Em Nào Có Theo Đuổi Người

Chương 25


2 năm

trướctiếp

Trước khi "Tà không thắng chính" chính thức khai máy, dàn diễn viên còn có một buổi chụp hình tạo hình nhân vật.

"Đạo diễn Mao cũng giấu kín quá nhỉ? Bây giờ chúng ta vẫn chưa biết nam chính còn lại là ai." Lưu Nhất Hải đi cùng Bạch Chỉ đến phòng chụp ảnh, không nén được tò mò mà nói, "Không biết Cơ Hào có đến không, liệu hôm nay có chạm mặt không nhỉ?"

Bạch Chỉ bình tĩnh nói: "Chờ đến lúc anh ấy chụp tạo hình là biết thôi."

Lưu Nhất Hải tò mò: "Cái này liên quan đến cảnh nóng và nụ hôn đầu trên màn ảnh của cậu đó, không tò mò à?"

"..."

Bạch Chỉ câm lặng nửa ngày mới cứng rắn thốt ra một câu: "Em tin vào mắt nhìn của đạo diễn Mao."

Thực ra Bạch Chỉ cũng thầm đoán trong lòng, thế nhưng công việc của diễn viên là phải biết ổn định và phát huy năng lực với bất kì bạn diễn nào. Cơ Hào do ai đóng không quan trọng, cậu cũng vẫn sẽ làm tốt vai Vệ Linh Quân.

Liên quan đến việc ai sẽ đóng CP yêu nhau lắm cắn nhau đau này, trên mạng thảo luận vô cùng sôi nổi, một chủ đề diễn đàn mấy ngày rồi vẫn được tương tác rất nhiều.

【Mọi người thấy ai có khả năng đóng CP Vệ Linh Quân x Cơ Hào nhất? 】

Vậy mà Mao Văn Thành cũng học theo tính xấu! Tung tin tức từ lâu mà lại không nói là ai, a a a a đáng ghét! Muốn biết quá!

Hễ là người có chút tiếng tăm trong giới giải trí đều được điểm mặt chỉ tên một lượt. Mãi đến tận bình luận thứ 188 mới có một người đánh bạo đề cử Cá voi trắng.

L189: Xin thông não, Cá voi trắng là ai?

L190: Không biết, chắc nhà nugu nào đấy.

...

L201: Bạch Chỉ và Tạ Tư Cẩn đó, không ai biết ư? CP này gian nan quá đi.

L202: Điên rồi sao? Tạ Tư Cẩn mà nhận đóng đam sửa?

L203: Đây là đạo diễn Mao Văn Thành! Ai mà biết có thành thật hay không?

L256: Cìa ưởi, chắc trong mơ thì được đó. Tạ Tư Cẩn mà đóng Cơ Hào tôi cmn livestream trồng cây chuối ẻ đùn luôn!

...

488L: Không ai đưa danh sách đề cử Bạch Chỉ và Chu Hàm Khôn sao? Lúc trước khi thử vai Bạch Chỉ và Hà Tuấn Nghiệp xé nhau dữ đến thế thì rất có khả năng lấy được vai. Chu Hàm Khôn lại còn ảo diệu hơn, trượt vai Vệ Linh Quân còn quay ra casting Cơ Hào.

L489: Cười ẻ, đến thụ còn không gánh được mà cũng đòi đóng công?

L500: Chu Hàm Khôn mặt không được, chỉ hơi ưa nhìn, không có khí thế đại mỹ công của Cơ Hào. Đúng là chỉ có Tạ Tư Cẩn mới có thể cân nổi vẻ đẹp này.

...

Một đống người trên diễn đàn này cũng nói bừa một chút mà thôi, chẳng ai tin Tạ Tư Cẩn sẽ nhận một bộ đam cải biên như thế.

Lưu Nhất Hải nhìn bình luận trên diễn đàn cũng chỉ xem là trò cười: "Cười má, còn có người nói Tạ Tư Cẩn sẽ đóng, làm sao có khả năng này được."

Nếu như Tạ Tư Cẩn diễn Cơ Hào...

Trong đầu Bạch Chỉ không kìm nổi mà hiện lên dáng dấp của Cơ Hào.

Yêu áo đỏ, phóng đãng phong lưu, đẹp đến kích thích.

Một cảnh nổi danh của Cơ Hào là vụ đánh nhau trong phòng tắm. Tình cảm của đôi trẻ này là yêu nhau lắm cắn nhau đau, một lần Vệ Linh Quân nhân cơ hội Cơ Hào ngâm thuốc chữa thương mà tập kích, Cơ Hào choàng một chiếc áo đỏ nửa kín nửa hở, diễm lệ mà hung hãn, tràn ngập hơi thở đàn ông. Trong hiện thực không ai có kiểu khí chất gợi đòn này của Cơ Hào.

Nếu như chỉ nhìn ngoại hình, đúng là không người nào thích hợp bằng Tạ Tư Cẩn.

"Chắc không phải Chu Hàm Khôn và Hà Tuấn Nghiệp đâu nhỉ?" Nhìn hai người cách đó không xa, mặt Lưu Nhất Hải đầy táo bón, "Sao mấy người đó cũng ở đây vậy?"

Sắc mặt Bạch Chỉ không hề bị lay động nhưng trong lòng cũng hơi bất ngờ.

Chu Hàm Khôn cũng được, giữa bọn họ không có mâu thuẫn gì lớn. Nhưng phải diễn với Hà Tuấn Nghiệp lần nữa thì... Không thể nào, đạo diễn ưu tú sẽ không lựa chọn hai người từng hợp tác, bởi như vậy sẽ dễ khiến khán giả nhầm lẫn với bộ phim trước đây. Có thể là Hà Tuấn Nghiệp diễn một vai phụ nào đó, đất diễn chắc cũng không nhiều.

Bạch Chỉ lí trí phân tích.

Rất nhanh sau đó, nhân viên công tác đã đến gần chào hỏi, dẫn cậu đi vào phòng hóa trang.

Tổ trang điểm đều rất chuyên nghiệp, chuyên gia trang điểm miệng thì dẻo mà tay nghề cũng rất giỏi.

Lần thứ hai Bạch Chỉ mở mắt ra, dáng vẻ trong gương đã thay đổi hoàn toàn. Thay trang phục xong xuôi, nhân viên công tác dẫn cậu đi chụp hình.

Giây phút Lý Dịch Cư nhìn thấy Bạch Chỉ bước ra khỏi phòng hóa trang, hô hấp của gã ngừng lại. Gã biết Bạch Chỉ phù hợp với phong cách này, chỉ không ngờ là đẹp đến thế.

Trong phòng chụp lộn xộn, Bạch Chỉ bận một bộ tiên bào trắng muốt, ngoại hình như vẽ và khí chất nổi bật khiến mọi người bất ngờ trầm trồ. Khoảnh khắc nhìn Bạch Chỉ cầm kiếm đi về phía của mình, hơi thở của Lý Dịch Cư chợt khó khăn, gã như thấy chàng tiên quân thiếu niên đang bước từng bước tới bên mình vậy.

Mao Văn Thành cũng rất hài lòng tạo hình của Bạch Chỉ, thông báo đơn giản vài câu rồi để Bạch Chỉ đi chụp ảnh. Chụp hình xong, cuối cùng Bạch Chỉ cũng có cơ hội hỏi ai là người đóng Cơ Hào.

Tạo hình cũng chụp rồi, giấu diếm cũng không còn ý nghĩa gì nữa.

"Cơ Hào à?" Mao Văn Thành cười bí ẩn, "Anh ta còn đang hóa trang đấy, chờ đi ra thì biết."

Bây giờ mà vẫn không chịu nói, Bạch Chỉ thấy tò mò muốn chết.

Một việc nữa khiến cậu chịu hết nổi là Lý Dịch Cư liên tục dùng ánh mắt muốn nói lại thôi nhìn cậu chòng chọc.

Bạch Chỉ bị nhìn đến mức run cả lưng, chỉ muốn chạy đi ngay lập tức. Nhưng cậu còn phải chụp đôi với Cơ Hào, tạm thời chưa thoát được, nên Bạch Chỉ định bụng trốn vào phòng hóa trang một lúc đã.

Nhưng không ngờ mới vừa đi tới cửa đã bị người ta chặn lại. Lý Dịch Cư mặc trang phục cùng môn phái đứng trước mặt cậu, vẻ mặt khao khát: "Bạch Chỉ."

Bạch Chỉ gật đầu thay lời chào hỏi, quay người muốn đi vào phòng hóa trang.

"Nói chuyện một chút được không?" Lý Dịch Cư giữ nắm vặn cửa, đầy khí thế ngăn Bạch Chỉ lại. "Em tránh mặt anh lâu vậy rồi, nói chuyện chút được không?"

Bạch Chỉ thu tay về, xoa nơi vừa bị đụng chạm, thấy hơi buồn nôn.

Cậu bắt tay giấu trong ống tay áo, hối hận vì không để người đại diện đi cùng mình, lạnh lùng nói, "Chúng ta không có gì để nói."

"Em... Anh..." Lý Dịch Cư há miệng, "Chúng ta không còn hi vọng gì nữa thật sao?"

Thằng cha đã có bạn trai rồi mà vẫn diễn vẻ thâm tình trước mặt cậu được, chút đạo đức cơ bản cũng chẳng có.

Càng ngày càng khiến người ta coi thường.

Bạch Chỉ lùi về sau một bước, cau mày nói: "Anh và Hà Tuấn Nghiệp bên nhau đã lâu như vậy rồi mà còn hỏi chúng ta có hi vọng hay không được ư?"

"Quả nhiên là em đang ghen!" Lý Dịch Cư đột nhiên trợn to mắt, gã không chỉ không từ bỏ mà ngược lại, như nhìn thấy tia hi vọng nào đó, gã vội vàng nói, "Có phải em giận vì anh và Hà Tuấn Nghiệp ở cùng nhau không? Nhưng anh và cậu ta là quan hệ làm ăn, anh chỉ muốn làm em giận, không ngờ em... Chỉ cần em đồng ý, anh sẽ chia tay với cậu ta ngay lập tức!"

"Lý Dịch Cư, tôi không có một chút ý gì với anh hết." Bạch Chỉ lùi về sau hai bước, né tránh cơ thể đang tới gần của đối phương, cậu cắn răng nói, "Anh muốn đánh nhau với tôi ở đây thật à?"

Lý Dịch Cư không chỉ không dừng mà lại tiếp tục tiến thêm một bước. Gã thích dáng vẻ Bạch Chỉ mất kiềm chế vì gã như thế này.

Tên đàn ông dùng ưu thế chiều cao dồn Bạch Chỉ vào sát cửa cạnh phòng hóa trang, lẩm bẩm nói: "Chuyện đến nước này rồi, anh cũng chẳng quan tâm gì nữa, em không biết một tháng nay anh khó chịu cỡ nào đâu..."

Bạch Chỉ lờ gã hơn một tháng, mỗi ngày của gã vô cùng khổ sở. Vừa hay lúc đó "Ẩm thực bốn mùa" lại hot, dù ở chỗ nào gã cũng có thể nhìn thấy Bạch Chỉ. Trong chương trình cậu ngọt ngào với mọi người bao nhiêu, gã lại càng cảm thấy khó chịu bấy nhiêu, khó chịu hơn cả lúc thổ lộ mà bị cậu từ chối.

Khi ấy gã không phục, vì vậy mới đồng ý ngay lập tức với Hà Tuấn Nghiệp đang rụt rè mở lời hợp tác. Gã thích ánh mắt Hà Tuấn Nghiệp nhìn mình đầy ước ao nhưng lại vì quan hệ hợp tác nên phải cố gắng kiềm nén.

Thậm chí gã còn dung túng cho Hà Tuấn Nghiệp làm trò với Bạch Chỉ, bởi vì như vậy mới tạm thời thỏa mãn được nỗi đau Bạch Chỉ gây ra cho mình. Thế nhưng Lý Dịch Cư không ngờ Bạch Chỉ lại tuyệt tình như thế, nói không liên lạc là thật sự cắt đứt với gã, bất kể gã công khai hay ám chỉ đều không hề lay động.

Gã rất tốn công mới tìm được cơ hội vào đoàn, tìm được cơ hội ở chung cùng Bạch Chỉ. Gã sẽ không cứ thế từ bỏ như vậy.

"Lúc trước hiểu lầm em là anh không đúng, anh xin lỗi." Lý Dịch Cư cụp mắt, dùng giọng điệu thương lượng mà áp đặt nói, "Em bỏ chặn WeChat của anh được không?"

Bạch Chỉ lạnh mặt: "Lý Dịch Cư, tránh ra."

"Sao vậy, sợ anh à?" Lý Dịch Cư bỗng nở nụ cười tự cho là rất "tổng giám đốc bá đạo".

Gã không chỉ không tránh ra mà còn áp sát tới, hai cơ thể như sắp đụng vào nhau.

Bạch Chỉ vốn không muốn làm lớn chuyện, nhưng đối phương ép cậu thì bản thân cũng sẽ không bó tay chịu trói. Bạch Chỉ hít sâu một hơi, ngay lúc định cậu định cho tên kia một cú thì...

Gần như cùng một lúc, cánh cửa phía sau từ bên trong mở ra, Bạch Chỉ mất đi thế cân bằng, không kịp chuẩn bị mà ngã vào một vòm ngực ấm áp.

"Lý Dịch Cư." Chủ nhân lồng ngực che chở cậu, giọng điệu hờ hững mà đầy sức nặng nói, "Cậu đang làm gì tiên quân nhỏ của tôi vậy?"

Lồng ngực rắn chắc, hương mun quen thuộc. Bạch Chỉ chợt ngẩng đầu, nhìn thấy một đôi mắt đào hoa khẽ hếch lên của Tạ Tư Cẩn.

Đường nét và đuôi mắt được hóa trang sắc hơn, chỉ một cái liếc mắt cũng đủ câu hồn người.

Không nghĩ tới lại gặp phải Tạ Tư Cẩn ở chỗ này, sắc mặt Lý Dịch Cư lập tức thay đổi, cực kì khó coi.

Tạ Tư Cẩn như không để ý đến vẻ lúng túng của gã, chỉ hờ hững liếc mắt nhìn qua, giọng đều đều, Bây giờ mời cậu đi được chưa?"

Cánh cửa đóng lại, ngăn cách ánh mắt không cam lòng của Lý Dịch Cư.

Cho tới bây giờ, Bạch Chỉ mới nhìn rõ ràng hóa trang của Tạ Tư Cẩn.

Tóc dài đen dày rơi loạn trên vai, vạt áo đỏ đặc trưng hơi hé mở, để lộ một ít xương quai xanh và cơ ngực rắn chắc. Thường ngày Tạ Tư Cẩn luôn mang vẻ khiêm tốn tao nhã, rất hiếm khi thử phong cách lộ liễu thế này. Giờ đây một thân áo đỏ kết hợp với đuôi mắt vẽ hồng, đẹp đến sững sờ, khiến người ta chẳng thể dời mắt.

Nhất thời, Bạch Chỉ ngây người nửa ngày mới hồi thần, theo bản năng nói lời xin lỗi: "Xin lỗi..."

"Xin lỗi?" Tạ Tư Cẩn nhíu mày, cười nhẹ, "Em có lỗi gì với tôi?"

Cũng không thể nói vừa rồi nhìn anh đến sững sờ, tự thấy hơi bất lịch sự nên mới xin lỗi được nhỉ?

Bạch Chỉ suy nghĩ một chút, nói: "Xin lỗi vì làm phiền anh phải giúp đỡ ạ."

"Em còn biết làm phiền tôi?" Tạ Tư Cẩn hạ mi đánh giá cậu, giọng điệu chợt lạnh đi, "Phòng hóa trang của tôi ở ngay bên cạnh, em bị Lý Dịch Cư dùng dằng lâu như vậy mà cũng không biết nhờ giúp đỡ sao?"

Bạch Chỉ: "..."

Bạch Chỉ nhạy cảm phát hiện, hình như cậu làm anh ấy giận rồi. Hơn nữa nguyên nhân tức giận là do mình không nhờ anh giúp đỡ.

Bạch Chỉ vừa có chút bất ngờ vừa thấy ấm ức: "Nhưng vì em không biết anh ở phòng bên mà."

Rõ ràng là Tạ Tư Cẩn đã quyết định diễn Cơ Hào rồi mà lại giấu cậu đến bây giờ. Cậu mới là người mơ màng bị che mắt chứ?

"Em không biết là tôi?" Tạ Tư Cẩn nở nụ cười tự giễu, giọng điệu còn oan ức hơn cậu, "Một tháng không liên lạc, em thì biết gì tôi?"

Bạch Chỉ: "..."

Xong, cậu đúng là dẫm phải mìn rồi, lại còn không biết vì sao.

Trong cuộc đời Bạch Chỉ rất ít khi xuất hiện tình huống như thế. Phần lớn tình huống đều là làm theo trình tự từng bước, thành thạo điêu luyện, cậu sẽ không để sự việc phát triển ngoài tầm kiểm soát của mình. Nghe giọng điệu vừa nãy, Tạ Tư Cẩn hình như không hài lòng mình cắt đứt liên hệ với anh sau khi chương trình kết thúc.

Thực ra cũng không hoàn toàn là không liên lạc, bọn họ có gọi điện thoại, cũng nói chuyện qua WeChat rồi, tuy cuộc trò chuyện rất chóng vánh. Bạch Chỉ không phải là người giỏi nói chuyện phiếm, hơn nữa cậu cảm thấy tám nhảm rất tốn thời gian, chẳng bằng đọc vài tờ kịch bản còn hơn.

Có thể là trong chương trình mình ân cần với anh ấy quá? Vậy mới dẫn đến việc Tạ Tư Cẩn không thích nghi được nhịp điệu ở chung thế này sau khi kết thúc show?

Có vẻ vụ này không quá nghiêm trọng, Bạch Chỉ mày có thể, mày hoàn toàn có thể cứu vớt cục diện.

"Vậy khi quay phim em xin làm phiền anh nhiều hơn." Bạch Chỉ ngẩng đầu lên, nụ cười nhẹ nhàng, giọng chân thành, "Chỗ nào em diễn không tốt, thầy Tạ cứ việc mắng em là được ạ."

Không ngờ nghe xong lời này, sắc mặt Tạ Tư Cẩn còn kém hơn .

Anh hừ một tiếng, dường như đã sớm đoán được, giọng điềm nhiên nói: "Khi đóng phim thì phiền đến tôi, quay xong rồi thì định đá tôi đi hả?"

"Chuyện này..."

Bạch Chỉ hoàn toàn bối rối.

Cuối cùng là có chuyện gì xảy ra với Tạ Tư Cẩn vậy? Một tháng không gặp, sao tính cách lại trời đất đảo loạn, xoay ngược 180 độ thế này?

Đây là kịch bản kì quái gì vậy? Chẳng lẽ là bị tráo đổi linh hồn sao?

"Bạch Chỉ, có phải tôi tốt với em quá rồi không?" Tạ Tư Cẩn thấp giọng nói như đang lầm bầm trong miệng, "Cho nên em thấy tôi dễ tán lắm sao?"

Bạch Chỉ: "?"

Chuyện gì xảy ra? Sao đề tài lại đột nhiên phát triển đến độ này?

"Coi như tôi dễ đổ đi." Người đàn ông khí thế vây cậu trong góc tường, vừa ngang ngược vừa ấm ức, "Một tháng không liên lạc, đây là thái độ theo đuổi người khác của em ư?"

Bạch Chỉ : "..."

Nếu cậu vẫn chưa nghe thông Tạ Tư Cẩn nói gì thì cậu nhảy xuống sông Hoàng Phố được rồi.

Thế nhưng, nhưng sao lại có thể như thế nhỉ?

Tạ Tư Cẩn nghĩ mình theo đuổi anh ấy?

Bạch Chỉ cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu lên, nỗ lực giãy dụa: "Em nghĩ là, hình như ở đây có hiểu lầm gì đó...?"

Tạ Tư Cẩn nhướng mày: "Hiểu lầm gì đó?"

Bạch Chỉ trù trừ: "Em..."

"Thầy Tạ." Cũng ngay lúc đó, bên ngoài cửa vang lên, "Trợ lí nói bên này ổn rồi, có thể bắt đầu quay được chưa ạ?"

Hô hấp của Bạch Chỉ lập tức căng thẳng, đến mắt thường cũng có thể nhìn ra.

Quá gần rồi.

Tạ Tư Cẩn đang đứng ở trước mặt cậu, chỉ cần anh cúi đầu xuống, hơi thở của bọn họ có thể quấn nhau.

Tạ Tư Cẩn bình tĩnh nhìn Bạch Chỉ, con ngươi đen nhánh ảm đạm vô cớ. Ngay khi Bạch Chỉ cho là anh sắp nói gì đó, hoặc sắp làm điều gì, Tạ Tư Cẩn lại lùi một bước, xoay người đi ra ngoài.

"Được rồi."

Phía sau Tạ Tư Cẩn, Bạch Chỉ thấy hai chân mình nhũn ra, dựa vào tường thở dốc, trái tim đập nhanh đến mức không kiểm soát nổi.

.

Tất cả mọi người vẫn đang suy đoán diễn viên đóng vai Cơ Hào, nhưng tiếc là cho dù bọn họ dò hỏi bao nhiêu lần, đạo diễn vẫn chỉ cười híp mắt nói chờ đợi.

Mãi đến tận khi Tạ Tư Cẩn xuất hiện trong bộ hồng y ở lều chụp, toàn trường mới ồ lên. Bọn họ đoán vô số khả năng, nhưng chưa tính tới việc người đó lại là Tạ Tư Cẩn.

Đam mỹ cải biên, còn có rất nhiều cảnh tình cảm thân mật.

Diễn cặp cùng anh ấy thật may mắn quá đi! Chỉ cần dựa chút tiếng của ảnh đế là có thể hút được một dàn fan rồi.

Khi Bạch Chỉ đi ra, mọi người đều nhìn cậu rồi thầm thì bàn luận. Chu Hàm Khôn cũng rất hâm mộ, cay đắng vỗ vai cậu: "Vận may của cậu tốt thật đó."

Bạch Chỉ mím môi không nói gì. Có lẽ đây chẳng phải do vận may đâu.

Nếu như trong "Ẩm thực bốn mùa" Tạ Tư Cẩn hiểu nhầm cậu theo đuổi anh ấy, vậy thì có khi đây là dự tính từ trước rồi.

Đối phương nghĩ như thế nào mà lại cảm thấy mình đang tán tỉnh anh cơ chứ?

Sau này ở chung thì phải làm sao đây?

Bạch Chỉ xoa trán, bối rối trong chốc lát.

"Năng lực nghề nghiệp của ảnh đế Tạ thật sự quá mạnh mẽ." Chu Hàm Khôn thở dài, "Nghĩ là mình thua anh ta thì đỡ khó chịu hơn nhiều rồi."

Trước ống kính, Tạ Tư Cẩn làm động tác kinh điển của Cơ Hào. Không hổ là ảnh đế từng cầm cúp mỏi tay, cho dù vừa gặp chuyện kia vẫn thể hiện thành thạo điêu luyện như trước.

Một chiếc quạt giấy được vung ra với khí thế chẻ tre hùng hồn, vừa đẹp đẽ lại vừa dũng mãnh, như một đóa hoa tỏa hương nơi vực sâu, khiến người ta biết rõ là hiểm nguy nhưng vẫn muốn đến gần.

Đam mỹ cải biên, cảm giác CP là quan trọng nhất.

Sau khi từng người chụp hình xong, Bạch Chỉ và Tạ Tư Cẩn bắt đầu chụp ảnh đôi.

Vai Vệ Linh Quân Bạch Chỉ đóng là một tiên quân nhỏ chính trực, mặc tiên bào nghiêm túc màu xanh nhạt, vóc dáng đĩnh đạc, góc cạnh rõ ràng. So với Vệ Linh Quân, Cơ Hào... ừm... có thể nói rất táo bạo, lộ nhiều lắm.

Vừa nhìn đã biết không phải trai nhà lành.

Tơ lụa Hương Vân đỏ thẫm thanh thoát trên người, phóng khoáng mà hư hỏng. Phần lớn mấy nhân vật được tạo hình thế này đều nhìn không ra môn ra khoai chút nào. Nhưng khí thế của Tạ Tư Cẩn quá mạnh, vẻ sắc bén át cả nét diễm lệ, khiến người hầu như không dám đối diện.

Như thể một vị Ma tôn lanh lẹ đang đứng trước mặt bọn họ.

Vào giây phút hai người chụp hình chung, Bạch Chỉ đứng đối diện với Tạ Tư Cẩn. Cậu chợt nghĩ tới khi mình bị gọi trả bài hồi nhỏ, cậu cũng không căng thẳng bằng lúc này.

Nhiếp ảnh: "Đúng đúng, đầu thầy Bạch lại nghiêng thêm chút đi, nhìn mắt của thầy Tạ."

Bốn mắt thoáng chạm nhau, Bạch Chỉ chợt sững sờ.

Cậu chưa từng đối mặt với Tạ Tư Cẩn thế này, giống như một vòng xoáy, có thể hút lấy mọi lực chú ý của người trước mắt.

Tim đập trong nháy mắt mất khống chế.

Bạch Chỉ hơi bối rối cúi đầu, lát sau mới nói: "Xin lỗi, phiền mọi người làm lại một lần ạ."

Quay lại lần nữa vẫn chưa đạt. Không biết có phải do ảnh hưởng từ lời nói khi nãy trong phòng hóa trang hay không mà ở trước mặt Tạ Tư Cẩn bây giờ, tay chân Bạch Chỉ cứ gò bó, chưa thể thoải mái.

"Mấy cậu như này không được rồi, chả có cảm giác CP gì hết! Bạch Chỉ, cậu phải táo bạo lên!" Mao Văn Thành nghĩ một lát, khẽ vỗ tay, "Bây giờ bồi dưỡng tình cảm trước đi, ôm nhau 30 giây rồi chụp tiếp."

Bạch Chỉ nhìn về phía Tạ Tư Cẩn theo bản năng.

"Bồi dưỡng tình cảm thì thôi, đạo diễn, tôi ổn."

Sau khi Tạ Tư Cẩn nói xong, quay đầu nhìn Bạch Chỉ, ánh mắt bình tĩnh phẳng lặng: "Bạch Chỉ, em làm được không?"

"Em..." Bạch Chỉ nhắm mắt, hít sâu một hơi, "Em làm được."

Người ấy là Cơ Hào, không phải Tạ Tư Cẩn. Cậu yêu hắn, rồi bởi vì bị lừa dối mà hận hắn.

Bao nhiêu tình yêu là bấy nhiêu hận thù.

Không cần sợ hãi chỉ vì anh là ảnh đế, trước ống kính, tất cả mọi người đều bình đẳng.

Lần thứ hai ngẩng đầu, ánh mắt Bạch Chỉ đã hoàn toàn thay đổi. Ánh mắt giằng xé yêu hận thể hiện vừa đúng.

Mắt Mao Văn Thành ngời sáng, tiếng bấm máy của nhiếp ảnh gia liên tục vang lên.

Nửa giờ sau, quay chụp kết thúc.

Bạch Chỉ thở một hơi thật dài, cậu chưa bao giờ thấy mệt đến thế. Nửa tiếng đối diễn với Tạ Tư Cẩn còn mệt hơn cả một ngày quay phim lúc trước.

Những diễn viên xuất sắc luôn mang một nguồn năng lượng khổng lồ, nếu người diễn đôi không có đủ năng lượng để đáp lại thì sẽ ngày càng yếu thế, cuối cùng sẽ bị áp đảo hoàn toàn, làm nền cho người còn lại.

Đây chính là không đủ năng lực đỡ diễn.

Tạ Tư Cẩn còn xuất sắc hơn cậu tưởng nhiều. Bạch Chỉ nắm chặt tay, thầm nhắc nhở bản thân phải nỗ lực hơn nữa.

"Đợi lát nữa có thời gian không?"

Một giọng nói quen thuộc vang lên, Bạch Chỉ ngẩng đầu, nhìn thấy Tạ Tư Cẩn đi ra từ phòng thay đồ. Anh đã đổi trang phục, mặc lại áo sơ mi trắng và quần tây tối màu, gương mặt mang nét cười nhẹ, trở lại với dáng vẻ tao nhã hiền hòa thường ngày.

Bạch Chỉ mím môi: "Có chuyện gì không ạ?"

Tạ Tư Cẩn: "Muốn nói lại chuyện ở phòng hóa trang với em."

Bạch Chỉ im lặng chốc lát, quay ra nói với người đại diện và trợ lí: "Mọi người về trước đi."

Lưu Nhất Hải muốn nói lại thôi: "Vậy lát cậu tự về à?"

Bạch Chỉ: "Vâng, không sao đâu."

Tiếng của Tạ Tư Cẩn cũng đồng thời vang lên: "Tôi đưa cậu ấy về."

"Được, vậy thì làm phiền anh ạ." Lưu Nhất Hải ngượng ngùng, kéo trợ lí chạy đi như một làn khói.

Tạ Tư Cẩn không ngồi xe trợ lí mà tự lái một chiếc xe thể thao khiêm tốn, đưa cậu đến một nhà hàng riêng tư.

Tuy trước đó nói rằng sẽ trò chuyện việc xảy ra trong phòng hóa trang, nhưng sau khi ngồi xuống, từ đầu đến cuối Tạ Tư Cẩn không hề nói một chữ, chỉ giới thiệu đồ ăn nơi này hoặc chia sẻ một ít chuyện thú vị, tán gẫu thoải mái như bạn bè thân tình.

Trong bầu không khí đó, thần kinh căng thẳng của Bạch Chỉ cũng dần bình tĩnh lại, thì ra chỉ là một bữa cơm bình thường thôi ư?

"Được rồi, bây giờ ăn uống cũng tương đối rồi." Tạ Tư Cẩn để nhân viên phục vụ dọn đồ ăn xuống, mang đồ tráng miệng lên, "Hai ta có thể tiếp tục nói về chuyện tỏ tình được không?"

Bạch Chỉ: "!!"

Sao bây giờ lại thành tỏ tình rồi? Mà sao anh ấy lại thản nhiên như thế?

Bàn tay đặt trên gối của Bạch Chỉ nắm chặt, cố gắng làm như không có chuyện gì: "Được ạ."

Tạ Tư Cẩn: "Lúc ở phòng hóa trang bị tôi dọa sợ rồi hả?"

"Có một chút." Động tác lấy đồ ăn của Bạch Chỉ sững lại, cậu khe khẽ gật đầu.

Không chỉ là một chút, cậu hoàn toàn bị giật mình.

Thật sự là quá ngoài ý muốn, Bạch Chỉ nào thể nghĩ tới việc Tạ Tư Cẩn lại hiểu lầm mình theo đuổi anh, còn định tự thổ lộ.

Khi bị Lý Dịch Cư tỏ tình, Bạch Chỉ chỉ cảm thấy kì lạ, hơn nữa đối phương cứ bám riết khiến cậu thậm chí bắt đầu buồn nôn.

Nhưng cậu không thể dùng tâm thái như thế để từ chối Tạ Tư Cẩn, cậu chỉ cảm thấy áy náy.

"Thực ra tôi cũng có một chút." Tạ Tư Cẩn nhìn về phía cậu, nở nụ cười tự giễu, "Thật ra tôi cũng không định tỏ tình sớm đến vậy, nhưng khi đó không kiềm chế được cảm xúc, bỗng chốc không nhịn được."

"Thật xin lỗi..." Bạch Chỉ mím môi, "Hẳn là có hiểu lầm gì đó, em thật sự không theo đuổi..."

"Tôi biết." Tạ Tư Cẩn bình tĩnh nhìn về phía cậu, "Tôi biết nguyên nhân cụ thể từ mẹ rồi, vấn đề là do tôi."

Bạch Chỉ ngạc nhiên: "Thầy biết rồi ạ?"

"Mẹ tôi mới nói rồi." Tạ Tư Cẩn giơ điện thoại trong tay lên, "Bà ấy nhờ em chăm sóc tôi trong chương trình nên em mới đối xử tốt với tôi như vậy, phải không?"

Bạch Chỉ mờ mịt: "Nếu thế, anh còn..."

Tạ Tư Cẩn: "Đúng ra tôi cũng định giả vờ như không biết, giả bộ như chưa từng có những lời nói trong phòng trang điểm kia."

Bạch Chỉ: "..."

Cho nên vì sao bây giờ anh lại đưa vấn đề lên nữa vậy?

Tuy rằng Bạch Chỉ cũng có thể đoán được từ lời Tạ Tư Cẩn nói trong phòng hóa trang, cơ bản là anh cũng có chút ý với mình... Nhưng so với chuyện hiểu lầm cậu theo đuổi anh thì trực tiếp tỏ tình lại khác nhau một trời một vực.

Chẳng phải người trưởng thành có rất nhiều chuyện biết thừa mà không nói toạc ra sao? Sao Tạ Tư Cẩn lại bộc trực thế nhỉ?

"Mà con người của tôi, từ trước đến giờ luôn dũng cảm thừa nhận sai lầm." Tạ Tư Cẩn nhìn mắt Bạch Chỉ, lời nói chân thành, "cho dù là vì lí do nào đi chăng nữa, tôi có cảm giác đó với em là thật, hơn nữa bây giờ nó vẫn đang tiếp tục."

Hai tay Bạch Chỉ siết chặt, xưa nay cậu chưa thấy căng thẳng vậy bao giờ. Im lặng hồi lâu, cậu mới nhỏ giọng đáp:

"Xin lỗi..."

"Không cần phải xin lỗi, cũng không cần căng thẳng làm gì." Tạ Tư Cẩn đưa thêm cho cậu một li nước, giọng điệu khá bình tĩnh, "Thích em là chuyện của tôi, em có chấp nhận hay không lại là vấn đề khác. Đừng bị tôi ảnh hưởng, tự mình cảm nhận là được rồi."

Bạch Chỉ: "..."

"Không cần thấy có lỗi, tôi thổ lộ không phải để buộc em đáp lại, tôi chỉ muốn tỏ rõ tấm lòng mình thôi." Tạ Tư Cẩn nói, "Em lắng nghe cảm xúc của bản thân là tốt rồi, thích thì thích, không thích thì không thích, không cần miễn cưỡng."

Đối phương kín kẽ không một lỗ hổng, dịu dàng đến mức săn sóc, tháo bỏ mọi nỗi niềm khó xử của cậu. Bạch Chỉ lại không biết nên nói gì.

"Đương nhiên, nếu em thấy khó xử vì lời này và lựa chọn tránh né, tôi cũng hiểu được."

Bạch Chỉ há miệng, sao cái gì người này cũng đoán được thế?

Tạ Tư Cẩn nhìn về phía cậu, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng: "Nhưng nếu như có thể, tôi hi vọng em cho tôi cơ hội để bù đắp."

"Bù đắp?"Bạch Chỉ ngơ ngác, lần đầu tiên cậu nghe một người tự thấy lời tỏ tình của mình gây phiền toái mà đòi bồi thường.

Nhưng vẻ mặt của Tạ Tư Cẩn lại không giống nói đùa, Bạch Chỉ đành hỏi: "Bù đắp gì ạ?"

Tạ Tư Cẩn: "Tiền bạc, tài nguyên, hoặc em muốn thứ gì khác cũng được."

Bạch Chỉ: "..."

Xưa giờ cậu chưa thấy ai từ chối tình cảm người khác lại còn được bồi thường.

"Vậy em xem thế này có được không nhé?" Tạ Tư Cẩn suy nghĩ một chút, nói, "Trong thời gian quay 'Tà không thắng chính', tôi sẽ chỉ bảo em diễn xuất, bất kể là trong lúc quay hay sau hậu trường, chỉ cần em có khúc mắc, cửa phòng tôi lúc nào cũng sẵn sàng mở rộng."

Bạch Chỉ chợt tròn mắt.

Ảnh đế làm gia sư riêng cho cậu?!

"Đương nhiên, em cũng có thể từ chối." Tạ Tư Cẩn thủng thẳng, "Nếu em muốn được bồi thường những cái khác, có thể nói cho tôi."

Ngàn vàng dễ kiếm, thầy hay khó tìm. Đây là một lời đề nghị khó ai có thể chối từ.

Mắt Bạch Chỉ sáng rực: "Em chấp nhận!"

"Vậy thì..." Tạ Tư Cẩn mỉm cười, đưa tay phải ra, "Hợp tác vui vẻ."

"Nhưng mà..." Bạch Chỉ bắt tay anh, không nhịn được tò mò, "Vì sao thầy..."

Tạ Tư Cẩn nhướng mày nhìn cậu: "Sao tôi lại thích em à?"

"Có thể coi là vậy đi..." Ngón trỏ phải của Bạch Chỉ vẽ loạn lên bức tranh đặt trên bàn, mặt rất mông lung, "Anh thì cái gì cũng không thiếu, mà em lại chẳng có gì... Em cảm thấy anh khó mà thích em được..."

"Sao lại thế?" Tạ Tư Cẩn nở nụ cười, ánh mắt như làn nước dịu dàng, "hạnh phúc khi ở bên em, điều đó đủ để cho tôi thích em rồi."

Hạnh phúc bên cậu ư?

Bạch Chỉ cau mày, cảm thấy có chút đúng, cũng thấy có gì đó sai sai.

"Nhưng em cũng rất vui vẻ khi ở cùng Phương Hạ, vậy mà em lại không thích cậu ấy."

"Dễ hiểu thôi." Tạ Tư Cẩn cười nhạt, "Tôi thích em không chỉ bởi vui vẻ."

Bạch Chỉ mù mờ: "Vậy còn có gì ạ?"

Tạ Tư Cẩn nhíu mày: "Em muốn biết thật ư?"

Bạch Chỉ không chút do dự: "Muốn ạ."

Tạ Tư Cẩn tiếp tục mỉm cười: "Nhưng tôi lại không nói cho em biết đấy."

Bạch Chỉ : "..."

Sao cái người này lại như vậy hả trời, giơ miếng bánh trước mặt rồi còn không nói cho người ta biết!

Bạch Chỉ thật sự là tò mò quá, giả vờ giả vịt khổ sở cầu xin, nhưng Tạ Tư Cẩn lại chẳng mảy may lay động.

Không có ai nói tiếp, xung quanh đều yên lặng. Chỉ có tiếng nước chảy róc rách ở sân trước, còn có tiếng côn trùng nhỏ kêu vang.

Bạch Chỉ nhìn chằm chằm hoa lan trang trí bên cửa sổ, một thoáng ngẩn ngơ. Cẩn thận nhớ lại, hình như cậu chưa từng thích ai đó, được tỏ tình cũng chẳng thấy dao động tí nào.

Bạch Chỉ trước hai mươi tuổi một lòng một dạ mong thoát khỏi sự khống chế của gia đình, còn hiện tại chỉ chăm chăm kiếm tiền. Cậu muốn độc lập, được tự do lựa chọn, cậu vì mình mà làm việc không ngừng nghỉ, lại chưa từng chừa chút không gian nào cho ái tình.

"Mỗi người đều có suy luận đánh giá của chính mình, em không cần miễn cưỡng hiểu logic của tôi."

Dường như nhìn ra sự chần chờ của cậu, Tạ Tư Cẩn từ tốn nói: "Trên thế gian này có rất nhiều loại yêu đương, tiền tài, ngoại hình, tam quan, cùng chung mục đích... Mọi người ở bên nhau vì nhiều nguyên nhân, mà tôi thích em, là vì những giây phút cùng em rất thoải mái."

"Vâng." Bạch Chỉ gật đầu, giọng điệu chân thành, "Em cũng thấy rất vui khi ở cạnh thầy."

Tạ Tư Cẩn nhíu mày, có vẻ hơi bất ngờ: "Vậy ít ra tôi vẫn không hoàn toàn vô dụng."

"Em không có ý đó..." Bạch Chỉ xua tay, luống cuống, "Thật ra em cũng chưa nói cho anh biết, bộ dạng em trước mặt anh cũng không phải con người thực sự."

Tạ Tư Cẩn cụp mắt nhìn cậu, đôi ngươi hoa đào hiện lên nét hứng thú, "Vậy dáng vẻ thật của em là gì?"

"Thì..." Bạch Chỉ chần chờ, "Em chăm chút cho thầy từng li từng tí trong chương trình như vậy, đều là vì mẹ của thầy dùng tiền nhờ em."

"Em cảm thấy vì em tốt với tôi nên tôi mới thích em sao?" Tạ Tư Cẩn bật cười, "Nếu thích người chăm sóc cho mình, chẳng phải tôi kiếm một người giúp việc là xong sao?"

Bạch Chỉ: "Vậy thì tại sao ạ?"

Tạ Tư Cẩn không muốn nhiều lời, nói thẳng: "Chờ bao giờ em thích ai đó sẽ hiểu được thôi."

Bạch Chỉ càng mù mờ hơn, còn phải thích người khác mới biết được ư?

"Sắp tới khi quay phim chúng ta có rất nhiều cảnh tình cảm." Tạ Tư Cẩn nhướng mày nhìn cậu, trong mắt là nét trêu chọc, "Tiên quân bé nhỏ, em có làm được không đó?"

Không ngờ còn bị tiền bối nghi ngờ năng lực làm nghề, mặt Bạch Chỉ lập tức đỏ bừng, nhỏ giọng phản kháng: "Em... Em có thể..."

Tuy rằng cậu nói mình làm được, thực ra lại chột dạ thon thót. Đúng là Bạch Chỉ không thạo diễn tình cảm lắm. Mặc dù miệng cậu ngọt tính cũng tốt, nhưng mấy cái kia thuộc về phương diện xã giao lịch sự, cậu lại là một người rất khép kín, mở lòng còn khó nữa là động lòng với người khác.

"Em có thể?" Tạ Tư Cẩn cầm chén trà, từ tốn cười nói, "Vậy em nói thử xem, kịch bản trang 28, thời điểm Vệ Linh Quân thích Cơ Hào là tâm trạng như thế nào?"

Bạch Chỉ: "..."

Làm cái gì thế? Không phải đang tỏ tình sao? Kiểu gì mà lại kiểm tra bài tập?

Bạch Chỉ chắp tay trước ngực, nhỏ giọng xin tha: "Không nói được không ạ?"

Tạ Tư Cẩn nhíu mày: "Bây giờ còn không làm rõ, em định chờ đến khi quay thì lại NG à?"

"..."

Bạch Chỉ xù lông: "Thực ra anh không thích em chứ gì! Thực ra anh cố tình để kiểm tra năng lực của em chứ gì!"

"Ồ hô." Tạ Tư Cẩn mặt không hề cảm xúc vỗ tay, "Trí tưởng tượng phong phú thật."

"..."

Cuối cùng Bạch Chỉ vẫn không trốn được buổi phụ đạo của thầy giáo Tạ, đáng thương mà bất lực ở lại phòng riêng, chưa trả lời được vấn đề sẽ không được tha bổng.

Cho nên chuyện gì thế này á?

Đến học sinh cấp ba yêu đương còn không khổ sở như vậy!

Quả nhiên là Tạ Tư Cẩn chẳng thích cậu gì cả! !

Dạy bảo đủ một tiếng, cuối cùng Tạ Tư Cẩn cũng giơ cao đánh khẽ thả cậu về nhà.

Chiếc xe thể thao màu đen hòa vào dòng xe, ánh đèn thị thành xuyên qua cửa kính, dần loang trên gương mặt bọn họ.

Nhìn Bạch Chỉ bên ghế phó lái, Tạ Tư Cẩn hơi tò mò: "Em bảo mình không biết cảm giác yêu là gì, vậy đã nhiều năm thế rồi em vẫn chưa động lòng với ai sao?"

Bạch Chỉ suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Chưa từng."

"Vậy tôi là người may mắn rồi."

"A?"

"Không có gì." Tạ Tư Cẩn cười khẽ, "Chỉ là tôi đang nghĩ, em cần phải tăng tốc lên."

Diễn cảnh yêu đương là khuyết điểm lớn nhất của cậu, Bạch Chỉ luôn hiểu rõ điều này. Cậu gật đầu: "Gần đây em thường xem phim tình cảm để tìm cảm giác."

"Nhưng nói thế nào thì trải nghiệm của bản thân cũng không giống của người khác được." Nói tới công việc, nụ cười trên gương mặt hờ hững của Tạ Tư Cẩn dần nhạt đi, "Hơn nữa diễn kịch rất khác với yêu thích thật sự, khán giả liếc mắt cũng có thể nhận ra, em không thể lấy thứ tình cảm chính mình cũng không cảm nhận được đi lừa gạt khán giả."

Những bộ phim trước đây của Bạch Chỉ đều là phim thần tượng, trong cả dàn diễn viên có kĩ năng diễn xuất tầm tầm ngang nhau thì năng lực của cậu cũng đủ dùng. Nhưng cậu sắp đối diễn với Tạ Tư Cẩn, bàn về kĩ thuật, cậu không thể so với tài xuất thần nhập hóa của anh ấy, nói về mặt cảm xúc, đến tình cảm yêu đương cậu cũng còn chưa nắm rõ.

Bạch Chỉ còn sốt ruột hơn cả Tạ Tư Cẩn, nhưng mà....

Chàng thanh niên nhíu mày, ánh mắt sáng ngời cũng mất đi tươi tắn: "Nhưng thích một người đâu có dễ dàng như vậy..."

Tạ Tư Cẩn cua một đường gọn gàng, nói: "Trước tiên em có thể vờ như mình thích ai đó."

"Vờ thích?" Bạch Chỉ ngẩn ra, "Thích ai ạ?"

Đèn xanh chuyển đỏ, xe thể thao dừng bên lề đường, ánh đèn xanh đỏ soi lên gò má góc cạnh của Tạ Tư Cẩn. Bạch Chỉ lại nhớ tới lời Tạ Tư Cẩn mới nói, đầu tiên hãy làm bộ mình thích một người.

Không thể nào, chẳng lẽ mình định giả bộ yêu anh ấy sao?

"Cơ Hào." Tạ Tư Cẩn nói, "Em có thể coi mình như Vệ Linh Quân, dùng thân phận của Vệ Linh Quân để thích Cơ Hào."

"Dùng nhân vật của chính mình sẽ không làm phiền đến em, cũng sẽ không tổn thương em."

Thích Cơ Hào sao?

Trong đầu Bạch Chỉ hiện lên một thân áo đỏ của Tạ Tư Cẩn.

Sau khi im lặng một lát, Bạch Chỉ gật đầu: "Em biết rồi, cảm ơn thầy ạ."

Tạ Tư Cẩn dừng xe trong bãi để dưới hầm, nhướng lông mày nhìn cậu: "Chúng ta đã quen thân như vậy rồi, đừng xưng hô tôn kính với tôi nữa được không?"

Nói tới cái này, Tạ Tư Cẩn nở nụ cười: "Khiến tôi cảm thấy mình như đang đụng vào trẻ vị thành niên."

Vị thành niên gì chứ...

Mặt Bạch Chỉ hơi đỏ lên, đàng hoàng gật đầu: "Vậy em không dùng kính ngữ nữa..."

Tạ Tư Cẩn: "Lúc này mới ngoan."

Bạch Chỉ cảm thấy mặt mình càng ngày càng nóng lên, vội tháo dây an toàn ra, "Vậy em về trước đây, chào thầy Tạ ạ."

Tạ Tư Cẩn nhíu mày: "Vẫn gọi là thầy Tạ ư?"

Bạch Chỉ: "..."

Tạ Tư Cẩn mỉm cười: "Chẳng phải nói không cần xưng hô câu nệ nữa sao?"

Bạch Chỉ: "..."

A a a cứu mạng với!

Không gọi thầy Tạ thì gọi gì giờ! ! !

Tạ Tư Cẩn? Không được, gọi đầy đủ không lễ phép chút nào! Đặc biệt là tên đầy đủ ba chữ!

Tư Cẩn?

A Cẩn?

Bạch Chỉ càng nghĩ mặt càng bốc cháy, cuối cùng vẫn không thốt ra được, chạy vội đi như làn khói.

Dưới hầm đậu xe, Tạ Tư Cẩn nhìn Bạch Chỉ đi vào thang máy.

Sau đó anh dựa vào ghế lái, thở dài một tiếng rất khẽ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp