Edit: Ngọc

-----

Lời Bạch Huyền Mặc định thốt ra lập tức rút lại.

Đám người Diệp Tư Niên nhìn theo ánh mắt Vân Nặc, chỉ thấy đám người Bạch tướng quân.

Kết hợp với câu nói kia của Vân Nặc, toàn bộ cửa ra vào ở quân đội lâm vào không khí quỷ dị.

Đừng nói Diệp Tư Niên và Bạch Huyền Mặc, ngay cả Bạch tướng quân cũng chưa kịp phản ứng Vân Nặc rốt cuộc đang nói chuyện với người nào.

Thực ra, Bạch tướng quân cũng nghĩ đến Diệp Thiều Hoa . . .

Nhưng nếu thật sự là cô, làm cho người ta rất khó tin tưởng, người nhà họ Vân sao lại biết người nhà họ Diệp được, lại còn là Diệp Thiều Hoa nữa.

Bạch tướng quân cứng đờ quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Thiều Hoa, hắn cảm thấy chắc là sẽ không phải đâu.

Mà Diệp Tư Niên từ đầu đến cuối đều không nghĩ qua là Diệp Thiều Hoa, còn nhìn chung quanh đánh giá xem có phải có những người khác ở đây hay không.


Diệp Thiều Hoa nghiêng đầu nhìn Bạch tướng quân cười cười, kính đen che khuất ánh sáng trong mắt.

"Cha, giấy buổi sáng hôm nay com đưa cho cha đâu?" Chung quanh yên tĩnh, Diệp Thiều Hoa vượt qua Bạch tướng quân, đi về phía trước hai bước, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nhìn Diệp Thành.

Diệp Thành uống một chút rượu, lại thêm một màn như vậy, làm hắn đau đầu chóng mặt.

Nghe vậy, chỉ từ trong túi quần móc ra một mảnh giấy, bởi vì đặt ở trong túi quần, có vẻ hơi nhăn.

Đưa cho Diệp Thiều Hoa.

"Tôi không trốn, " Diệp Thiều Hoa lại đi về phía trước mấy bước, mới đưa giấy cho Vân Nặc, "Tôi và chú Bạch phải đi."

Vân Nặc nhìn tờ giấy mà vô số tên tuổi lớn trên thế giới đều muốn có được của Diệp Thiều Hoa. Thiết kế gấp khúc như thế này, anh không khỏi muốn ôm trán, nhưng rốt cuộc vẫn kìm lại được, chỉ cầm lấy tờ giấy.


Không lập tức mở ra nhìn, động tác còn có chút thờ ơ.

Nhưng thái độ cất giấy rất thận trọng.

Đôi mắt đẹp của Vân Nặc nhìn cô một cái, biểu lộ không phải bộ dáng cực kỳ tin tưởng.

Quả thật là vậy.

Ông trùm mafia lần đầu tiên liên lạc với cô, nhưng bản thiết kế đầu tiên của cô đã bán cho Jim.

Sau đó chính là Bunche FBI, hiện tại trong nước rất nhiều người đều biết Bunche đã đến Trung Quốc.

Biết rõ việc Bunche tới là để gặp Diệp Thiều Hoa vô cùng ít ỏi.

Đám người Vân Nặc lại biết rõ, Bunche tới gặp Diệp Thiều Hoa.

"Bây giờ đã đi sao?" Vân Nặc nhìn cô một cái, nở nụ cười, "Tôi còn muốn cho em xem bối cảnh căn cứ quân sự một chút."

Diệp Thiều Hoa nở nụ cười, "Nghe nói không phải người của quân đội, không thể đứng ở chỗ này, tôi đi trước."

Lần này, Vân Nặc vẫn không nói gì, phía sau hắn một thanh niên có làn da ngăm đen mở miệng, "Ai nói năng bậy bạ vậy chứ, Diệp tiểu thư chỉ cần cô muốn, cô ở lại quân đội cũng không có vấn đề gì, coi quân đội như nhà mình, " Nói xong hắn còn kéo một người khác tới, "Tôi cho cô người này hàng ngày làm tài xế và chân sai vặt cho cô."


Người bị kéo đầu liên tục gật đầu.

Bạch tướng quân và Bạch Huyền Mặc nhìn những vị lãnh đạo cấp cao của quân đội.

Người đang gật đầu kia ... là cấp dưới đắc lực nhất nhất của Vân Nặc?

"Không. " Diệp Thiều Hoa giơ tay lên nhìn thời gian trên đồng hồ, "Tôi còn có cuộc phỏng vấn, tôi phải đi rồi.""

"Phỏng vấn?" Vân Nặc kinh ngạc ngẩng đầu, "Em còn muốn phỏng vấn?"

Cô muốn ra nhập tổ chức nào, người ta hận không thể dùng chuyên cơ đến hộ tống cô đi.

Diệp Thiều Hoa đau lòng gật đầu, "Cha tôi cảm thấy ngày nào tôi cũng ở nhà không được tốt, để tôi đi ra ngoài tìm việc làm. Tôi chuẩn bị ứng tuyển kỹ sư điện."

Vân Nặc: ". . ."

Người bên cạnh biết thân phận của Diệp Thiều Hoa: "..."

Luôn có một loại cảm giác, các đại lão quốc tế sắp phát điên rồi.

Ok, đi làm kỹ sư điện?
Mấy người cô một lời tôi một câu, không giống như người quá quen thuộc, nhưng người bên cạnh Vân Nặc hư hư thực thực, cả tổ đối với Diệp Thiều Hoa rất nhiệt tình, còn liều mạng muốn bán mình cho Diệp Thiều Hoa.

Bộ dáng giống như là . . . Muốn nịnh nọt Diệp Thiều Hoa?

Những người bình thường không nói làm gì, nhưng những người này là ai??

Một người là con gái của một cựu chiến binh bình thường, người còn lại là người của đội đặc chủng cao cao tại thượng, nhìn xem, bây giờ trong mắt người khác kinh hãi đến mức nào.

Đám người Diệp Thành nhìn Vân Nặc cơ hồ không thở nổi.

Nhìn thấy Diệp Thiều Hoa thoải mái tán gẫu với những người đó, đầu óc Diệp Thành trở nên rối bời, uống rượu xong nhất thời cảm thấy mình đang nằm mơ.

Ở đây chỉ có Bạch Huyền Mặc biết rõ Vân Nặc và thân phận thủ hạ của Vân Nặc, bởi vì biết rõ, mặt hắn mới kinh hãi nhất.
Mà Diệp Tư Niên ở thời điểm Diệp Thiều Hoa đáp lời với Vân Nặc đã quên không quay đầu lại.

Cô ta là người khó chấp nhận cảnh này nhất.

Trên thực tế cô ta trọng sinh đến thân thể của Diệp Tư Niên, ở nhà họ Diệp luôn có một loại cảm giác cao cao tại thượng, dù sao ba người nhà họ Diệp cũng là người bình thường, nhất là Diệp Thiều Hoa, yếu ớt không chịu nổi một kích, một chút đả kích đều chịu không được.

Khi cô ta gia nhập vào Quân khu nhà họ Vân thành công, niềm tự hào này dồn lên đỉnh điểm.

Dù sao năm đó cô ta đã vượt qua được 2.000 lính đặc công xuất sắc nhất Trung Quốc và trở thành đặc công số ba.

Sự tự tin này vẫn còn đó.

Cô ta muốn chứng minh cho Diệp Thành, mình ưu tú hơn Diệp Thiều Hoa rất nhiều.

Dù sao Diệp Thiều Hoa muốn năng lực không có năng lực, tướng mạo cũng bình thường, mỗi ngày đều ngồi nghịch máy tính, tốt nghiệp rồi còn ăn bám, dựa vào cái gì Diệp Thành và Đỗ Mạn đều thích cô ta như vậy?
Lúc xuất hiện ở cửa quân khu, Diệp Tư Niên cảm thấy rất vui khi nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Diệp Thành khi biết cô ta trại dự bị.

Cuối cùng cũng mở mày mở mặt một cái.

Nhưng bây giờ nhìn thấy cảnh này, cảm xúc trong lòng cô ta phức tạp đến mức không thể tưởng tượng nổi, gần như có cảm giác vô lý!

Diệp Thiều Hoa là một người bình thường, rốt cuộc là tại sao lại biết đến những người ở quân đội.

"Cha, chú Bạch, chúng ta trở về thôi." Diệp Thiều Hoa nói xong, cũng không để ý ánh mắt người khác nhìn cô, đi đến trước mặt Diệp Thành và Bạch tướng quân.

Hai người nhẹ gật đầu đầy cứng ngắc, dưới ánh mắt quan sát của lãnh đạo quân khu, họ lên xe của Bạch Tướng quân.

Xe chạy mấy trăm mét, không còn cảm giác được khí thế quân khu, hai người dần dần khôi phục.
"Thiều Hoa, tại sao cháu biết được người của nhà họ Vân?" Bạch tướng quân rốt cục nhịn không được hỏi.

Mặc dù có bình rượu kia làm điềm báo, nhưng nhìn thấy Diệp Thiều Hoa và Vân Nặc không coi ai ra gì nói chuyện trời đất, Bạch tướng quân vẫn rất kinh ngạc.

Diệp Thiều Hoa nói địa chỉ phỏng vấn, mới trả lời: "À, cháu quen trên mạng."

Bạch tướng quân chợt nhớ tới lúc Diệp Thành nói Diệp Thiều Hoa ở trên bạn kết giao được với rất nhiều người.

Chẳng lẽ . . . bạn bè của Diệp Thiều Hoa chính là đám người Vân Nặc.

Bạch tướng quân còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi, muốn hỏi Diệp Thiều Hoa tại sao lại biết Vân Nặc, còn muốn hỏi cô tờ giấy kia là cái gì, nhưng nhìn tình huống chắc là không hỏi được rồi.

Đến nơi, Bạch tướng quân nhìn khu có 10 xí nghiệp lớn nhất cả nước ở đây.
Dưới ánh mặt trời, bóng lưng Diệp Thiều Hoa trở nên có chút thần bí.

"Diệp lão đệ, ông thật sự hiểu con gái của mình sao? Con bé không phải . . ." Bạch tướng quân không khỏi hỏi một câu.

Diệp Thành trực tiếp khoát tay, "Ông nghĩ nhiều rồi, Thiều Hoa nhà chúng tôi chỉ lên mạng khi ở nhà thôi, " Diệp Thành tự nhận mình hiểu rõ con gái vô cùng, "Hôm nay con bé cuối cùng cũng chịu đi phỏng vấn, tôi muốn nói tin tức này cho vợ."

Đây chính là Vân Nặc đấy!

Người có thể quen được hắn sao có thể tầm thường được chứ?

Nhìn Diệp Thành như kiểu thần kinh không ổn định, Bạch tướng quân không muốn nói bất kỳ lời gì gì.

Diệp Thành hôm nay cũng không bày sạp, ra chợ mua một đống đồ ăn, sau đó chờ Diệp Thiều Hoa phỏng vấn về, một là để ăn mừng Diệp Tư Niên vào doanh dự bị, một là muốn chúc mừng Diệp Thiều Hoa rốt cục có công việc đàng hoàng.
"Lão Diệp, hôm nay mua nhiều món ăn như vậy luôn." Bà lão thấy Diệp Thành xách nhiều đồ ăn trở về như vậy, hơi kinh ngạc.

Diệp Thành và Đỗ Mạn từ trước đến giờ luôn luôn tiết kiệm vì con gái.

Đỗ Mạn vừa lúc đi xuống, nghe vậy, "À, Thiều Hoa nhà chúng tôi tìm được việc làm, là kỹ sư điện khí, Tư Niên cũng thành công vào quân doanh, chúng tôi chuẩn bị thật kỹ để chúc mừng."

Tòa nhà này mọi người đều nói về chuyện của Diệp Thiều Hoa, hai vợ chồng không phải không biết, hiện tại Diệp Thiều Hoa rốt cục có công việc, mặc dù khả năng không tốt lắm, hắn cũng phải cầm tới trước mặt người khác khoe khoang một hồi, con gái của hắn cũng không phải mọt gạo hết ăn lại nằm.

Bà lão ngoài miệng khen Diệp Thiều Hoa một câu, nhưng trên thực tế lại nhớ tới lần trước Diệp Thành khoe khoang Diệp Thiều Hoa cho bọn hắn 2000 tệ.
Hiện tại ở niên đại này, 2000 tệ tính là gì, còn chưa đủ để bọn họ trả nợ đâu.

Bà Lý vừa vặn đưa một đôi nam nữ đi ra.

Nghe được lời của Đỗ Mạn, chẳng thèm ngó tới nhếch miệng.

"Tiểu Hàn này, Mỹ Mỹ là một cô gái rất xinh đẹp, hai người ở chung thật tốt nhé!" Bà Lý đối với việc Đỗ Mạn từ chối Vu tiên sinh lần trước rất tức giận, giọng nói không khỏi lớn hơn bình thường, có dụng ý khác nói: "Con bé công tác ở xí nghiệp lớn, bạn đầu học ở đại học A, là hoa khôi đó. Đây không phải Thiều Hoa à, tìm được việc làm rồi sao? Làm ở đâu thế? Mỹ Mỹ, hình như cháu làm ở Tinh Thần phải không."

Kiểu người như Diệp Thiều Hoa, chọn ba lấy bốn?

Tiểu Hàn cũng ngẩng đầu nhìn người nhà họ Diệp, cau mày rồi kéo Mỹ Mỹ sang một bên.

Bộ dạng ghét bỏ.

Đỗ Mạn nhận ra Tiểu Hàn mà bà Lý nói chính là người lần trước ném ảnh chụp của Diệp Thiều Hoa đi.
Thấy cô quá xấu.

Đây là sau đó Đỗ Mạn nghe được một đám người nói, nghe xong bà tức vô cùng.

"Thiều Hoa, con mang cái kính này không thấy nặng sao?" Đỗ Mạn quay đầu, gỡ kính của Diệp Thiều Hoa ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play