TRÒ CHƠI ĐỘC LẬP 30330 (INDIE GAME 30330)
NO.1043: VÀ RỒI CHẲNG CÒN AI
CHƯƠNG 13: TẤM BẢN ĐỒ THỨ HAI
Wattpad: ssongrbb
Thế mà Tây Tây lại nhếch miệng cười không phản bác, lần này đến phiên Trình Mạch giật mình.
"Tại sao ..." Hàm ý trong lời nói của Tần Sở Hà quá rõ ràng, Trình Mạch sửng sốt liếc hắn một cái, thấy khuôn mặt mấy người còn lại cũng mang cái vẻ như đã quá quen rồi, có lẽ chỉ mình anh là thấy quá ngạc nhiên thôi.
Trong số những người này, có lẽ chỉ có sự vừa chán ghét vừa quan tâm của Trình Mạch là thật lòng, Tây Tây thở dài, vén vạt váy lên để lộ mắt cá chân, tỏ ý bảo Trình Mạch xem.
Lúc này Trình Mạch mới phát hiện ra rằng trên mắt cá chân của Tây Tây có hai vết thương rất sâu đã bắt đầu chuyển sang màu đen. Nơi chảy mủ bị phồng rộp từ trong ra ngoài, bên trong như có máu đang sôi sùng sục. Đáng sợ nhất là vết thương này vẫn đang từ từ kéo dài lên trên, có vẻ như sắp lan đến tận bắp chân của Tây Tây.
Hóa ra Tây Tây ngồi bệt xuống đất không phải vì cô bé không muốn đứng dậy, mà là vì không thể đứng dậy được nữa.
Tiếng ồn ào bên ngoài dần dần lắng xuống, chắc là những thứ trong tổ ong đã biến đi xa.
"Là tôi giết Thiến Thiến." Tây Tây đột nhiên mở miệng, vẻ mặt bình tĩnh giống như chỉ đang kể vài câu chuyện vu vơ, "Bởi vì tôi không chắc chắn rằng biển hiệu mặt quỷ khóc có làm tổn thương người lén đổi nó hay không, cho nên tôi đã giật dây Thiến Thiến ăn trộm biển hiệu của phòng hai anh".
"Chúng tôi chơi trò này cũng lâu phết rồi, đó giờ cậu ấy vẫn luôn đảm nhận vai trò bảo vệ tôi, nên lần này cậu ấy cũng đồng ý mà không chút suy nghĩ." Tây Tây mỉm cười ngắm nhìn biểu cảm của mấy người còn lại, "Nực cười quá nhỉ? Người bảo vệ ấy lại bị người cậu ấy muốn bảo vệ xiên cho một đao. Nhưng mà lần này tôi nhất định phải thắng."
"Chuyện chúng tôi kể với mấy người trước đây là thật. Bọn tôi cùng vào phó bản này để cứu một chàng trai. Nhưng thật ra đều có tư lợi riêng cả". Tây Tây đưa tay vén những sợi tóc rối vương trên trán, "Ngoài việc cứu anh ấy, tôi còn đưa ra thêm một điều kiện nữa. Tôi hy vọng anh ấy có thể điên cuồng yêu tôi. Tôi đã thích anh ấy rất nhiều năm rồi."
"Về sau tôi biết được Thiến Thiến cũng chọn điều kiện tương tự như tôi".
"Như đã biết trong trò chơi này, nguyện vọng mà mình muốn đạt được chỉ có thể đổi bằng số điểm tích lũy. Tính số điểm tích lũy hiện tại, Thiến Thiến chỉ cần thế chấp một thứ nhỏ bé thôi, và nguyện vọng ấy hoàn toàn có thể đạt được khi phó bản kết thúc. Điểm tích lũy của tôi ít hơn Thiến Thiến, vì vậy tôi đã thế chấp một thứ có giá trị hơn Thiến Thiến rất nhiều trong phó bản này, tôi không thể để mất nó." Tây Tây ngẩng đầu lên, vẻ mặt lạnh nhạt, "Bởi vì thứ tôi thế chấp chính là tất cả kí ức từ khi sinh ra đến bây giờ."
"Tính theo những điểm còn thiếu, ngay cả khi Thiến Thiến thất bại trong phó bản này, thứ cậu ta mất đi cũng chỉ là vài ba chuyện râu ria không đáng kể, còn nếu ngược lại thì hai mươi năm cuộc đời tôi sẽ trở thành một tờ giấy trắng. Nói tôi lấy oán báo ơn cũng được, nói tôi tư tưởng ích kỷ cũng không sai, bây giờ đều không liên quan gì đến tôi cả." Bọt nước ở vết thương đã từ bắp chân bò lên đến cánh tay Tây Tây, khuôn mặt của cô gái dần trở nên đau đớn méo mó, hơi thở hỗn loạn, dường như quay trở lại thành cô gái nhát gan lần đầu gặp mặt, "Chẳng ngờ lại thất bại do sai lầm của người khác, thật không cam tâm."
"Cô sai rồi, Thiến Thiến có nhiều nguyện vọng hơn cô". Im hơi lặng tiếng nghe xong, Tần Sở Hà bỗng nhiên mở miệng, âm thanh vẫn nhạt nhẽo y như trước, giống như đã quen quá hóa thường đối với tình người nóng lạnh. "Cô ta còn hy vọng cô có thể đạt được hạnh phúc."
"Chỉ trời mới biết phần còn lại của cuộc đời cô có sầu thương bi thảm không, số điểm cần thiết của nguyện vọng này vượt qua khả năng chi trả của cô ấy, nó xứng đáng được thế chấp bởi thứ quý giá nhất".
"Thứ Thiến Thiến đánh cược, không phải là "vài ba thứ râu ria không đáng kể" trong miệng cô". Tần Sở Hà nhìn khuôn mặt ngày càng tái nhợt của cô gái, tiết lộ sự thật tàn nhẫn nhất.
"Đó là mạng của cô ta".
---
Tây Tây trợn mắt nhìn, há miệng muốn nói điều gì đó, nhưng chỉ có thể phát ra vài tiếng rít mơ hồ bị kìm nén trong cổ họng. Chỉ trong phút chốc, đám bọt máu như nhận được mệnh lệnh mà điên cuồng bò lên từng tấc trên cơ thể cô gái. Mạch máu xanh nhạt trên làn da nứt toác phọt ra một đống bọt máu, cứ như là vừa bị tiêm một ống lớn axit sulfuric đặc vào cơ thể. Dòng máu sôi sùng sục tỏa ra một lượng nhiệt cực lớn, ăn mòn tất cả các chất có nguồn gốc cacbon từ trong ra ngoài. Lớp da mỏng manh bị chưng khô đen lại, tiếp tục từng chút tan chảy dưới sự ăn mòn đáng sợ của dòng máu.
Cô gái này đang tan chảy.
Bắt đầu từ mắt cá chân tái nhợt, đến bắp chân rồi đến bắp đùi, chi trên, dường như chỉ trong vài chục giây, cô ấy đã biến thành một vũng máu loãng trên mặt đất.
Trình Mạch không bao giờ có cơ hội nghe được những gì cô ấy chưa kịp nói nữa.
---
Tần Sở Hà phủi tro tàn trên ống tay áo, đoạn nói: "Chúng ta tiếp tục đi thôi".
Đối với cái chết của Tây Tây, hắn không hề tỏ ra chút ngạc nhiên hay xúc động nào, cứ như con tim được làm bằng sắt vậy. Nhưng Trình Mạch biết rằng, cõ lẽ là do Tần Sở Hà đã trải qua quá nhiều chuyện.
Cũng giống việc đau đớn quá thường xuyên sẽ đánh thức cơ chế tự bảo vệ của cơ thể, giảm độ nhạy cảm với những sự việc tương tự, lâu dần con người sẽ trở nên tê liệt. Ngay cả bản thân Trình Mạch cũng cảm nhận được tác động cái chết của Tây Tây vào lúc này kém xa với lần đầu tiên khi anh nhìn thấy Hạ Khải chết.
Lại nhìn những người khác, họ đều mang biểu cảm không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị. Nghĩ lại mà xem, miễn là không đánh cược với trò chơi bằng mạng mình như Thiến Thiến, thì vẫn có thể trở lại hiện thực, thậm trí là có cơ hội lật kèo.
"Lần sau đừng để tôi đụng phải cô gái nhỏ này trong trò chơi". Sắc mặt Trâu Tinh Tinh xám xịt, cô lẩm bẩm, lại đột nhiên cau mày, "Sao độ ẩm dưới đây lại cao như vậy"?
Kết thúc hành trình chạy chối chết khi nãy, đến giờ Trình Mạch mới phát hiện ra rằng trong căn phòng giống như tầng hầm này lượng hơi nước dày đặc đến mức trái với lẽ thường. Tần Sở Hà lấy cây đuốc từ trên cao cắm vào một bên vách tường, không biết từ trong túi quần áo nào lấy ra một hộp diêm, đốt sáng dầu, lúc này bọn họ mới nhìn thấy toàn cảnh không gian đang đứng.
Đây không phải là một tầng hầm thông thường mà là một khoảng không được bao bọc bởi những rễ khí sinh kéo dài từ gốc cây đa xuống mặt đất, quanh năm không có ánh sáng mặt trời, hơi nước dày đặc, trên rễ cây bao bọc một tầng rêu xanh tươi tốt.
Trình Mạch chưa kịp nhìn hết toàn cảnh thì đã nghe thấy tiếng "A" của Từ Thanh, giọng điệu đầy chán nản.
"Bản đồ này ..." Ông run run cầm tấm bản đồ đang mang theo bên người đưa cho mọi người xem, tấm bản đồ da người cũng đầy hơi nước, hơi nước quá mức dày đặc ngưng tụ thành những giọt nước, hòa tan những vệt máu loãng, chầm chậm nhỏ giọt chảy xuống đất.
Tấm bản đồ vốn được vẽ bằng máu tươi. Trước khi thấm đẫm hơi nước dưới đây đã bị giày vò lên xuống trong lúc vật lộn chạy trốn, từng nét máu tươi dần bị hòa ra, tấm bản đồ duy nhất họ dựa vào để vượt qua ải này gần như biến mất.
"Chờ chút, có vài chỗ trên bản đồ vẫn chưa trôi mất". Trình Mạch đột nhiên phát hiện ra hình như có gì đó không hợp lý lắm trên bản đồ — vài khu vực lẽ ra bị trôi vẫn còn nguyên vẹn.
Anh tiếp nhận tấm bản đồ từ tay Từ Thanh, lau chùi cẩn thận rồi kinh ngạc mở miệng:
"Ây... cái bản đồ da người này có hai lớp".
Trình Mạch hỏi mượn khăn giấy của Lưu Huệ rồi thành thạo lau đi vết máu dư thừa, một tấm bản đồ nửa giống nửa khác tấm cũ xuất hiện trước mắt mọi người.
Chỗ tương tự bản đồ cũ chính là một đường mũi tên dẫn họ đến gốc chính của cây đa nằm giữa những bức tường xếp thành hình chữ khẩu (口), nhưng không có lộ tuyến dẫn họ ra ngoài. Nơi đánh dấu lối ra đã bị xóa mất. Mũi tên chỉ đường lơ lửng giữa bức tường hình vuông hướng thẳng đến cây chính, như thể đang thầm thì với họ: phía trước không có đường, nơi này chính là mồ chôn các ngươi.
Trong miệng có mộc, là vây khốn.
Thế mà suy đoán của Ngụy Quốc Cường lại đúng, bọn họ đã bị bản đồ sai sót lúc trước dẫn tới đây, mà hiện tại sẽ tiếp tục ở trong không gian chật chội ẩm thấp này lẳng lặng chờ đợi cái chết.
"Đừng nghĩ linh tinh!" Tiếng quát của Tần Sở Hà đánh gãy suy nghĩ càng trôi càng xa của Trình Mạch.
Trình Mạch lấy lại tinh thần, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tần Sở Hà cũng biết rằng hắn có thể đoán được khi nãy anh đang nghĩ gì, không khỏi ho khan một tiếng, xấu hổ nói: "Không nhất thiết bản đồ này có ý nghĩa như chúng ta vừa nghĩ, có thể nó có hàm ý nào khác bên trong".
Anh nhìn chằm chằm vào bản đồ một lúc lâu, mũi tên chỉ đường lặng lẽ lượn lờ ở giữa cây chính, như thể đang tuyên án tử với bọn họ, cũng như thể đang tiết lộ cho anh bí mật gì đó.
"Đường ở đây đã đứt, nhưng không nhất định là không có đường, cũng có thể là ..." Trình Mạch lặng yên suy nghĩ hồi lâu, trong đầu chợt lóe lên một ý tưởng táo bạo, suy nghĩ của anh chợt trở nên thông suốt, "Đường ngay ở chỗ này".
"Nhưng rõ ràng mũi tên này không chỉ đường... nó chỉ dừng lại ở đây". Trâu Tinh Tinh khó hiểu nói.
"Bởi vì bản đồ này chỉ có thể đánh dấu vào mặt phẳng." Tần Sở Hà tiếp lời Trình Mạch. Trải qua nhiều chuyện như vậy, vẻ mặt hắn vẫn bình thản như thường, "Mấy người đã nghĩ qua chưa? Nếu phía dưới căn nhà này đã có một không gian ngầm, theo lý thuyết, một không gian ngầm tương tự cũng có thể được hình thành dưới gốc cây chính, thậm chí còn có thể lớn hơn chỗ này".
"Bản đồ này đã được đánh dấu rất rõ ràng, mà lối ra không phải ở đâu khác ..."
"Nó ở ngay trung tâm, ngay bên dưới gốc cây chính".
---
Nhóm người lại trèo lên mặt đất, đàn ong đã biến mất, chỉ để lại đống tổ ong vỡ nát.
Phần lớn căn nhà nhỏ đã sụp xuống, vị trí ban đầu của họ đã biến thành một đống đổ nát, nếu khi nãy mà chui xuống chậm vài bước thì có lẽ tất cả mọi người đã chôn cùng cái nhà gỗ này rồi.
Đoàn người cẩn thận né tránh những mảnh vỡ của tổ ong, tiến đến trung tâm cây chính. Từ Thanh rút bản đồ từ trong ngực ra, còn chưa kịp nói gì thì từ dưới rễ cây liên tục vang lên những tiếng ầm ầm to như tiếng sấm. Toàn bộ tán cây cùng với đám rễ khí sinh trong bán kính vài dặm đột ngột rung lên, giống như ở dưới lòng đất kia có một người khổng lồ đang kéo một sợi dây xích rung động cả một khoảng trời.
Thân cây hàng chục người ôm được đột nhiên nứt ra một lỗ hổng từ dưới lên, giờ phút này mọi âm thanh đều ngừng bặt, lối vào đen ngòm cứ như một lời mời thầm lặng đến vùng đất mới vô danh.
Đợi sau khi mọi người vào hết bên trong, đi cùng với một tiếng gầm nhẹ, cây chính lại đóng lại.
Đột nhiên, một ngọn đèn lớn nhấp nháy ánh sáng đủ màu "phụt" một phát sáng lên trong bóng tối.
"WELCOME TO NOVED".
"Chào mừng đến với Noved".