước về phía bọn họ. Đó là một con cương thi.

Toàn thân con cương thi được dán đầy bùa chú màu vàng mới vẽ nguệch ngoạc. Khuôn mặt nó gần như bị che kín bởi bùa chú, chỉ còn lại đôi mắt đen láy và vùng da quanh mắt thâm quầng, nhăn nheo, khô rạn. Những lá bùa chú đó chính là bùa Âm Thi.

Chỉ cần nhìn thoáng qua, Khổng Húc Dương đã nhận ra đây là con quái vật nguy hiểm nhất trong toàn bộ phó bản Âm Sơn - Đạo sĩ cương thi ngàn năm.

Tất cả những đồ bồi táng trong lăng mộ và những người dân thôn Âm Sơn đã chết không được siêu thoát, đều góp phần tạo nên âm khí và oán khí để luyện thành con cương thi này.

Dương Chí hoảng hốt hét lên: "Bạch Liễu, cậu điên rồi à! Đánh thức nó dậy thì chúng ta đều chết hết!"

"Tôi biết chứ." Bạch Liễu vẫn tỉnh bơ, cậu nhún vai tỏ vẻ tiếc nuối, vẫn nở nụ cười hờ hững, "Nhưng dù sao tôi cũng sắp chết rồi, tôi nghĩ các người đã đến đây thì kéo các anh chết chung cũng khá có lời đó chứ."

Âm khí của âm phủ lan tỏa, đám người giấy rải rác xung quanh đều tan biến khi đạo sĩ cương thi tỏa ra ánh đỏ nhảy đến. Khi con cương thi này sắp nhảy đến cửa mộ thì một con đường mơ hồ xuất hiện chắn ngang đường nhảy của nó, ngăn cản nó tiếp tục tiến lên.

Khổng Húc Dương nhìn chằm chằm, tim gã sắp nhảy ra khỏi cổ họng cmnr: "Là bùa Chặn Đường Âm Dương đang phát huy tác dụng!"

"Nhanh chóng nhốt nó lại!" Dương Chí sợ hãi đến mức mặt cắt không còn giọt máu, hắn ta chắp tay cầu nguyện bùa chú của Bạch Liễu vẽ sẽ có hiệu quả, có thể nhốt được con boss cuối màn này.

Chết tiệt, nếu con quái vật này thoát ra ngoài, họ còn chơi tiếp cái cục cớt, chạy cũng vô ích, chỉ có thể chờ chết!

Đạo sĩ cương thi bị dán đầy bùa trên mặt phả ra một làn hơi trắng lạnh buốt từ miệng. Nó từ từ cúi đầu, đôi mắt đen ngòm tím bầm nhìn xuống con đường, ngón trỏ tay phải khẽ cử động, có vẻ như đang vẽ bùa niệm chú trong không khí.

"Không thể nào..." Dương Chí há hốc miệng kinh ngạc, "Nó chết rồi mà vẫn nhớ cách sử dụng những phép thuật này sao?!"

"Đạo pháp thâm hậu, cộng thêm việc nó rất quen thuộc với những công pháp này." Bạch Liễu trầm ngâm vuốt cằm, mỉm cười, "Nó có vẻ rất phù hợp với điều kiện để giải trừ bùa chú?"

Lớp màng như gợn nước trên con đường bị phá vỡ sau khi móng tay của cương thi điểm vào. Nó ngửi ngửi trong không khí hai lần, không chút do dự nhảy về phía Khổng Húc Dương.

"Chết tiệt!" Khổng Húc Dương chửi thề, rút ra một xấp bùa vàng vừa ném ra sau vừa dán lên người mình, quay người bỏ chạy, "Bạch Liễu, cho dù mày có dụ nó ra ngoài, nhưng mày không có biện pháp phòng thân nào, trong trận chiến truy đuổi người chết trước sẽ là mày chứ không phải tao!"

"Chờ mày chết rồi tao sẽ qua ải! Dù là tao sống hay mày sống thì tao vẫn là người chiến thắng!"

Nụ cười của Bạch Liễu càng sâu, nhỏ giọng phản bác: "Phải vậy không đó?"

Ngay giây tiếp theo, đạo sĩ cương thi như thể không nhìn thấy Bạch Liễu và Mục Tứ Thành đang đứng ở cửa, nhảy vọt qua giữa hai người họ, lao thẳng về phía Khổng Húc Dương và Dương Chí đang chạy phía trước.

Dương Chí đang hì hục chạy theo Khổng Húc Dương, nghe tiếng nhảy vọt nhanh chóng đến gần phía sau thì quay đầu nhìn lại, người ngây ra, vội vàng kéo tay áo Khổng Húc Dương, âm thanh sắc nhọn đến mức dạng thẳng chân: "Anh Khổng! Cương thi không đuổi theo nhóm Bạch Liễu! Nó đuổi theo chúng ta!"

Khổng Húc Dương quay đầu nhìn lại, mắt mở to, không nhịn được hét lên một tiếng, điên cuồng xả bùa vàng ngăn cản con cương thi mà ngay cả ngón tay cũng đâm chết bọn họ được nhảy lên: "Tại sao?????????"

Những bùa vàng đó cũng chỉ là muỗi với đạo sĩ cương thi đạo pháp thâm hậu, mấy giây sau đã bị giải trừ hoàn toàn, sau đó tiếp tục nhảy vọt đuổi theo.

Nhìn bóng lưng đạo sĩ cương thi xa dần, lắng nghe tiếng hét chói tai của Khổng Húc Dương và Dương Chí, Mục Tứ Thành vừa cảm thấy sảng khoái vô cùng, lại vừa hoang mang.

Mục Tứ Thành hoang mang cúi đầu nhìn bản thân đã bình thường trở lại vào khoảnh khắc bùa Cản Đường Âm Dương mất đi hiệu lực, quay sang nhìn Bạch Liễu: "Nếu nói đạo sĩ cương thi này muốn truy sát người sống mới đi truy sát Khổng Húc Dương và Dương Chí, vậy tại sao cương thi không đuổi theo chúng ta? Chúng ta giờ cũng được coi là người sống mà, nó hoàn toàn không quan tâm đến chúng ta."

"Đạo sĩ cương thi này không truy sát người sống." Bạch Liễu bình tĩnh nhìn bóng lưng cương thi đạo nhân đi xa, "Nó truy sát người ngoài."

Mục Tứ Thành càng hoang mang: "Người ngoài? Là chỉ những người không phải là người của thôn Âm Sơn? Nhưng nếu nhóm Khổng Húc Dương bị coi là người ngoài, vậy chúng ta không phải là người ngoài hả?

"Ban đầu chúng ta cũng là người ngoài." Bạch Liễu cười cong mắt, yêu thương xoa đầu Mục Tứ Thành. "Nhưng sau khi cậu cưới hơn ba mươi cô vợ ở Âm Sơn thôn, chúng ta không còn là người ngoài nữa rồi."

Mục Tứ Thành: "..."

Mục Tứ Thành chỉ vào bóng lưng của con cương thi, ấm ức phản bác: "Nhưng theo lý thuyết này, anh không cưới người Âm Sơn thôn mà? Anh cũng là người ngoài, tại sao con cương thi đó không đuổi anh?"

"Cậu đang nói gì vậy đứa nhỏ ngốc?" Ánh mắt Bạch Liễu càng thêm thương yêu. "Tôi đã chủ trì hôn lễ cho cậu, ăn cỗ và náo động phòng của cậu, đương nhiên tôi là trưởng bối bên nhà mẹ cậu rồi, sao có thể là người ngoài được?"

Mục Tứ Thành: "..."

...

Tác giả:

Xin lỗi, xin lỗi, cuối cùng cũng xử lý xong, tôi đến rồi đây! Sau này sẽ đăng hàng ngày.

Tiểu phẩm:

Lúc này trên khán đài, Spade ghi chép cẩn thận: Làm đám cưới phải mời nhà gái đến ăn cỗ.

Danh sách nhà gái: Đường Nhị Đả, Mộc Kha, Lưu Giai Nghi, v.v...

Nhà gái chứng kiến ​​tất cả: "..."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp