Lục Tiểu Phụng đang thương tâm vì Hoa Mãn Lâu không tín nhiệm, liền nghe Cung Cửu hỏi: "Sau khi lên bờ, có tính toán gì chưa?"
Không đợi y lên tiếng, Tư Không Trích Tinh rung đùi đắc ý nói: "Trừ bỏ uống rượu tán gái, không ngừng giải quyết chuyện phiền toái, còn có thể có tính toán gì."
Lục Tiểu Phụng: "......"
Lục Tiểu Phụng nghiến răng, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ngươi thật là hiểu biết ta."
"Dễ đoán dễ đoán." Tư Không Trích Tinh nói: "Giao tình của chúng ta ra sao. Lúc ngươi còn mặc quần thủng đáy, ta đã quen ngươi rồi. Không ai có thể hiểu đức hạnh của ngươi hơn ta."
Lục Tiểu Phụng: "...... Ngươi không phải nói lên bờ liền có một đống việc phải làm, có rảnh ở chỗ này vô nghĩa lải nhải, còn không nhanh lăn đi."
Tư Không Trích Tinh nói: "Ta không biết lăn, chỉ biết bay."
Dứt lời, liền nhảy vút lên không, như con chim nhạn, nhanh hơn chớp bay đi không còn bóng dáng.
Lúc này, một thiếu nữ thon thả mảnh khảnh từ trong khoang thuyền đi ra, thoải mái vươn vai dưới ánh dương ấm áp. Nhìn thấy công tử áo trắng đưa lưng về phía mình, cười duyên hỏi: "Cửu ca, giờ chúng ta đi đâu? Về nhà sao?"
Cung Cửu nói: "Ta đang mời Lục đại hiệp đến phủ chúng ta làm khách."
Cung Chủ nói: "Mời y làm cái gì?"
Cung Cửu không cố kỵ nói thẳng: "Da ngứa, thuận tiện tìm y hỗ trợ."
Cung Chủ: "......"
Lục Tiểu Phụng: "......"
Cung Chủ vẻ mặt hắc tuyến, nhìn Lục Tiểu Phụng đang đồng dạng vô ngữ, con ngươi linh động xoay chuyển, thầm nghĩ: "Đem nhiệm vụ gian khổ này ném cho Lục Tiểu Phụng, ta liền có nhiều thời gian thải mật, biện pháp của Cửu ca thật tuyệt a."
Tưởng tượng vậy, trên mặt nở tươi cười ngọt ngào, hướng Lục Tiểu Phụng nói: "Phủ chúng ta phong cảnh tú lệ độc đáo, Lục đại hiệp có thể cho chúng ta vinh hạnh, đến phủ làm khách?"
Phong cảnh độc đáo nhất chính là đóa hoa có một không hai tên Cung Cửu đi. Lục Tiểu Phụng co giật khóe miệng, uyển chuyển cự tuyệt đề nghị của nàng, nói: "Hai người thịnh tình mời, ta vốn từ chối thì bất kính, không khéo chính là, ta có chuyện quan trọng trong người, hiện đã trì hoãn mấy ngày, không thể không đi giải quyết."
Cung Cửu thực dễ nói chuyện, nghe vậy đối Lục Tiểu Phụng đạm đạm cười, nói: "Một khi đã như vậy, liền chờ Lục đại hiệp có rảnh lại nói."
Một chút cũng không lưu luyến, xoay người liền đi.
Mãi đến khi hắn hoàn toàn rời đi, Lục Tiểu Phụng vẫn cứ thập phần không thể tưởng tượng, trong lòng còn có một ít buồn bực nói không nên lời.
Cung Cửu đây là tìm được rồi người thay thế y sao? Vẫn là nói, hắn không để bụng đến y chút nào?
Mặc kệ đáp án là gì, Lục Tiểu Phụng đều không đi tìm hiểu, hơn nữa cố tình xem nhẹ tia khó chịu dưới đáy lòng.
Bên kia, Cung Chủ kỳ quái nói: "Cửu ca, ngươi cứ như vậy thả y rời đi?"
Cung Cửu nói: "Bằng không thế nào, đem nhốt lại?"
Cung Chủ nói: "Có gì không thể."
