Phàn Vụ sau khi phản ứng lại, nội tâm vừa buồn cười lại vừa tức giận.
Một mặt, cô suy đoán chính mình đối với Tang Tri Tửu, đại khái không phải một mũi tên [chỗ này ta không biết dịch sao luôn]. Tang Tri Tửu nhất định là để ý không rõ đối với cảm giác của mình, mới nói ra lời như "bữa cơm chia tay".
Nhưng mặt khác, lời nói của Tang Tri Tửu cũng nhắc nhở cô, đêm nay Tang Tri
Tửu tới đây, là dự định muốn cùng với cô kết thúc mọi chuyện.
Phàn Vụ có chút tức giận: ". . . Ngươi nhanh như thế liền không thể chờ được nữa, muốn thoát khỏi ta rồi?"
Từ khi biết sẽ đi ăn cơm, cô căng thẳng cả một đêm không ngủ được, nghĩ
hôm nay làm thế nào để nghiêm túc nhận lỗi với bạn nhỏ, đồng thời hàn
gắn lại quan hệ. Nhưng không nghĩ tới, bạn nhỏ tựa hồ đã quyết định muốn cùng cô đoạn tuyệt quan hệ.
Thực sự là làm người ta thương tâm.
Tang Tri Tửu mấp máy môi, một lát sau, mới nói: "Đúng. . . Đúng vậy!"
"Hai chúng ta vốn cũng là cũng không có thân thiết gì, trước ngươi giả
trang Đạt Bố Lưu tiền bối gạt ta, nhưng cũng đã giúp ta rất nhiều, hai
chúng ta giằng co như vậy. . . cũng là gần đủ rồi. Đêm nay ta mời ngươi ăn cơm, mọi ân oán coi như là thanh toán xong, sau này chúng ta đường ai nấy đi, ai cũng đừng tiếp tục trêu chọc ai!"
Lời này được nàng nói, ngược lại hết sức vô lại.
Phàn Vụ cười gõ gõ bàn: "Nếu ngươi đã nói như vậy. . ."
"Vậy chúng ta phải bàn thật kỹ lưỡng, là ‘bữa cơm chia tay’ này phải ăn làm sao."
Tang Tri Tửu còn tưởng rằng cô sẽ không đề cập đến vấn đề này nữa, đột nhiên lại nghe được cụm từ này, như bị hỏa thiêu dưới mông (cảm giác hoảng
hốt).
"Cái, cái gì mà ‘bữa cơm chia tay’? Ta, ta vừa nãy là nói sai. . ."
"Không phải là bữa cơm chia tay, là bữa cơm tuyệt giao."
Phàn Vụ cười: " Không phải cũng gần giống nhau à? Tóm lại chính là chặt đứt cảm tình, phân chia quan hệ thôi."
Cô hướng vào lưng ghế dựa vào, chỉnh sửa lại tư thế, nói: "Ta thế nhưng
là rất khó ứng phó, nếu như ngươi thật muốn cùng ta ‘chia tay’, chỉ dựa vào bữa cơm này đã nghĩ muốn giải quyết sao?"
Tang Tri Tửu trợn mắt lên: "Ngươi còn muốn thế nào nữa?"
ಠ_ಠ
Nàng nhăn mũi: "Phàn Vụ, ta cảnh cáo ngươi, ngươi tốt nhất đừng động vào giới hạn của ta."
Phàn Vụ ngược lại không gấp, cầm lấy khăn giấy bên cạnh lau lau tay:
"Ngươi khả năng không quá hiểu ta, ta xưa nay chưa từng động vào giới
hạn của ai cả."
Tất nhiên, để kéo sự chú ý của bạn nhỏ lại không
phải là muốn động vào giới hạn cuối cùng của nàng, cùng lắm, tính là một số mưu kế hợp lý của cô thôi.
Tang Tri Tửu bán tín bán nghi nhìn nàng, một lát sau thở ra một hơi: "Dù sao. . . lời muốn nói ta cũng đã nói hết cho ngươi."
(¬¬)
"Giờ ăn cơm trước, thế nào cũng phải đem ân tình trước đây của ngươi trả lại."
Nói chuyện một lúc như vậy, món ăn cũng đã chuẩn bị đầy đủ hết. Người phục vụ sau khi được cho phép, mở cửa phòng ra, đem từng món ăn tinh xảo bày biện ra. Tang Tri Tửu cũng không dám đem sự chú ý trên người Phàn Vụ
nữa, liền giả bộ nghiêm túc, nghe người phục vụ giới thiệu món ăn.
Phàn Vụ cũng không biểu hiện gì, chỉ là chống cằm, yên lặng nhìn nàng.
Cảm giác được ánh mắt chăm chú của đối phương, nàng đứng ngồi không yên,
dù thay đổi tư thế như nào cũng không tránh được ánh mắt của Phàn Vụ.
Cũng may người phục vụ đánh vỡ được sự giằng co này.
Sau khi giới thiệu hết một chuỗi dài các món ắn, thấy hai người tâm tư đều
không đặt ở trên đồ ăn, nàng thực sự không nhịn được, nhìn Phàn Vụ nói: "Xin, xin hỏi ngài là Phàn Vụ sao?"
Lời nói như vậy, việc người
phục vụ xâm phạm chuyện riêng tư của khách hàng là một điều cấm kỵ rất
lớn, nhưng bầu không khí của hai người thực sự rất lúng túng, hơn nữa
người phục vụ đã nói như vậy, cô vẫn là mở miệng.
Phàn Vụ lấy lại tinh thần, nhìn nàng gật đầu: "Ừm."
Tiểu tỷ tỷ phục vụ cực kỳ kích động: "Ta, ta là của fans của ngài, đã yêu thích ngài từ rất lâu! ! !"
Tình huống như thế đối với Phàn Vụ mà nói cũng không tính là xa lạ, bình
thường miễn là cô bị nhận ra, sẽ có fans tới để chào hỏi.
Phàn Vụ cũng coi như là quen tay làm nhanh, cười gật đầu nói: "Cảm ơn ngươi đã ủng hộ."
Có thể được thần tượng đáp lại, tiểu tỷ tỷ phục vụ chỉ cảm giác đêm nay
của mình cực kỳ đáng giá! Nàng lúc trước còn tưởng rằng đêm nay chỉ là
công tác bình thường, không nghĩ tới người đến lại là Phàn Vụ cùng Tang
Tri Tửu.
Tiểu tỷ tỷ hai tay ôm trước ngực: "Ngài là chuẩn bị có phim mới đúng không!"
Phàn Vụ gật đầu, nói: "Ừm."
"Nhưng việc quay phim vẫn chưa kết thúc, đến khi lên sóng. . . chắc cũng sang năm."
Tiểu tỷ tỷ phục vụ gật đầu: "Ừm!"
Vẻ mặt của nàng cực kỳ háo hức, trong lời nói có chút lộn xộn: "Chúng ta
vẫn luôn nguyện ý chờ! Tác phẩm của ngài chưa bao giờ khiến chúng ta
thất vọng, ta, chúng ta đều cực kỳ yêu thích cùng chờ mong."
Phàn Vụ gật đầu: "Cảm ơn.
"Hi vọng lần này sẽ không để cho các fans thất vọng."
Nghe nói như thế, tiểu tỷ tỷ lại có ý riêng nhìn về phía Tang Tri Tửu: "Bộ phim lần này, hai người là hợp tác với nhau sao?"
Nàng nói: "A. . . Không sao hết! Mặc kệ như thế nào, chúng ta đều tin tưởng ngài."
Tang Tri Tửu sững sờ.
Nàng bỗng nhiên ý thức được, mình tự dưng vô tội bị liên lụy. . .
Chờ người phục vụ đi rồi, nàng nghiến răng: ". . . Fans của ngươi là có ý
gì? Nàng, nàng cảm thấy có ta là sẽ kéo chân ngươi sao?"
( ー̀дー́ )و
Phàn Vụ không nhịn được cười lên.
Kỳ thực, cũng khó trách người phục vụ lại nghĩ như vậy. Lấy vị trí cùng
thành tựu của Phàn Vụ, trước khi hai người chân chính hợp tác với nhau,
rất khó để tưởng tượng đến, Tang Tri Tửu có thể leo lên cành cao là Phàn Vụ.
Bỏ qua chuyện lai lịch, quan trọng nhất vẫn là diễn xuất, Tang Tri Tửu so với Phàn Vụ, đều có một đoạn chênh lệch rất lớn.
Fans của Phàn Vụ đều vì thành tích của thần tượng mình mà kiêu ngạo, bỗng
nhiên lại hợp tác với Tang Tri Tửu, trước thời điểm truyền ra tin tức,
trên internet còn tranh cãi một hồi.
Nhưng Phàn Vụ phát hiện, bạn nhỏ thật giống như không có ý thức đến, hoặc là nói, căn bản là không có
cách nào tiếp thu được điểm này.
Cô có chút vô tội, hai tay giơ lên: "Ngươi cũng nghe được, không phải ta nói, ta thế nhưng là rất giữ gìn ngươi."
Tang Tri Tửu bắt đầu chơi xấu: "Ta mặc kệ!"
"Kia là fans của ngươi, liền tính trên đầu của ngươi."
Nàng vỗ bàn một cái: "Ngươi nói đi, biểu hiện của ta khoảng thời gian này, lẽ nào không xứng với ngươi sao?"
Phàn Vụ nhìn nàng cười: "Xứng, đương nhiên là xứng."
"Chúng ta thật là xứng đôi."
Lời này có chút ám muội, Tang Tri Tửu trên mặt hiện lên một mảng hồng.
Nàng cúi đầu, thấp giọng thầm nói: "Lại cười đến câu nhân như thế, còn luôn nói lời êm tai, đúng là trêu hoa ghẹo nguyệt. . ."
Phàn Vụ hình như không có nghe rõ, hướng nàng dựa gần vào: "Ngươi nói cái gì?"
Lần này, khoảng cách của hai người gần như là sát vào nhau.
Tang Tri Tửu vội vã dùng lòng bàn tay đẩy vai của cô ra: "Không nói gì hết. . . Ngươi ngồi nghiêm chỉnh lại, cách ta xa một chút."
Nhưng lúc này, tay Phàn Vụ đã nắm ở eo nàng.
Cô đến bên tai Tang Tri Tửu, nhẹ giọng hỏi: "Ghen sao?"
Tang Tri Tửu cả người đông cứng, sau khi phản ứng lại, bối rối giải thích: "Hỗn đãn, nói linh tinh cái gì vậy?"
(,,•﹏•,,)
Phàn Vụ dùng hơi thở phả vào tai nàng, nói: "Tửu Tửu hôm nay thật là đẹp mắt, là vì gặp ta nên cố ý trang điểm đẹp vậy sao?"
Tang Tri Tửu cúi đầu.
Nàng đúng là vì gặp Phàn Vụ mà cố ý chỉnh trang chút, nhưng, nhưng nàng căn bản là không phải có ý đó.
Nghĩ tới đây, nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Phàn Vụ,
hi vọng dưới lớp trang điểm này, có thể dùng ánh mắt của chính mình đè
ép được khí thế của Phàn Vụ.
Nhưng ở trong mắt Phàn Vụ, chỉ cảm thấy bạn nhỏ càng ngày càng đáng yêu.
Cô không nhịn được bóp bóp tai của nàng, cố nén cười: "Nếu như không phải ghen, tại sao lại ghét bỏ ta trêu hoa ghẹo nguyệt ?"
Tang Tri Tửu bỗng nhiên đỏ mặt.
⁄(⁄ ⁄•⁄-⁄•⁄ ⁄)⁄
Hóa ra. . . lời nói thì thầm của nàng vừa nãy, Phàn Vụ lại nghe được.
Vào giờ phút này, Tang Tri Tửu trong lòng có chút hỗn loạn ——
Nàng căn bản là không có cách giải đáp vấn đề của Phàn Vụ, thật ra, nàng
đối với chính mình cũng không hiểu rõ, vì sao khi nhìn đến Phàn Vụ đối
với tiểu tỷ tỷ vừa nãy lộ ra nụ cười, trong lòng lại so đo nhiều như
vậy.
« bởi vì chị ghen, ghen, ghen mà. . .┌(・。・)┘ »
Hai người tư thế đã có chút ám muội, nếu như không nhìn kỹ, còn tưởng rằng Tang Tri Tửu trực tiếp ngồi ở trong lòng Phàn Vụ.
Tang Tri Tửu không dễ chịu động đậy người, qua loa nói: "Ta, ta không có, ngươi nghe lầm rồi!"
"Như vậy sao. . ." Phàn Vụ ngắm nhìn bộ dạng thẹn thùng này của nàng, "Vậy ta hỏi một vấn đề khác."
Cô cười: "Ta nếu cười câu nhân như thế, vậy Tửu Tửu nhà chúng ta, có bị câu dẫn không?"
Tang Tri Tửu chỉ cảm thấy một dòng điện từ chân chạy lên toàn thân, một
đường lên đến đỉnh đầu nàng. Quanh người đều là khí tức của Phàn Vụ, rõ ràng còn chưa uống rượu, thân thể đã cảm giác say đến ba phần rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT