Lục Tiểu Phụng sợ tới mức chạy vắt giò lên cổ, trốn đông trốn tây, lớn tiếng nói: "Có cái gì từ từ nói, phát hỏa lớn như vậy làm gì?"

Tây Môn Xuy Tuyết cầm kiếm đuổi giết Lục Tiểu Phụng đang nhảy nhót lung tung khắp nơi, nghe đối phương nói, lạnh lùng bảo: "Ngươi mời ta hỗ trợ, lại giấu giếm ta chuỵen mấu chốt nhất."

Lục Tiểu Phụng thẳng hô oan uổng: "Ta giấu giếm ngươi cái gì đâu?"

Tây Môn Xuy Tuyết nói: "Ngươi có hay không quên báo cho ta, tên Cung Cửu đó có bệnh?"

Lục Tiểu Phụng trong sáng nói: "Thân thể hắn thật sự rất tốt, bệnh từ đâu ra?"

Tây Môn Xuy Tuyết sắc mặt tái nhợt, thực sự khó coi, "Hắn thấy ta, thế nhưng trực tiếp nổi lên dục vọng, ngươi còn nói hắn không có bệnh?"

Lục Tiểu Phụng không chạy, Tây Môn Xuy Tuyết cũng không đuổi theo.

Lục Tiểu Phụng trừng lớn đôi mắt, phảng phất nghe được thiên phương dạ đàm, thất thanh nói: "Ngươi nói hắn......" Câu nói kế tiếp đã biến mất không tiếng động.

Tây Môn Xuy Tuyết hừ lạnh một tiếng, không giải thích.

Lục Tiểu Phụng: "......"

Lục Tiểu Phụng nuốt nước miếng, đem lời Tây Môn Xuy Tuyết vừa nói liên hệ với trải nghiệm thảm thống của mình, gian nan mở miệng: "Hắn thấy ngươi, phát bệnh...... muốn ngươi quất hắn?"

Xem ra người có "thù vinh" này cũng không chỉ có y, Lục Tiểu Phụng xem nhẹ cảm giác không thoải mái dưới đáy lòng.

Đưa mắt nhìn Tây Môn Xuy Tuyết lạnh đến tựa hồ có thể đóng băng không khí xung quanh, quả thực bội phục Cung Cửu muốn chết.

Trên thế giới này, dám đưa roi cho Kiếm Thần, bảo đối phương hung hăng quất mình, trừ Cung Cửu, còn có ai dám làm như thế?

Hơn nữa, Cung Cửu đến nay vẫn còn sống tốt.

Tây Môn Xuy Tuyết trầm mặc một lúc, ngưng mắt nhìn về phía Lục Tiểu Phụng, nói: "Hắn không có bảo ta quất hắn, lời này của ngươi từ đâu mà đến?"

Lục Tiểu Phụng: "......"

Tây Môn Xuy Tuyết gặp nạn lớn như vậy, Lục Tiểu Phụng sao dám không biết xấu hổ lại giấu giếm. Không thể giấu giếm, đành phải thẳng thắn thành khẩn tương đãi, nói: "Ta tự mình trải qua."

Tây Môn Xuy Tuyết: "............"

Không khí chỉ còn tiếng lá cây xào xạt, một cỗ xấu hổ quỷ dị lan tỏa.

Nhất thời, hai người cùng trầm mặc.

Tây Môn Xuy Tuyết biểu tình cổ quái, dùng một làn điệu trầm thấp thong thả hỏi: "Ngươi có quất không?"

Dưới ánh mắt trong sáng như tuyết kia, Lục Tiểu Phụng tâm tình trầm trọng gật gật đầu: "Có."

Tây Môn Xuy Tuyết: "............"

Lục Tiểu Phụng thẳng thắn thành khẩn như thế, Tây Môn Xuy Tuyết cũng ngượng ngùng làm đối phương hiểu lầm, giãy giụa trong lòng nửa ngày, ăn ngay nói thật nói: "Hắn thấy ta......"

Câu nói kế tiếp bị gió thổi bay, Lục Tiểu Phụng hỗn độn trong gió.

Y nghe được cái gì? Nguyên lai ý tứ trong câu nói kia của Tây Môn Xuy Tuyết là như vậy!

Lục Tiểu Phụng: "............"

Khó trách Tây Môn Xuy Tuyết tức giận đến lấy kiếm chém y.

Đối với chuyện Tây Môn Xuy Tuyết gặp phải, Lục Tiểu Phụng gần như đồng cảm như bản thân mình cũng bị, lương tâm bất an, ôm mười hai vạn phần quan tâm, dò hỏi: "Ngươi hiện tại cảm giác như thế nào?"

Tây Môn Xuy Tuyết nói: "Phun qua, cảm giác thoải mái nhiều."

Lục Tiểu Phụng: "......"

Đêm, đen nhánh.

Một đạo hắc ảnh giống như con dơi lặng yên không một tiếng động mà xuyên qua tầng tầng hành lang, tiềm nhập phòng cho khách.

Gió đêm theo cửa sổ thổi vào phòng, người nằm trên giường đưa lưng về phía cửa phòng đột ngột mở to mắt.

Hắc ảnh giơ tay xốc chăn lên, người trong chăn tức thì như cá chạch trượt xuống giường, một chưởng đánh qua.

Một chưởng này nếu đánh trúng, không chết cũng bị thương.

Chỉ thấy hắc ảnh không chút nao núng, giơ tay tiếp được một chưởng này.

Hai chưởng đánh nhau, Lục Tiểu Phụng bị nội lực đẩy lui vài bước, mà hắc ảnh tựa hồ hoàn toàn không chịu ảnh hưởng, như cũ không nhúc nhích.

"Còn đánh sao?" Hắc ảnh mở miệng nói, tiếng nói thanh lãnh dễ nghe, chỉ cần nghe qua một lần, liền làm người khó có thể quên.

Lục Tiểu Phụng đặt mông ngồi trên giường, nhụt chí nói: "Không đánh."

Y giương mắt nhìn về phía hắc ảnh, muốn rít gào, vì cái gì ngươi cứ như âm hồn ấm tán!

Nhưng mà, cuối cùng chỉ có thể nhận mệnh, bất đắc dĩ nói: "Đã trễ thế này, tìm ta làm gì?"

Hắc ảnh nói: "Ngươi lá gan không nhỏ, dám nhờ Tây Môn Xuy Tuyết giết ta."

Lục Tiểu Phụng sửa đúng: "Không phải giết ngươi, là giáo huấn ngươi một trận."

Hắc ảnh cũng chính là Cung Cửu thấp giọng cười, tiếng nói lưu luyến mà ái muội: "Nguyên lai Tiểu Kê đối với ta tình thâm như biển đến thế, bị ta khi dễ thành như vậy, còn luyến tiếc giết ta."

Lục Tiểu Phụng: "......"

Lục Tiểu Phụng thầm mắng đối phương thật mẹ nó ác liệt, trong lòng đã có chút không kiên nhẫn, nói: "Ngươi tới nơi này rốt cuộc để làm gì?"

Cung Cửu không cố kỵ nói thẳng: "Ban ngày thấy Tây Môn Xuy Tuyết, bị kích thích đến tâm ngứa khó nhịn, hiện giờ tìm ngươi hỗ trợ."

Lục Tiểu Phụng: "......"

Lục Tiểu Phụng cả người bị điện giật run run, nói: "Ngươi không cảm thấy thẹn sao?"

Cung Cửu nói: "Ngươi có cảm giác tìm nữ nhân, ta có cảm giác muốn ăn roi, đều là phát tiết mà thôi, chẳng qua cách thức bất đồng, có cái gì phải cảm thấy thẹn?"

Lục Tiểu Phụng: "......" Nghe qua còn rất có lý.

Vì bận tâm mặt mũi của Lục Tiểu Phụng, Cung Cửu nghẹn cả ngày, vẫn luôn nghẹn đến buổi tối mới trộm tiến vào Vạn Mai Sơn Trang, hiện tại thật là không nhịn được, ném roi cho Lục Tiểu Phụng ra lệnh: "Đừng nhiều lời, quất ta!"

"......"

Tay Lục Tiểu Phụng nắm roi hơi hơi phát run.

Cung Cửu cũng mặc kệ nhiều như vậy, thấy nam nhân như pho tượng lù lù bất động, tiến lên đạp một cái, thúc giục: "Nhanh lên, nghe thấy không?"

Lục Tiểu Phụng: "......"

Mẹ nó, quả thực khinh người quá đáng!

Lục Tiểu Phụng cắn răng, huy động roi, tận tình phát tiết nghẹn khuất bị Cung Cửu truy đuổi thành cẩu.

Tới a, cho nhau thương tổn a! Ai sợ ai!

Hệ thống vẫn luôn yên lặng nhìn: "......"

Đáng thương nam chính, bị ký chủ bức đến OOC. Đi thôi, tận tình mà múa may roi da, quất tên dê xồm da dày thịt béo này đi, phát tiết thống hận trong lòng, bổn hệ thống đối với kiếp nạn ngươi phải gánh chịu bất lực, chỉ có thể yên lặng duy trì ngươi.

Cung Cửu được quất roi, tán dương trình độ quất roi của Tiểu Kê có thể đề cao đến như vậy trong thời gian ngắn.

Lục Tiểu Phụng thầm mắng. Cung Cửu lớn lên tuấn tú, thanh âm thật dễ nghe, ngày thường thanh âm thanh lãnh. Rớt tiết tháo rồi, âm thanh uyển chuyển lại áp lực, nghe được lỗ tai phát ngứa, thân mình hơn phân nửa đều mềm. Thanh âm gợi cảm đến khiến y ngo ngoe rục rịch, thiếu chút nữa không cầm giữ được.

Dưới ánh trăng, đôi mắt hẹp dài của thiếu niên nửa mở nửa khép, thần sắc lười biếng mê người.

Lục Tiểu Phụng ném roi, vội vàng rót một ly trà lạnh tiêu trừ hoả khí.

Uống trà lạnh, phát tiết xong, y lăn lên giường, bắt đầu đuổi khách: "Ngươi như thế nào còn không đi?"

Cung Cửu đã đứng lên, cầm từng lớp quần áo mặc chỉnh tề, nghe vậy nói: "Đã trễ thế này, ngươi muốn ta đi đâu?"

Lục Tiểu Phụng tâm như sắt đá, nói: "Ta mặc kệ ngươi đi đâu, chỉ cần không ở nơi này là được."

"Sao?" Cung Cửu hơi hơi mỉm cười, nói: "Sợ ta đối với ngươi làm cái gì sao?"

Lục Tiểu Phụng cũng cười nói: "Ngươi có thể đối ta làm cái gì?"

Cung Cửu thấp giọng cười, cười đến ái muội hoặc nhân, nói: "Tự nhiên là làm ngươi vui sướng tới cực điểm."

Lục Tiểu Phụng suýt nữa bị sặc nước miếng, trong ánh sáng nhợt nhạt, nhìn thiếu niên từ trên xuống dưới, không khỏi cười khẩy nói: "Bằng thân thể yếu đuối mong manh của ngươi á?"

Bị nam nhân cười nhạo, Cung Cửu trả đòn, "Tuy rằng thân hình ta nhìn thon gầy chút, nhưng bộ phận nên lớn sao, ha hả."

Lục Tiểu Phụng: "......"

Hai chữ 'ha hả' nói hết mọi thứ, Lục Tiểu Phụng phi thường muốn để Cung Cửu chứng thực xem hắn đang khoác lác vẫn là hàng thật giá thật. Rốt cuộc, phần lớn nam nhân đều có lòng tự trọng mãnh liệt cùng tâm muốn đua đòi, tại phương diện này đặc biệt bủn xỉn tính toán chi li, không cho phép phát sinh bất luận cái gì ngoài ý muốn, luôn cho rằng chính mình bất luận phương diện nào cũng thực ghê gớm, những người khác sao có thể so được với mình đâu?

Nhưng là, loại vấn đề này có thể hỏi ra miệng sao?

Dù Lục Tiểu Phụng có không biết xấu hổ đưa ra yêu cầu, y sợ lời vừa ra khỏi miệng, trên đời từ đây nhiều một thanh niên trượt chân ôm hận.

Cũng may Cung Cửu chỉ là thuận miệng nói, tầm mắt hắn dừng ở trên đôi môi bóng loáng như trứng gà đã bị lột vỏ của Lục Tiểu Phụng, ách thanh cười: "Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi cạo râu."

Lục Tiểu Phụng vuốt viền môi trơn bóng, thở dài: "Tây Môn Xuy Tuyết không phải dễ thỉnh ra tay."

Cung Cửu: "Ngươi như vậy phảng phất trẻ hơn mười mấy tuổi, tựa như một thiếu niên mãi không lớn, đáng yêu thực, khó trách muốn để râu."

Lục Tiểu Phụng: "......"

Một thiếu niên mãi không lớn, đáng yêu thực? Lục Tiểu Phụng khóe miệng khẽ nhấc.

Cung Cửu lại nói: "Bất quá, ta còn là thích bộ dáng ngươi có râu."

Lục Tiểu Phụng lập tức khẳng định ánh mắt thẩm mỹ của Cung Cửu, oán niệm nói: "Đáng tiếc gia hỏa Tây Môn Xuy Tuyết kia, đối với râu của ta rất có ý kiến, mỗi lần nhờ y hỗ trợ, liền bắt ta cạo nó."

Cung Cửu nói: "Ngươi không muốn để y làm mình mất râu rất đơn giản."

Lục Tiểu Phụng ánh mắt sáng lên, nói: "Có biện pháp gì?"

Cung Cửu nói: "Ngươi sửa tên kêu ' Lục mi mao ' Lục Tiểu Phụng."

"Lục mi mao?" Tứ mi mao y biết, lục mi mao thì phải làm sao?

Cung Cửu chắp tay sau lưng, chậm rì rì nói: "Đem hai bên thái dương của ngươi tu bổ thành lông mày, lần sau nhờ y hỗ trợ, cạo rớt hai bên thái dương không phải được rồi."

Lục Tiểu Phụng: "......"

Ngươi được a!!

Hệ thống cười đến ngửa tới ngửa lui, vừa cười vừa hát: "Ngươi yêu nhất là râu, ta là cái bóng của ngươi, chỉ có thể ở trong mộng đau con của chúng ta, ngươi yêu nhất là râu, ta yêu nhất là thân thể ngươi......"

Cung Cửu ngủ ở bên ngoài giường, Lục Tiểu Phụng nằm ở bên trong, tâm như tro tàn mà khép lại đôi mắt, cả người tản ra hơi thở sống không còn gì luyến tiếc.

Cung Cửu muốn cùng y ngủ một cái giường, y có quyền phản bác sao?

Có, nhưng là người ta không nghe, nhất định cùng y cùng chung chăn gối, y có thể làm sao bây giờ?

Mắng không nghe, đánh lại đánh không thắng, cho nên y chỉ có thể bất chấp tất cả, tùy hắn ngủ. Dù thật phát sinh ngoài ý muốn, bằng thân thể tinh tế thon gầy của Cung Cửu nhất định ăn không tiêu.

Một đêm này chú định là mất ngủ.

Hôm sau, Lục Tiểu Phụng mang một đôi mắt thâm quầng, ngáp liên miên mà ra khỏi phòng.

Xa xa, nhìn thấy Tây Môn Xuy Tuyết gió mặc gió, mưa mặc mưa luyện kiếm.

Tây Môn Xuy Tuyết luyện kiếm xong, tầm mắt dừng trên đôi mắt thâm quầng của Lục Tiểu Phụng, nói: "Tối hôm qua ngủ không ngon?"

Cung Cửu tư thế ngủ thực hảo, một cái tư thế ngủ bảo trì đến hừng đông. Nhưng là......

Lục Tiểu Phụng thở dài: "Bên cạnh có con sói canh giữ, sao có thể an ổn đi vào giấc ngủ?"

Tây Môn Xuy Tuyết dùng một loại ánh mắt mịt mờ khó có thể miêu tả nhìn Lục Tiểu Phụng, muốn nói lại thôi nói: "Ngươi......"

Lục Tiểu Phụng nói: "Ta cái gì?"

"Tối hôm qua......"

Tây Môn Xuy Tuyết bỗng chốc ngậm miệng, y cũng không thể nói với Lục Tiểu Phụng, tối hôm qua mình nghe được gió thổi cỏ lay, không yên tâm chạy tới xem, kết quả thấy được một hình ảnh vô cùng chấn động —— không sai, hình ảnh Lục Tiểu Phụng quất Cung Cửu.

Không nghĩ tới Lục Tiểu Phụng nhìn như bình thường, thế nhưng có loại tật xấu khó nói này, chẳng trách thiếu niên tính cách vặn vẹo kia sẽ quấn lấy y. Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, không quấn lấy y quấn lấy ai?

Lục Tiểu Phụng lại nhạy cảm mà đoán được chân tướng: "Ngươi nhìn thấy chuyện tối hôm qua?"

Tây Môn Xuy Tuyết thần sắc ngưng trọng gật đầu. Không chỉ thấy được, còn thực xúc động, một đêm không ngủ ngon, tinh thần có chút suy nhược.

Lục Tiểu Phụng: "...... Ta sao lại không phát hiện ra ngươi?"

Tây Môn Xuy Tuyết: "Chắc là ngươi quá nhập tâm."

Lục Tiểu Phụng: "......"

Nói như vậy về sau y làm thế nào ngẩng đầu làm người? Cuộc sống vốn khó khăn có một số việc đừng vạch trần, có biết hay không?

Tây Môn Xuy Tuyết ánh mắt phức tạp nói: "Ngươi vì sao biến thành như vậy?"

Lục Tiểu Phụng ngửa mặt lên trời thở dài nói: "Haizz, nghĩ lại chuyện cũ mà sợ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play