"Ngươi không hiểu." Cung Cửu vẻ mặt cao thâm khó đoán, trong lòng đều có suy tính: "Tiểu Kê hướng tới tự do, mặc dù nhốt được người của y, cũng nhốt không được tâm y."
Cung Chủ như suy tư gì nói: "Điều này cũng đúng. Cửu ca nghĩ đến biện pháp giải quyết sao?"
Cung Cửu nói: "Làm y hoàn toàn không muốn rời khỏi ta là được."
Cung Chủ ánh mắt sáng lên, kế đó nhíu đôi mày thanh tú, rối rắm phương pháp khiến Lục Tiểu Phụng "Hoàn toàn không muốn rời khỏi ta", không ngại học hỏi: "Như thế nào làm y không muốn rời khỏi ngươi?"
Cung Cửu nói: "Trước đem y lừa lên giường, làm y không xuống giường được, tiếp đó từng bước một chậm rãi lập kế hoạch."
Cung Chủ: "......"
Mặt Cung Chủ đỏ bừng, khẽ cắn môi đỏ nói: "Cửu ca hy sinh cũng quá lớn. Nghe nói Vạn Xuân Lâu có một loại bí dược tên ' xuân phong nhất độ' dùng rất tốt, ta giúp Cửu ca chuẩn bị một chút, đợi đến khi ngươi tâm tưởng sự thành thì dùng......"
Nói đến mặt sau, thanh âm nhỏ như muỗi kêu, Cung Cửu lại nghe rõ ràng, trầm mặc một lúc, nói: "Ngươi cảm thấy diều hâu có thể bị gà con ăn vào bụng sao?"
Cung Chủ cười nói: "Gà con sao có thể đấu lại diều hâu, làm thế nào có thể đem diều hâu ăn vào bụng......"
Nàng ngẩn ra, tiện đà vẻ mặt kính nể tin phục, nguyên lai Cửu ca muốn ăn lão gà rừng a. Chỉ thấy nàng mi mắt cong cong, cười nói: "Cung Chủ tại đây trước chúc Cửu ca tâm tưởng sự thành, thu thập con gà chuyên đi gây chuyện thị phi kia, vì giang hồ trừ hại. ' xuân phong nhất độ ' Cửu ca hẳn là không dùng đến, trách ta làm điều thừa......"
"Trước chuẩn bị." Cung Cửu nói: "Sẽ có lúc dùng đến."
Chẳng qua, là cho Tiểu Kê dùng mà thôi.
Ám chỉ tương đương rõ ràng, Cung Chủ tươi cười cổ quái ái muội nói: "Ta sẽ chuẩn bị nhiều thêm mấy bình." Nghĩ đến độ khó của việc cưa đổ Lục Tiểu Phụng, tươi cười càng thêm xán lạn, có trò hay nhìn, thật chờ mong diều hâu bắt gà con, tất nhiên sẽ gà bay chó sủa, thú vị cực!
Xa cuối chân trời, Lục Tiểu Phụng căn bản không biết hai huynh muội đang bày mưu đặt kế.
Sau khi lên bờ, đào hoa của y lại tới.
Đường phố chen chúc, tạo thời cơ kẻ trộm hành sự. Một tên trộm dáng người nhỏ gầy trộm một cái túi tiền, sau đó vội vàng chui vào biển người. Lục Tiểu Phụng mặc một thân hoa mỹ cẩm y, chẳng khác nào đại dê béo (kẻ lắm tiền lại dễ bị lừa gạt), tên trộm đi tới, nhẹ nhàng va vào y, ngay sau đó trộm túi tiền của y, nhét vào trong tay áo.
Nhìn gã trộm biến mất không còn bóng dáng, Lục Tiểu Phụng hơi hơi mỉm cười, từ trong tay áo lấy ra một túi tiền, đúng là túi tiền bị trộm ban nãy, vừa thấy, y ngây ngẩn cả người. Chỉ thấy trong túi có khăn lụa, phấn mặt, khuyên tai trân châu, toàn là đồ của con gái.
—— Căn bản không phải túi tiền của y!
Chủ nhân chân chính của túi tiền thực mau tìm tới, đó là mỹ nhân mặc áo tím hầm hầm tức giận, đôi mắt phượng hẹp dài liễm diễm sinh tình, như nước hồ thu hút hồn người, như mang theo chiếc móc cào tâm người ta ngứa ngáy. Nhưng mà, mỹ nhân này lạnh như băng sương, không có ai sắc mặt tốt, một băng mỹ nhân đạt chuẩn.
Nam nhân đều có thói hư tật xấu, nữ nhân càng hờ hững với họ, họ càng muốn chinh phục các nàng, nếu đối phương nhu tình như nước với họ, ngược lại họ không hề hứng thú.
Lục Tiểu Phụng cũng là nam nhân, đối với băng mỹ nhân tự nhiên nổi lên ham muốn chinh phục. Y hiếm thấy ôn nhu săn sóc lên. Có lẽ thật sự không có nữ nhân có thể cự tuyệt Lục Tiểu Phụng, đêm tối trăng thanh gió mát, ánh nến lay động, hai người thâm tình đối diện, dần dần tiến lại gần nhau.
Mỹ nhân mềm mại không xương trong ngực, Lục Tiểu Phụng bế nàng lên đi đến bên giường.
Nữ nhân vốn lạnh như băng sương lúc này gương mặt nổi lên từng rặng mây đỏ, vũ mị hoặc nhân. Hầu kết Lục Tiểu Phụng khẽ nhúc nhích, đè ép đi lên.
Nữ nhân ôm lấy cổ Lục Tiểu Phụng, chân dài thẳng tắp gợi cảm hơi dùng sức, xoay người đè trên người nam nhân, kế đến lại bị nam nhân đè dưới thân. Hai người ở trên giường lăn lộn.
Đôi mắt đẹp ẩn tình của nữ nhân đột ngột đụng phải một đôi mắt xanh biếc.
"A ——" Phát ra một tiếng kinh hô, nữ nhân sởn tóc gáy mà nhìn về phía đầu giường, chỉ thấy một con mèo đen ngồi xổm trên lớp chăn gấm thượng hạng, dưới ánh sáng u ám, mắt mèo màu xanh thẳm tỏa sáng quỷ dị cực kỳ.
"Nguyên lai là một con mèo." Nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, duỗi tay muốn đi ôm nó.
Mèo đen thân mình cúi xuống, cái đuôi dựng lên như chiếc roi, chỉ thấy nó bỗng nhiên nhảy lên, móng vuốt bén nhọn hung hăng cào một phát rồi giống tia chớp màu đen nhảy xuống giường, lại nhảy thêm vài cái phóng ra ngoài cửa sổ.
Nữ nhân hoảng sợ, cũng may không có bị thương, mày đẹp hơi hơi nhăn lại, kỳ quái nói: "Mèo từ đâu tới vậy?"
Lục Tiểu Phụng nhìn về phía cửa sổ: "Hẳn là từ bên đó chui vào."
Tầm mắt giao hội, hứng thú bị đánh gãy lần nữa đốt lên.
Nữ nhân lại lần nữa tê liệt ngã xuống trên giường, gương mặt nổi lên hai mạt ửng hồng, dưới ánh nến thật là kiều diễm động lòng người, nam nhân thấy đều cầm giữ không được. Lục Tiểu Phụng cũng không khỏi bắt đầu gấp gáp, vung chăn gấm lên, đắp lên hai người.
Tuy có chăn che trên người, đầu lại như bị xối một thùng nước đá, chỉ thấy dưới chăn gấm ẩn giấu một khối thi thể, thất khổng đổ máu, trên mặt mang theo tươi cười quỷ dị, đôi mắt gắt gao trừng y.
Hơn nữa, thi thể này cùng nữ nhân dưới thân y lớn lên giống nhau như đúc.
Ngọn lửa trong người nháy mắt tắt, Lục Tiểu Phụng chỉ cảm thấy lạnh thấu tim.
"Làm sao thế?" Thấy nam nhân cứng đờ, ánh mắt gắt gao dừng ở bên tai nàng, nữ nhân nghi hoặc quay đầu nhìn.
Ngay sau đó, sắc mặt trắng bệch, kêu thảm thiết một tiếng, mí mắt trợn ngược hôn mê bất tỉnh.
Lục Tiểu Phụng: "......"
Lục Tiểu Phụng tâm tình quả thực tồi tệ, dù là ai đang cùng nữ nhân ân ái lại gặp phải loại xui xẻo làm cho người ta sợ mất mật kiểu này đều phải thét chói tai hỏng mất.
Tiếng thét kinh hồn giữa đêm vắng uy lực không nhỏ, hai người trẻ tuổi khác đang ân ái bên cách vách nghe thấy tiếng thét thảm của nữ nhân, sợ tới mức tiểu tử đó lập tức hùng phong uể oải, ủ rũ cụp đuôi, may chưa tạo thành thương tổn vô pháp vãn hồi.
"Phá lão tử!" Đối phương mặt đỏ ngầu, nhảy xuống giường, nhanh nhẹn mặc quần áo, một chân đá lật ghế, rống giận đi tìm người gây họa để tính sổ.
Cửa bị đấm vang, kèm theo đó là một trận chửi bậy. "Nhãi ranh làm cái quỷ gì! Kêu mụ nội nó cùng giết heo giống nhau! Làm hại lão tử đều héo!! Ngươi con mẹ nó cấp lão tử mở cửa!"
Lục Tiểu Phụng mang theo cảm xúc phức tạp khôn kể, xoay người xuống giường.
"Phanh phanh phanh ——"
Tiếng đập cửa còn tiếp tục, khách nhân bị quấy rầy có người chửi ầm lên, có người khoác quần áo, ra xem náo nhiệt.
"Mụ nội nó! Mau mở cửa cho lão tử......"
Cửa mở, tầm mắt nam tử trẻ tuổi dừng ở hai phiết râu trên môi Lục Tiểu Phụng khoảng hai giây, rống mắng: "Các ngươi sao lại thế này? Hơn phân nửa đêm quỷ kêu, còn có để người ngủ không!"
Nam nhân khả năng không có ý thức được, chính mình rống to như vậy cũng quấy rầy khách nhân khác.
Lục Tiểu Phụng tự biết đuối lý, tính tình rất tốt nói: "Nơi này xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
"Chuyện ngoài ý muốn gì phải kêu như thấy quỷ vậy?" Có lẽ nghĩ tới nguyên nhân nào đó, khuôn mặt ngăm đen của nam nhân đỏ lên, hùng hùng hổ hổ nói: "Nhìn không ra tới, ngươi mang cái mặt như tiểu bạch kiểm, lại có loại đam mê này. Nơi này là khách điếm, muốn chơi khẩu vị nặng, về nhà chơi!"
Lục Tiểu Phụng: "......"
Thấy Lục Tiểu Phụng nghiêng người, nam nhân không thể hiểu được nói: "Ngươi đây là muốn làm gì?"
Lục Tiểu Phụng nói: "Ngươi tiến vào nhìn một chút."
Nam nhân nói: "Này...... Này không tốt lắm đâu......" Đôi mắt lại khống chế không được mà nhìn vào trong.
Lục Tiểu Phụng quét mắt nhìn một hai ba bốn năm sáu quần chúng đang vây xem ngoài cửa, một đầu hắc tuyến nói: "Không bằng các ngươi cũng tiến vào coi thử?"
Trừ bỏ hai người da mặt mỏng, những người khác đều tiến vào.
Trong căn phòng tối, hai nữ nhân gương mặt tương đồng đang nằm song song trên giường. Một người nhắm mắt hôn mê bất tỉnh, một người mặt trắng bệch thất khống đổ máu, cặp mắt trừng trừng như nhìn chằm chằm tất cả mọi người.
"A ——" một tiếng thét chói tai vang lên, có người "Ầm" một tiếng té xỉu trên mặt đất, những người khác sôi nổi chạy trốn.
Lục Tiểu Phụng vỗ nam nhân thân hình đang run rẩy không ngừng, cười cười: "Ngươi hiện tại biết nàng vì cái quỷ gì kêu đi?"
Nam nhân hàm răng run cầm cập, run rẩy mà nói lắp nói: "Phải, phải phải......" Rồi sau đó kêu to chạy ra ngoài cửa.
Lục Tiểu Phụng lắc đầu thở dài: "Lá gan quá nhỏ."
Gió đêm vù vù, bộ khoái chịu đựng buồn ngủ, thực mau tới.
"Đại nhân, chính là nơi này." Nói chuyện chính là lão bản của khách điếm, dẫn năm bộ khoái bước nhanh đến.
Đi đằng trước chính là Vương bộ đầu, mặt chữ điền, mặt đen miệng rộng, vóc người cường tráng, dáng đi mạnh mẽ oai phong. Hắn đi nhanh vào phòng, nhìn thấy nam tử anh tuấn ngồi bên cạnh bàn đang tự uống rượu chuốc say mình, hơi hơi kinh ngạc, âm thanh như tiếng sấm hồn hậu mà vang dội vang lên: "Đây là ai? Chẳng lẽ chính là hung thủ mà ngươi nói?"
Khách điếm lão bản chần chờ nói: "Hẳn là không sai......"
Trong lòng lão cũng thấy lạ, hung thủ sao hành động kỳ quái như thế? Giết người xong không mau chóng bỏ trốn, còn nhàn hạ thoải mái ngồi trong phòng uống rượu, đây là uống rượu hồ đồ hay không biết sợ, muốn đấu một trận với bộ khoái, đánh bại đối phương lại chạy trốn?
Vương bộ đầu một tay ấn ở chuôi đao bên hông, mắt hổ sáng quắc mà nhìn chằm chằm Lục Tiểu Phụng, lớn tiếng nói: "Ngươi chính là hung thủ?"
Lục Tiểu Phụng buông chén rượu: "Lại không có người chết, hung thủ ở đâu ra?"
"Không có người chết?" Vương bộ đầu quay đầu hỏi lão bản của khách điếm: "Ngươi không phải nói nơi này có người chết sao?"
Khách điếm lão bản kinh nghi bất định nói: "Rõ ràng có hai tỷ muội song sinh đã chết."
Vương bộ đầu cau mày, bước đến mép giường, xốc lên trướng màn. Hắn kinh sợ thối lui một bước, sau đó rút đao chỉ vào Lục Tiểu Phụng: "Hung thủ nhà ngươi, nhẫn tâm sát hại nữ tử vô tội."
Lục Tiểu Phụng thở dài một tiếng, nói: "Ngươi nhìn kỹ lại, các nàng có chết đâu?"
Vương bộ đầu cúi người quan sát kỹ lưỡng hai "thi thể" trên giường, mỹ nhân áo tím tuy rằng nhắm mắt, nhưng ngực hơi hơi phập phồng, hiển nhiên còn sống. Một cái khác thất khổng đổ máu lại là con rối được làm tinh xảo đến trông rất thật! Bộ đầu xem đến hãi hùng khiếp vía, duỗi tay sờ tai "nàng", quả thực sờ đến một chỗ hơi nhô lên, tay hơi hơi run liền đem da trên gương mặt kia bóc xuống.
Vương bộ đầu: "......"
Lục Tiểu Phụng: "......"
Những người khác: "......"
Da mặt trong tay mỏng như cánh ve, gần như trong suốt, xúc cảm mềm mại...... Vương bộ đầu chỉ cảm thấy da đầu tê dại, phi thường khiếp sợ, lại đem da mặt dán trở về. Luống cuống tay chân vô tình làm mặt con rối xoay sang bên, vặn vẹo quỷ dị như ác quỷ đến từ địa ngục.
Vương bộ đầu: "......"
Lục Tiểu Phụng: "......"
Những người khác: "......"
Cọc "án mạng" cứ thế không giải quyết được gì.
Buổi tối tốt đẹp của Lục Tiểu Phụng cùng áo tím mỹ nhân ngâm nước nóng không nói, còn suýt lưu lại bóng ma tâm lý.
Ba ngày sau, Lục Tiểu Phụng bị Vương bộ đầu tìm tới, hắn hùng hổ nói với y, áo tím mỹ nhân từng cùng y hôn qua cái miệng nhỏ đã chết thảm ở khách điếm. Lần này không phải vui đùa, đối phương thật sự đã chết, tình trạng giống hệt "con rối" làm giả như thật kia.
Lục Tiểu Phụng: "......"
Xem ra y không thể thoát khỏi bóng ma tâm lý đâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT