Trên tiểu lâu tràn đầy hoa tươi, Hoa Mãn Lâu đang tưới nước cho "Tình nhân".
"Tình nhân" của hắn không phải người, mà là những đóa hoa đang nở rộ trong các chậu cây.
"Ngươi thật là thảnh thơi a." Một thanh âm vang lên bên cửa sổ.
Hoa Mãn Lâu ôn hòa cười: "Ta xưa nay đã vậy. Ngược lại là ngươi, sao lại có thời gian tới chỗ ta thế?"
Lục Tiểu Phụng nói: "Ta trốn một người."
Biết rõ tính xấu của Lục Tiểu Phụng, Hoa Mãn Lâu không khỏi trêu ghẹo: "Nợ tình?"
Lục Tiểu Phụng lắc đầu: "Nếu là nợ tình còn tốt hơn nhiều."
Hoa Mãn Lâu hiểu rõ nói: "Xem ra ngươi lại gặp phiền toái."
Lục Tiểu Phụng cười khổ nói: "Phiền toái tự tìm tới cửa, ta có thể làm sao bây giờ?"
Hoa Mãn Lâu cười nói: "Nguyện nghe kỹ càng."
Lục Tiểu Phụng cảm thấy có chút mất mặt, không muốn nói lắm, nhưng nghĩ đến mình bị một tiểu quỷ bảy tám tuổi đuổi theo cả đêm, lại không thể hoàn toàn thoát khỏi đối phương, y cảm thấy chỉ cần Hoa Mãn Lâu có thể đưa ra một ý kiến hay giúp y thoát khỏi tiểu quỷ kia, mất mặt một chút cũng không quan trọng.
Lục Tiểu Phụng đem chuyện chính mình tối hôm qua gặp được Cung Cửu kỹ càng tỉ mỉ kể lại.
Hoa Mãn Lâu mười mấy năm trong cuộc đời, chưa từng gặp người kỳ quái như thế, cũng chưa từng nghe qua chuyện kỳ lạ như vậy, hắn khiếp sợ nói: "Ngươi nói là nó làm ngươi quất nó?"
Lục Tiểu Phụng gật đầu: "Đúng vậy."
Hoa Mãn Lâu nói: "Hơn nữa là bởi vì nghe nói ngươi thành danh nhờ vào tuyệt kỹ Linh Tê Nhất Chỉ mới tìm ngươi?"
Lục Tiểu Phụng nói: "Đúng là như thế."
Hoa Mãn Lâu môi giật giật, nhớ tới chính mình cũng biết Linh Tê Nhất Chỉ, trong lòng không khỏi căng thẳng. Không có nhiều người biết hắn dùng được Linh Tê Nhất Chỉ, huống chi có viên ngọc quý như Lục Tiểu Phụng ở phía trước, đối phương hẳn là sẽ không chú ý tới hắn...... nhỉ?
Hoa Mãn Lâu không xác định nghĩ, nói: "Nó bất quá là đứa trẻ bảy tám tuổi, ngươi lại không cắt đuôi được?"
Lục Tiểu Phụng nói: "Ta cũng thấy chuyện này kỳ lạ."
Hoa Mãn Lâu nói: "Có lẽ chỉ là bề ngoài nó nhỏ......"
Lục Tiểu Phụng lắc lắc đầu: "Ta dám khẳng định, nó chính là một đứa bé." Bề ngoài có thể ngụy trang, xương cốt lại không thể.
Hoa Mãn Lâu sắc mặt căng thẳng: "Nó khinh công thực sự lợi hại đến thế? Cả ngươi đều suýt chút nữa bị đuổi kịp?"
Lục Tiểu Phụng nói: "Nó quả thực chính là một con tiểu quái vật."
Hoa Mãn Lâu nói: " Vậy nó sẽ tìm được nơi này sao?"
Lục Tiểu Phụng thở dài nói: "Hy vọng sẽ không, hiện giờ ta chỉ ngóng trông nó nhanh chóng quên mất ta."
Cung Cửu sẽ quên Lục Tiểu Phụng sao? Hắn đương nhiên sẽ không quên y.
Hắn đã đến chỗ Hoa Mãn Lâu ở.
'Cộp cộp cộp' tiếng bước chân leo lên từng bậc cầu thang bằng gỗ, ngửi mùi hoa thoang thoảng, nhìn thấy công tử mặc bạch y trên lầu, giòn tan hỏi: "Lục Tiểu Kê có ở chỗ này không?"
Hoa Mãn Lâu trong lòng vô cùng kinh ngạc, tuy rằng Lục Tiểu Phụng nói với hắn, đứa bé Cung Cửu này rất "Không giống người thường", khinh công cao siêu, không thể khinh thường, nhưng là không nghĩ tới khinh công đứa bé cao hơn cả tưởng tượng của hắn. Trong khoảng thời gian ngắn như thế đã tìm được đến đây, đứa nhỏ này tất nhiên không đơn giản.
Lục Tiểu Phụng bị đứa nhỏ này theo dõi......
Hoa Mãn Lâu tâm tình không khỏi trầm trọng them mấy phần, nhưng gương mặt hắn vẫn duy trì nụ cười ôn nhã như cũ, nói: "Y không ở nơi này." Hắn từ trước đến nay không thích nói dối, đây xác thật cũng coi như không phải nói dối, Lục Tiểu Phụng không ở nơi này, hắn sớm đã giấu người đi.
Cung Cửu nói: "Có nữ nhân nào tới đây ư?"
Hoa Mãn Lâu không biết hắn vì sao hỏi như vậy, chỉ nói: "Không có."
Cung Cửu nói: "Ngươi biết không? Khứu giác của ta đặc biệt nhạy."
Nụ cười của Hoa Mãn Lâu trở nên cứng đờ.
Cung Cửu lộ ra nụ cười cao ngạo: "Ta ngửi được ở chỗ này một loại mùi hương chỉ trên người nữ nhân mới có."
Hoa Mãn Lâu tâm tình hạ xuống.
Trong không khí có một mùi hương nhạt đến gần như không thể nghe thấy, thơm thơm dịu dịu, ngọt ngào tựa mùi hoa, dần dần thấm vào say lòng người, đúng là của nữ nhân. Đây là mùi hương dính vào trên người Lục Tiểu Phụng, đến giờ chưa hoàn toàn biến mất.
Cung Cửu nheo lại đôi mắt, tươi cười đáng yêu nói: "Nguyên lai Tiểu Kê muốn cùng ta chơi trốn tìm. Hoa ca ca, ta có thể dạo quanh tòa hoa lâu này không?"
Hoa lâu......
Nơi này gọi là hoa lâu, hắn gọi là cái gì?
Tú bà vẫn là hoa khôi?
Hoa Mãn Lâu khóe miệng run rẩy, nói: "Tùy ý."
Cung Cửu chắp hai tay sau lưng, hết nhìn đông lại nhìn tây, không buông tha bất luận một góc nhỏ nào. Hoa Mãn Lâu đi theo phía sau hắn, không phải vì giám thị hắn, mà vì tràn ngập tò mò, chính là một cái tiểu hài tử đáng yêu như vậy bức Lục Tiểu Phụng đến chật vật chạy trốn? Chỉ tiếc mình nhìn không thấy, bằng không chính mắt thấy cảnh tượng đó, nhất định vô cùng xuất sắc.
Hoa Mãn Lâu khóe miệng hơi nâng lên, không một chút xấu hổ với việc xem khoanh tay nhìn bằng hữu gặp rắc rối, chuyện Lục Tiểu Phụng bó tay bó chân rất hiếm có, bỏ lỡ cơ hội này không biết có lần sau không.
Hài tử đang đi phía trước bỗng nhiên ngừng lại, hỏi: "Phòng này là phòng ngủ của đại ca ca sao?"
Hệ thống phun tào nói: "Bán manh (giả bộ đáng yêu) đáng xấu hổ."
Hoa Mãn Lâu nói: "Đúng vậy."
Cung Cửu nói: "Có thể để ta tham quan một chút không?"
Yêu cầu này, không thể nghi ngờ là cực kỳ thất lễ.
Lo lắng chợt lóe qua đáy mắt của Hoa Mãn Lâu: "Có thể."
Lục Tiểu Phụng a Lục Tiểu Phụng, chỉ hy vọng ngươi sớm đã rời khỏi. So với xem rắc rối của bạn tốt, Hoa Mãn Lâu càng hy vọng Lục Tiểu Phụng kịp thời rời đi, giấu ở một nơi ai cũng tìm không thấy, thoát khỏi cái hài tử thần bí khó chơi, không biết là địch hay bạn này.
Cách bố trí phòng cùng cảm giác Hoa Mãn Lâu đem đến cho người khác giống nhau, ấm áp thoải mái.
Cung Cửu đánh giá một vòng khắp nơi, ánh mắt dừng ở trên tấm chăn, tinh quái nói: "Hôm nay đại ca ca tựa hồ quên gấp chăn."
Nụ cười của Hoa Mãn Lâu lần nữa cứng đờ. Lục Tiểu Phụng sẽ không trốn trong chăn của hắn chứ?
Mặc kệ Hoa Mãn Lâu tâm tình bất ổn, Cung Cửu tiến lên xốc chăn lên, dưới chăn lại không có gì cả. Hắn nhỏ giọng oán giận:"Xem ra Tiểu Kê ca ca không có trốn trong chăn ấp tiểu kê (gà con) nha."
Tiểu Kê ca ca ấp tiểu kê?
Hoa Mãn Lâu mím môi, cúi đầu nén cười.
Lục Tiểu Phụng đang trốn trên xà nhà, nghe Cung Cửu nói, thiếu chút nữa ngã xuống.
Cung Cửu hít hít mũi, theo mùi hương ngửi được mà cong lưng, nhìn xuống gầm giường, chỉ thấy phía dưới có một bộ quần áo, đúng là bộ quần áo làm bại lộ hành tung Lục Tiểu Phụng. Lục Tiểu Phụng quả nhiên thực giảo hoạt.
Cung Cửu tìm qua tất cả các nơi có thể ẩn nấp vẫn không phát hiện tung tích Lục Tiểu Phụng, kỳ quái nói: "Chẳng lẽ Tiểu Kê ca ca bay đi rồi?"
Hệ thống: "Muốn ta báo tọa độ cho ngươi không?"
Cung Cửu: "Không cần, như vậy không có cảm giác thành tựu."
Hệ thống: "...... Vậy ngươi tiếp tục tìm."
Trong phòng không có Lục Tiểu Phụng, Hoa Mãn Lâu rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Cung Cửu không chút nào nhụt chí nói: "Phía dưới tìm rồi, phía trên còn không có tìm......"
Hoa Mãn Lâu lại căng thẳng.
Trên xà nhà, cái trán Lục Tiểu Phụng dần dần chảy ra mồ hôi.
Lúc này, một bóng đen đột nhiên lóe qua trước cửa sổ, Cung Cửu đuổi theo.
Hoa Mãn Lâu thở dài: "Hy vọng Lục Tiểu Phụng có thể chạy thoát."
Phía trên đột nhiên truyền đến tiếng cười: "Ta không trốn, ta ở ngay chỗ này."
Nói xong, người tựa như lá rụng từ trên xà nhà nhẹ nhàng đáp xuống dưới.
Hoa Mãn Lâu kinh ngạc nói: "Ngươi không đi? Kia vừa rồi là ai?"
Lục Tiểu Phụng nói: "Người mà ta đưa tiền mời đến giúp."
Hoa Mãn Lâu lắc đầu nói: "Ngươi thật là...... lanh lợi."
Lục Tiểu Phụng nói: "Lời này ta coi như khen ngợi mà tiếp thu."
"Y gọi là lanh lợi, ta gọi là cái gì?" Ngoài cửa sổ bỗng nhiên truyền đến một thanh âm thanh thúy.
Hoa Mãn Lâu cùng Lục Tiểu Phụng đồng thời thay đổi sắc mặt, chỉ thấy một đứa bé đáng yêu ngồi trên cửa sổ, hai chân đung đưa, thấy bọn họ nhìn qua, hơi hơi giương cằm lên, tươi cười đắc ý.
Lục Tiểu Phụng ủ rũ nói: "Ngươi là ma tinh, tiểu ma đầu, tóm lại là khắc tinh của Lục Tiểu Phụng ta."
Hoa Mãn Lâu thở dài một tiếng, lộ rõ vẻ đồng tình với bằng hữu.
Nhưng mà, Cung Cửu không hề nhắc lại chuyện nhờ Lục Tiểu Phụng quất hắn.
Cung Cửu dùng một loại thái độ phi thường bình thường cùng bọn họ trò chuyện, làm Lục Tiểu Phụng hoảng hốt, sinh ra một loại ảo giác —— chuyện phát sinh đêm qua đều là một cơn ác mộng hoang đường.
Có lẽ, đứa nhỏ này chỉ là nói giỡn với y?
Kỳ thật, Cung Cửu trừ bỏ đôi lúc yêu cầu phát tiết, thời điểm khác đều thực bình thường, chính là tính tình có chút cổ quái cực đoan, tỷ như hắn nói tìm Tiểu Kê chơi, không chơi đến hết nghiện, hắn tuyệt đối sẽ không về nhà.
Cung Cửu giống lão Phật gia ngồi trên ghế thái sư mềm mại, ngâm nga hát: "Xuân đến hoa nở khắp nhân gian, bốn phía trăm hoa nở tràn ngập gian lầu, đóa hoa của mối tình đầu e ấp nở, thẹn thùng đem tình gửi Hoa Mãn Lâu......"
"Này bài hát......" Hoa Mãn Lâu xoay mặt "nhìn" về hướng Cung Cửu, hứng thú hỏi: "Là bài gì thế?"
Cung Cửu thuận miệng bịa: "《 Hoa tươi Mãn Nguyệt Lâu 》, nghe nói do một nữ tử thích ngươi sáng tác, Hoa ca ca thích sao?"
Hoa Mãn Lâu: "......"
Lục Tiểu Phụng cũng thấy hứng thú: "Lời này là thật?"
"Tất nhiên là thật sự." Cung Cửu nói: "Còn có một bài hát tên 《 Tâm hữu linh tê 》, là viết cho ngươi."
"Viết cho ta?" Lục Tiểu Phụng ánh mắt sáng lên, hứng thú bừng bừng nói: "Xướng tới nghe một chút."
"Chàng nói chưa hẹn ngày về nhưng đôi mình tâm hữu linh tê (hiểu nhau mà không cần phải nói)... Ta ngăn không để nước mắt rơi, giả vờ không thèm để ý...... Chưa bẻ gãy cánh phượng hoàng nhưng là tâm hữu linh tê... lời hứa không được thực hiện đành làm như ta không yêu ngươi......"
Nghe xong, Lục Tiểu Phụng nhận xét thật lòng: "Tại sao giai điệu bài sau so với bài trước càng lúc càng cổ quái?"
Cung Cửu nói: "Đây là một trường phái ca hát mới, chuyên môn dùng để ca tụng tình yêu vĩ đại giữa Hoa Mãn Lâu với ngươi, cổ quái chút thực bình thường."
Lục Tiểu Phụng: "......"
Hoa Mãn Lâu: "......"
Lời này hay không có nghĩa khác?
Cái gì gọi là ca tụng tình yêu vĩ đại?
Giữa bọn họ rõ ràng chỉ có tình bằng hữu!
Cung Cửu lại hát tiếp: « Tình yêu rất khó nhận ra, người vẫn thường ngụy biện......"
Lục Tiểu Phụng: "......"
Hoa Mãn Lâu: "......"
Để tránh càng bôi càng đen, Hoa Mãn Lâu tiếp tục cúi đầu đùa nghịch hoa hoa cỏ cỏ, Lục Tiểu Phụng uống rượu một ly lại một ly.
Nhớ đến việc lâu rồi mình không lên mạng, Cung Cửu bắt đầu dạo diễn đàn, vừa lúc nhìn đến hoạt động năm mới bắt đầu, còn có khen thưởng rất phong phú.
Căn cứ 'tham dự là quang vinh', đăng ký tài khoản mới —— Cửu ca bắt Tiểu Kê.
【username đã có người sử dụng, vui lòng đăng ký lại. 】
Cung Cửu mất hứng: "Ai cướp tên của ta?"
Hệ thống nói: "Hình như là ngươi ở thế giới song song."
Bản tự đồng căn sinh/ Tương tiễn hà thái cấp * (Vốn cùng một gốc sinh ra/ Hà tất chém giết nhau)
Cung Cửu khoan dung rộng lượng nói: "Vậy quên đi."
Hắn một lần nữa đăng ký một cái tên —— Cửu ca thích ăn gà.
Lần này, chỉ một lần đã thông qua.
Hoạt động đón năm mới cùng phát sóng trực tiếp có quan hệ, phát sóng những cảnh ngươi cảm thấy có giá trị hoặc có ý nghĩa ở thế giới của ngươi.
Hệ thống đem màn ảnh nhắm ngay Hoa Mãn Lâu, tự động bật nhạc nền kèm theo dòng ghi chú:
【 Hoa Mãn Lâu, còn gọi là Hoa Thất Đồng, người con thứ bảy của Hoa gia tại Giang Nam, một trong những người bạn tốt nhất của nam chính trong《 Lục Tiểu Phụng truyền kỳ ». Từ nhỏ hai mắt bị mù, nhưng có được một trái tim bác ái. Nhân vật phản diện trái ngược: Nguyên Tùy Vân. 】
Màn ảnh chuyển qua Lục Tiểu Phụng đang tự chuốc say mình.
【 Đây là nhân vật được truyền kỳ với danh hiệu "Tứ mi mao" (Bốn lông mày) Lục Tiểu Phụng, hôm nay không có giai nhân làm bạn bên cạnh, bởi vì có một tiểu ma đầu quấn lấy y. 】
Hệ thống đem màn ảnh nhắm ngay Cung Cửu: "Nào, Cửu Nhi, chào hỏi mọi người đi."
Cung Cửu nhắm mắt lại không nói lời nào.
Hệ thống cũng không thèm để ý, tiếp tục phối âm ——【 các ngươi đoán đây là ai? 】
Số người online 500+, còn liên tục tăng lên.
——【 Con trai của Lục Tiểu Phụng và Hoa Mãn Lâu? 】
——【 kiểm tra hoàn tất, trên lầu là tên ngốc. 】
——【 lầu hai tầm mắt hạn hẹp, nam với nam có thể sinh con nhé, hệ thống có loại trái cây này. 】
——【 còn có loại đồ vật thần kỳ đến thế?...... Thực sự có...... Tam ca ngầu quá. 】
——【 ta đoán là con riêng của Lục Tiểu Phụng. 】
——【 ta đoán là họ hàng của Hoa Mãn Lâu. 】
——【 không phải nha ~ hắn giống y hệt ta khi còn nhỏ ~】
——【ai bình luận trên kia vậy? 】
——【 Khỉ thật! Ra là Cung Cửu từ Hắc ám Đại lục trở về! Lão tử ghét nhất biến thái!! 】
[ người chơi "Cuồng tam" phỉ báng thành viên khác, trong mười phút không được tham gia bình luận, đề nghị khán giả xem phát sóng trực tiếp dùng từ ngữ văn minh. ]
Đối với việc cấm bình luận, mọi người thấy mãi thành quen. "Cuồng tam" rời đi cũng không có khiến cho bọn họ chú ý nhiều.
——【 không nghĩ tới Cung Cửu khi còn nhỏ đáng yêu như vậy, trắng trẻo tròn tròn, đẹp mắt ngon miệng, nhìn không có một chút nào giống kẻ thích bị ngược. 】
——【 Cửu ca bắt Tiểu Kê: Mong mọi người đừng quá mức chú trọng ngoại hình, phẩm chất bên trong càng quan trọng nha ~~】
——【 Dẹp đi! Ngươi còn có vẻ đẹp bên trong á? 】
——【 Ta sắp không biết nghĩa của mấy chữ vẻ đẹp bên trong rồi này. 】
——【 Nghe nói Phượng vũ cửu thiên do người khác viết thay, vốn dĩ Cung Cửu là một thiếu niên ôn tồn lễ độ, không có cái tật xấu khó nói này. 】
——【 Thật vậy chăng? Ta nếu là Cung Cửu, nhất định đánh chết tên viết thay đó. 】
——【 Chỉ có ta cảm thấy thiết lập như vậy rất thú vị sao? Giống như thiết lập chuyên dành cho nam chính, ngươi xem lúc Lục Tiểu Kê quất Cung Cửu, quất đến vui vẻ [ cười đáng khinh.jpg]】
——【 Bình luận trên lầu...... Ngươi thắng. 】
Mười phút phát sóng trực tiếp kết thúc, Cung Cửu phát hiện có người phát thưởng cho hắn, có bạc, tích phân, vật phẩm, cùng với một quyển võ công bí tịch.
Cung Cửu đem phần thưởng ném vào không gian hệ thống, nhìn hai người bên kia còn đang chính mình làm việc của mình, hỏi: "Ta đói bụng rồi, hai người các ngươi ai sẽ nấu cơm?"
Lục Tiểu Phụng nói: "Ta không biết nấu cơm, chỉ biết nướng thịt."
Hoa Mãn Lâu nói: "Chờ thêm một chút, tiểu nhị đưa cơm thực mau liền tới rồi."
Cung Cửu chỉ trích: "Xa xỉ."
Lục Tiểu Phụng nói: "Quân tử xa nhà bếp, có tiền hưởng thụ đồ ăn ngon do người khác nấu, sao phải chính mình động thủ?"
Cung Cửu nói: "Tiết kiệm tiền."
Lục Tiểu Phụng nói: "Nhìn không ra tới, nhóc còn nhỏ tuổi, lại học tính toán chi li."
Cung Cửu nói: "Ngươi muốn nói ta keo kiệt sao?"
Lục Tiểu Phụng không thừa nhận: "Ta không có nói như vậy." Nhưng biểu tình của y đã bán đứng y.
Cung Cửu lạnh lùng nói: "Ta đã quyết định."
Lục Tiểu Phụng có dự cảm không tốt, hỏi: "Quyết định gì?"
Cung Cửu chậm rãi đáp: "Có ta ở đây, ngươi đừng hòng ra ngoài hái hoa ngắt cỏ."
Lục Tiểu Phụng: "......"
Hoa Mãn Lâu: "......"
Cung Cửu lại nói: "Ta từ trước đến nay nói một không hai, kín không kẽ hở, ngươi cứ chờ coi."
Lục Tiểu Phụng: "......"
Nhớ đến cảnh lần đầu gặp Cung Cửu, y không khỏi run lên.
Hoa Mãn Lâu nhịn không được cười nói: "Thà đắc tội quân tử, chớ đắc tội tiểu nhân." Đặc biệt là "tiểu nhân" như Cung Cửu. (tiểu nhân có hai nghĩa, một là nghĩa trái ngược với "quân tử", hai là 'người nhỏ', Cung Cửu vừa lúc là cả hai)
Lục Tiểu Phụng ngửa mặt lên trời thở dài: " Người xưa nói không sai. Nữ nhân và tiểu nhân là khó sống chung nhất."
Chú thích thêm:
*Bản tự đồng căn sinh,
Tương tiễn hà thái cấp
Xuất phát từ câu chuyện Thất bộ thi giữa hai anh em Tào Phi và Tào Thực. Năm đó Tào Phi muốn xử tội Tào Thực, quy định Tào Thực trong vòng bảy bước phải làm một bài thơ tạ lỗi trong đó không có từ nào nhắc đến từ 'anh em'. Sau bảy bước thì Tào Thực bèn đọc bài thơ:
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT