Edit: FAFOEVER.

Phàn Vụ rất vui mừng khi đoàn phim còn có mấy cảnh quay cuối cùng mới có thể đóng máy, không làm cho cô không có chỗ để đi, chỉ có thể trốn ở trong nhà ngơ ngơ ngác ngác.

Chuyện Tang Tri Tửu mang thai vẫn chưa được truyền đi, nàng lấy lý do thân thể không khỏe nghỉ hai ngày, Phàn Vụ sau khi nghe được nhân viên báo cho cô, trong lòng không thể nói được là cảm giác gì, nhưng theo bản năng vẫn là thở phào nhẹ nhõm ——

Nếu như muốn cô hiện tại đối mặt với Tang Tri Tửu, cô khả năng sẽ không được thoải mái và tự nhiên.

Phàn Vụ rất nhanh điều chỉnh xong, chỉ huy nhân viên bắt đầu quay phân cảnh ngắn mà không có Tang Tri Tửu.

Mặc dù Phàn đạo diễn toàn bộ hành trình có chút mất tập trung, nhưng những phân cảnh này đều không quan trọng, có hai phó đạo diễn ở một bên hỗ trợ, tuy rằng đôi lúc hơi trắc trở, nhưng cũng dựa theo tiến độ bình thường mà hoàn thành công tác.

Nhưng rất nhanh, Phàn Vụ liền phát hiện, cái gọi là làm việc cường độ cao, cũng không thể ngăn cản tinh thần của cô đều đặt tâm tư ở trên người Tang Tri Tửu.

Trong lúc quay phim, cô theo bản năng ở xung quanh tìm kiếm, muốn xem dáng vẻ Tang Tri Tửu ở một bên nghỉ ngơi.

Tới trưa vào lúc ăn cơm, cô sẽ nghĩ đến cùng Tang Tri Tửu ăn cơm.

Đợi đến khi đêm xuống, kết thúc công việc trở lại khách sạn, cô tắm rửa xong ngồi vào phòng khách, sẽ theo bản năng kiểm tra phần tin nhắn mặc định ở trong điện thoại di động, xác nhận khi nào Tang Tri Tửu muốn đi qua đối diễn.

« Một tí triết lý nào (ᴗ): Thói quen là một thứ gì đó rất đáng sợ. Bởi vì là thói quen nên sẽ cảm thấy nó là đương nhiên. Bởi vì thói quen nên không hề nghĩ đến một ngày mất đi sẽ như thế nào. -cre: lượm đâu đó trên mạng- »

Bởi vì ngày hôm đó cùng đi ăn tối, cùng phía sau phát hiện mang thai đều là tin nhắn giao lưu trước đó, khi Phàn Vụ phát hiện tin nhắn hai người đều dừng lại ở vài ngày trước, mới bỗng nhiên hoàn hồn, có chút cô đơn đặt điện thoại xuống.

Cô cầm kịch bản lên, muốn tiếp tục nghiên cứu thêm, nhưng Mộ Nhất Ninh trong kịch bản, đều trốn không thoát khỏi hai chữ "Trần Duyệt" này. Vừa nghĩ đến "Trần Duyệt", nàng ấy lúc này còn trong bệnh viện tiếp nhận kiểm tra phụ sản, Phàn Vụ lại đau đớn buông kịch bản ra.

Cô nhắm mắt lại như muốn trốn tránh, lại phát hiện dù mình không gặp cũng không nghe thấy, nhưng trong tâm trí vẫn luôn là hình ảnh của đối phương.

Tại trong phòng ăn kia, nụ hôn sâu đó như đã khai mở vài giác quan và cảm xúc của cô vậy. Bản thân cô chân thật nổi lên một loại khát vọng muốn Tang Tri Tửu, đó là một loại nỗi nhớ không thể nào ngăn chặn được.

Phàn Vụ sắp điên rồi!

Cô có chút tức giận đứng dậy, tắt đèn, 9 giờ tối đi lên trên giường nằm xuống, chuẩn bị tự lừa mình dối người để ngủ.

Sau bốn mươi phút trằn trọc không tài nào ngủ được, cô từ bỏ, quay lại phòng khách tìm điện thoại.

Lại do dự thêm nửa giờ, cô mới mở ra phần tin nhắn mặc định.

【 Đạt Bố Lưu tiền bối: Tửu Tửu, hôm nay thế nào? Kiểm tra tất cả đều tốt hết sao? 】

Tang Tri Tửu tâm tình không tốt lắm.

Cả ngày hôm nay, nàng đều đợi Phàn Vụ nhắn tin thăm hỏi. Thế đợi đến đêm, mới có một cái tin nhắn gửi muộn như này.

Nghĩ đến Phàn Vụ còn đang ở đoàn phim, hẳn là vẫn còn bận rộn, nàng mới cố gắng nhẫn nhịn, tiếp tục chờ đợi.

Hiện tại vừa nhìn thấy cái tin nhắn này, nàng hài lòng nhưng vẫn cảm thấy oan ức, nghĩ không thể lập tức trả lời được, cũng muốn để Phàn Vụ tên khốn kiếp này cảm thụ một chút dày vò khi chờ đợi là như nào.

Kéo dài được khoảng 3 phút 17 giây, nàng ngạo kiều cầm điện thoại di động lên, rụt rè trả lời: 【 Cũng không tệ lắm. 】

Ba chữ thêm một dấu chấm câu, ừ, đầy đủ cao lãnh!

【 Đạt Bố Lưu tiền bối: Tốt. 】

Tang Tri Tửu nhìn chằm chằm tin nhắn trả lời của Phàn Vụ, con mắt trừng to đều muốn ra ngoài luôn.

Tốt cái gì?

Một chữ thêm một chấm câu???

Phàn Vụ làm sao biểu hiện như không có gì quan trọng vậy?

Rõ ràng đều là con của hai người, mẫu thân như Phàn Vụ như thế nào lại ra vẻ thờ ơ, Tang Tri Tửu tức giận rồi.

【 Ngươi làm cái gì mà muộn như vậy mới nhắn tin cho ta? Ngươi có biết ngươi làm như vậy là rất không tốt? Chúng ta vốn là đều bỏ qua thời kỳ đầu mấy tháng rồi, hiện tại nếu như ngươi còn lãnh đạm như vậy, bảo bảo tương lai sinh ra không thích ngươi thì làm sao bây giờ? 】

Phàn Vụ cười khổ một tiếng.

Cái đó thì còn có thể làm sao được?

【 Đạt Bố Lưu tiền bối: Xin lỗi, ta có hơi mệt một chút. 】

【 Đạt Bố Lưu tiền bối: Để bảo bảo nghỉ ngơi trước đi, chúng ta không tán gẫu nữa. Ngươi... cảm giác có khỏe không? Hôm nay ngươi không ở đoàn phim, ta có cảm giác thấy hơi không quen, vẫn là theo bản năng tìm bóng dáng của ngươi, đáng tiếc vẫn không có tìm được. 】

【 Đạt Bố Lưu tiền bối: Rõ ràng ngươi chỉ là rời đi một ngày, ta đã có chút nhớ ngươi. 】

Cô vẫn chưa thể nào tiếp thu được đứa bé này, vậy nên tận lực tránh đi đề tài này.

Ngoài ra, yêu thương cùng nhớ nhung của cô đối với Tang Tri Tửu thì lại không hề giả dối.

Tang Tri Tửu nhìn thấy những tin nhắn này, mặt bỗng nhiên có chút đỏ.

Nàng gõ chữ trả lời: 【 Ta hôm nay đi làm kiểm tra phụ sản, bác sĩ có nói. Những người mẹ mang bầu khác đều có bạn đời mình ở bên cạnh săn sóc, ta có nhiều lúc thật sự thật hâm mộ. Ài, chỉ là ngươi quá bận... 】

【 Chờ đoàn phim đóng máy xong, chúng ta có lẽ liền cùng nhau đi khám lại. 】



Phàn Vụ nhìn hai cái tin nhắn này, trầm mặc rất lâu.

【 Đạt Bố Lưu tiền bối: ... Được, sau này có cơ hội, ta cùng đi với ngươi. 】

Tang Tri Tửu bất mãn: 【 Cái gì có cơ hội? 】

【 Sau này ngươi nhất định phải cùng ta đến!!! 】

Nàng dùng ba cái dấu chấm than, muốn cho thấy quyết tâm của chính mình.

Phàn Vụ nhìn di động, im lặng cười khổ một tiếng.

【 Đạt Bố Lưu tiền bối: Thời gian không còn sớm nữa, ngươi cũng nghỉ sớm một chút đi. 】

【 Đạt Bố Lưu tiền bối: Những chuyện khác, chúng ta chờ ngươi ngày mốt trở lại đoàn phim rồi nói tiếp. 】

Tang Tri Tửu sững sờ.

A, làm sao mới hàn huyên một lát, liền buồn ngủ rồi.

Âm thầm ai oán hai câu, nàng vẫn là rất ngoan ngoãn trả lời: 【 Ừ, được rồi. Ngủ ngon. 】

Phàn Vụ cuối cùng tâm tình cũng có chút vui vẻ lên.

【 Đạt Bố Lưu tiền bối: Ngủ ngon, Tửu Tửu. 】

Tang Tri Tửu thoả mãn, thật vui vẻ đắp chăn, nhắm mắt lại chìm vào mộng đẹp.

Ngược lại, Phàn Vụ nói một câu ngủ ngon đấy nhưng cô lại trằn trọc không ngủ được. Mãi cho đến rạng sáng khoảng hai, ba giờ vì thực sự không chịu được, mới ngủ thiếp đi.

Ngày thứ hai, đoàn phim vẫn công tác như cũ.

Phàn Vụ nhẫn nhịn đau đầu xử lý xong tất cả, khẩu vị ăn cơm tối đều không có, vội vã trở về phòng.

Đêm qua rạng sáng mới ngủ, hôm nay lại bận bịu cả ngày, cô hiện tại cả người đều mệt mỏi.

Nhưng khi cô vừa tắm xong, cửa phòng lại bị người gõ lên.

Cô từ mắt mèo nhìn ra bên ngoài, phát hiện người đến là Chiêm Nguyệt Nhu.

Phàn Vụ nhíu mày, không biết Chiêm Nguyệt Nhu tìm mình là muốn làm gì.

Thế là, cô cách cánh cửa, nói: "Thật ngại ngùng, ta đang muốn nghỉ ngơi, có chuyện gì ngày mai lại nói."

Chiêm Nguyệt Nhu thanh âm vang lên: "Phàn, Phàn đạo diễn, ta là Nguyệt Nhu."

"Cảnh quay của ta cơ bản đã quay xong, ta, ta đêm nay liền rời khỏi nơi này rồi. Nên, ta có chút việc muốn nói với ngươi, ngươi để ta đi vào được không?"

Phàn Vụ cũng không muốn thấy nàng.

"Ta không cảm thấy chúng ta có cái gì để đàm luận hết."

Chiêm Nguyệt Nhu cực kỳ kiên trì: "Thật sự có! Ngươi cho ta mười phút, có thể không? Mười phút ta liền đi!"

Nếu như không phải có quan hệ với Phàn Vụ, lấy năng lực của nàng, căn bản không thể tiến vào đoàn phim lớn như này. Nếu như đêm nay nàng theo diễn viên phụ khác cùng rời đi, như vậy có thể tưởng tượng được, sau này nàng gặp lại Phàn Vụ khẳng định là khó như lên trời.

Chiêm Nguyệt Nhu biết rõ đêm nay là cơ hội cuối cùng của mình, nàng tuyệt đối không thể từ bỏ.

Phàn Vụ xoa xoa mi tâm.

Cô cũng nghe được đối phương kiên trì như vậy, nếu như không xử lý Chiêm Nguyệt Nhu, bị người khác nhìn thấy thì không tốt lắm.

Suy nghĩ một chút, cô vẫn là mở cửa phòng ra.

Chiêm Nguyệt Nhu vào sau, xoay người đóng cửa lại, đi tới phòng khách. Phàn Vụ không muốn tiếp đãi nàng, nhưng theo lễ phép căn bản, vẫn là lấy cho nàng một bình nước suối.

Chiêm Nguyệt Nhu tiếp nhận, nhỏ giọng nói: "Cảm, cảm ơn."

Phàn Vụ ngồi xuống sô pha đơn đối diện, nói thẳng: "Muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi."

Chiêm Nguyệt Nhu mím mím môi.

Nàng mở miệng nói: "Phàn Vụ tỷ."

Vào cửa thì còn khách khí gọi "Phàn đạo diễn", lúc này, Chiêm Nguyệt Nhu lại đổi một xưng hô khác.

Nàng hít sâu một hơi: "Chúng ta lần trước... đã qua mấy tháng. Ta nghĩ... Ngài gần đây khẳng định lại cần. . ."

Phàn Vụ nhíu mày: "Ta luôn luôn đúng hạn dùng thuốc ức chế."

Chiêm Nguyệt Nhu sửng sốt một chút, tùy tiện nói: "Thuốc ức chế dùng càng nhiều, hiệu quả liền sẽ suy giảm, hơn nữa tiêm nhiều, đối với thân thể cũng không tốt, ngài không nên làm như thế!"

Phàn Vụ lạnh lùng nói: "Cho nên? Mắc mớ gì đến ngươi?"

Chiêm Nguyệt Nhu cắn răng, cuối cùng đem mục đích chuyến đi này của mình nói ra: "Ta, ta là đang nghĩ, ta, ta có thể giúp ngài..."



Nàng trên mặt hiện lên một mảng đỏ: "Dù sao, dù sao chúng ta lần trước đã cùng một chỗ, ngài, ngài đối với ta cũng là thoả mãn chứ?"

Phàn Vụ vẻ mặt tựa như cười mà không phải cười, không nói gì, Chiêm Nguyệt Nhu còn tưởng rằng nàng là ngầm thừa nhận, lấy dũng khí tiếp tục nói: "Không, chỉ là ngài đừng hiểu lầm, ta, ta không phải là muốn cầu cái gì. Là, là bởi vì, ta trước giờ đều đặc biệt ngưỡng mộ ngài, cho dù không trả thù lao, ta cũng nguyện ý giúp ngài thoải mái hơn.

"Ngài, ngài liền coi ta là một ‘công cụ người’ cũng được, ta, ta muốn giúp ngài."

Phàn Vụ không có lập tức trả lời, đợi năm, sáu giây sau mới mở miệng: "Vì vậy, ngươi... nói xong chưa?"

Chiêm Nguyệt Nhu bị ngữ khí lạnh như băng của nàng dọa, gật đầu: "Đã nói... nói xong."

Phàn Vụ đi tới bên người nàng: "Vậy ta một lần cuối nói rõ với ngươi."

Cô thẳng thắn đem tình huống lúc đó nói thẳng: "Ta cùng ngươi phát sinh cái kia là bất ngờ, cũng không phải là xuất phát từ ý muốn của ta, nói chính xác hơn, ngày đó cùng ngươi phát sinh quan hệ, là vết dơ của cuộc đời ta."

« 10đ cho câu này của chị công, goodjob chị! (*  ̄ ▽  ̄) b »

"Phàn Chính Chí tự ý chủ trương, ta bởi vì say rượu mà mất đi ý thức, tất cả đều bắt nguồn từ bất ngờ. Mặc dù vậy, ta như cũ vẫn rất tôn trọng ngươi, cảm thấy ở một mức độ nào đó đối với ngươi tạo thành mạo phạm. Vì vậy sau đó, bất luận chuyển cho ngươi khoản tiền kia, hay là tiến vào đoàn phim, đều xem như là ta tự mình bồi thường cho ngươi."

Cô dừng lại một chút, nói tiếp: "Nhưng khả năng là thiện ý của ta, lại tạo thành một số hiểu lầm cho ngươi thì phải. Ngươi nhiều lần đến quấy nhiễu làm ta rất mệt mỏi, ta hi vọng tất cả ngừng lại ở đây."

Nói, cô xoay người, hướng về phía cửa.

Chiêm Nguyệt Nhu sắc mặt tái nhợt, đã hiểu được ý tứ của nàng.

Nàng tinh thần thơ thẫn đi theo sau Phàn Vụ tới cửa, nhưng vẫn muốn giãy giụa lần cuối: "Phàn, Phàn Vụ, ta cũng không phải muốn mang đến cho ngươi quấy nhiễu, ta, ta là muốn giúp ngươi."

"Ta không để ý ngươi nghĩ như thế nào." Phàn Vụ rất lạnh lùng, "Thế nhưng nếu còn có lần sau nữa, Chiêm tiểu thư, ta sẽ trực tiếp gọi bảo an, hi vọng ngươi tìm được lý do mà giải thích với bảo an ấy."

Nói xong câu này, cô vừa mở cửa phòng, vừa nói: "Mời rời đi nơi này..."

Nhưng câu nói này còn chưa dứt lời, Phàn Vụ âm thanh liền im bặt đi.

Ngoài cửa phòng, bởi vì đã làm xong hết tất cả kiểm tra, Tang Tri Tửu đã chạy về đoàn phim sớm một chút, đang giơ tay lên, nhìn có vẻ là dự định gõ cửa.

Nhìn thấy Phàn Vụ một khắc đó, nàng ban đầu vốn có chút mừng rỡ, nhưng sau đó , nàng phát hiện Chiêm Nguyệt Nhu đứng phía sau Phàn Vụ.

Khách sạn cách âm cũng không tệ, chí ít Tang Tri Tửu hoàn toàn không nghe thấy hai người vừa nãy nói cái gì.

Vẻ mặt của nàng từ muốn cho Phàn Vụ một niềm vui bất ngờ, chuyển thành kinh ngạc: "... Các ngươi đang làm gì? Chiêm Nguyệt Nhu? Ngươi làm sao lại ở trong phòng Phàn Vụ."

Hai ngày không gặp, lúc này Tang Tri Tửu chân thực xuất hiện ở trước mắt, hai ngày nhớ nhung này thật giống như nàng chưa từng rời đi. Phàn Vụ lúc này mới phát hiện, chính mình là có bao nhiêu khát vọng muốn bạn nhỏ.

Vào đúng lúc này, trong lòng cô bỗng nhiên có loại cảm giác tiêu tan.

Cái gì mà người cũ, cái gì mà hài tử, những thứ này đều không quá quan trọng.

Đứng trước mặt cô, là Tang Tri Tửu, là người mà cô muốn đặt ở trong lòng.

Phàn Vụ rất muốn đem người kéo vào trong ngực mình, nói cho nàng biết: "Tửu Tửu, ta không ngại đứa bé kia. Bất luận như thế nào, tương lai ta sẽ cùng ngươi cùng nhau vượt qua!"

Đáng tiếc, cái bóng đèn là Chiêm Nguyệt Nhu này còn chưa chịu rời đi.

Phàn Vụ cố nén kích động ôm Tang Tri Tửu vào lòng, quay đầu lại nhìn Chiêm Nguyệt Nhu, đem câu nói chưa kịp nói lúc nãy nói xong: "Chiêm tiểu thư, làm phiền ngươi rời đi."

Tang Tri Tửu nhìn cảnh tượng này, đầu óc không khỏi có chút mơ hồ.

Chiêm Nguyệt Nhu thì bị Phàn Vụ lãnh đạm doạ đến.

Trong mắt nàng chậm rãi ngấn nước mắt, rồi, nước mắt rơi xuống, nàng khóc đến điềm đạm đáng yêu: "Phàn, Phàn Vụ, ngươi đùng như vậy có được hay không, chúng ta, dù sao cũng đã cùng một chỗ, xảy ra loại quan hệ đó."

Tang Tri Tửu: "? ? ?"

Chiêm Nguyệt Nhu tiếp tục khóc: "Ta, ta biết, ở trong mắt ngươi, ta khả năng chính là một, một ý nghĩ muốn leo lên cành cao, nhưng, nhưng ta là muốn nói, từ khi, từ sau ngày hôm đó, ta thật sự, thật sự không có cách nào quên được dáng vẻ ngươi ở trên giường nhẹ giọng nói chuyện với ta, không có cách nào quên được cái ôm của ngươi, không có cách nào quên được những lần ngươi chạm vào ta, không có cách nào quên được tin tức tố của ngươi."

"Ta, ta, ta là thật sự yêu ngươi."

Nàng hai mắt đẫm lệ, nhìn Phàn Vụ: "Thật sự không thể cho ta một cơ hội sao?"

Chiêm Nguyệt Nhu trong lòng đánh liều làm một tính toán nhỏ.

Tang Tri Tửu tại trong vòng cũng coi như là nhân vật có máu mặt, hơn nữa thông qua quãng thời gian tiếp xúc trước đó, nàng khẳng định, Tang Tri Tửu mặt ngoài nhìn là cái tính khí "Đại tiểu thư", nhưng kỳ thực nội tâm lại cực kỳ có tinh thần trọng nghĩa.

Nếu như nàng có thể đem sự tình để lộ cho Tang Tri Tửu nghe, Tang Tri Tửu nói không chừng liền có thể giúp nàng.

« mời chị đến đêm rồi hẵng mơ tưởng nha, ngta gọi đó là aotuongsucmanh đó (˙▿˙)»

Quả nhiên, Phàn Vụ bên kia còn chưa nói, Tang Tri Tửu đã một mặt khiếp sợ chất vấn: "Nàng, nàng là đang nói cái gì?"

"Phàn Vụ, ngươi, ngươi cùng Chiêm Nguyệt Nhu là quan hệ gì?"

Phàn Vụ hai mắt híp lại, trên mặt là một bộ gió nổi lên trong lầu trước cơn mưa, nghiêm túc đến mức khiến người ta không rét mà run.

Nhưng cô không muốn để cho Tang Tri Tửu nhìn thấy dáng vẻ của mình lúc này, thế là cô đưa tay, trực tiếp đem Tang Tri Tửu ôm vào lòng, làm cho nàng vùi đầu vào vai mình.

Tiếp đó, cô mặt tối sầm lại, nhìn về phía Chiêm Nguyệt Nhu, lạnh giọng gằn: "Cút."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play