“Chúng ta không thể mãi đắm chìm trong quá khứ, không thể mãi đắm chìm vào cái thứ gọi là đau thương đó mãi được. Nếu có thể bỏ được, nhất định bạn phải bỏ bằng được, bỏ nó được rồi bạn sẽ biết hạnh phúc ở ngay bên cạnh bạn mà trước giờ bạn không hề biết.”
…
“Em muốn đi đâu?”
Phương Hàn Thanh đẩy tay của Khương Gia Tuấn ra, sau đó đi về chiếc xe đã đợi sẵn ở phía trước. Khương Gia Tuấn đi lên, kéo cô ta lại một lần nữa.
“Anh có chuyện muốn nói với em.”
Bàn tay đặt ở cửa xe taxi của Phương Hàn Thanh nắm chặt, môi kéo cao một nụ cười đầy mãn nguyện.
“Em muốn đi tới bệnh viện để làm việc, dạo gần đây vì chuyện của ba em mà em đã rất mệt mỏi, em không muốn ở nhà nữa, em muốn đi làm.”
Khương Gia Tuấn kéo cô ta lại. “Không được, lên phòng đã, sau đó anh chở em tới bệnh viện.”
Phương Hàn Thanh đẩy tay anh ra một lần nữa. “Em muốn đi ngay bây giờ.” Giọng nói đầy cương quyết.
Khương Gia Tuấn cảm thấy không thể thay đổi được ý định của cô ta liền nói: “Vậy được, anh đi cùng em!”
Khương Gia Tuấn nói xong mở cửa xe taxi ra để cho Phương Hàn Thanh ngồi vào trong.
Phương Hàn Thanh ngồi bên cạnh Khương Gia Tuấn, ngẳng cao đầu lên nhìn người đàn ông.
“Anh sẽ không hối hận chứ?”
Khương Gia Tuấn nhìn sang gương mặt của cô ta.
“Em muốn nói cái gì?”
“Thì anh cùng em tới bệnh viện, em nhớ anh không bao giờ muốn xuất hiện cùng một người phụ nữ khác xuống xe cùng mình, bởi vì anh sợ chị Thâm Tình nhìn thấy sẽ không vui.”
Khương Gia Tuấn cau mày lại nhìn cô ta, môi người đàn ông mím chặt.
“Vậy thì cứ để cô ấy nhìn thấy đi, con người cũng phải thay đổi, mà tình cảm cũng không ngoại lệ. Người ta sẽ không mãi hứng về một người không dành tình cảm cho mình mãi đâu.”
Phương Hàn Thanh cười, kéo người về trước, vai dựa vào ngực của người đàn ông. “Em rất vui.”
Khương Gia Tuấn không trả lời, nếu như chuyện hôm qua không phát sinh ra chuyện có lẽ anh sẽ không buông tay Thâm Tình ra chỉ một chút. Nhưng lúc này đây anh không còn tư cách đó nữa rồi, không hề còn. Ánh mắt nhìn ra ngoài cửa xe, những đoàn người vẫn tấp lập đi đi lại lại, cuộc sống của họ vẫn trôi qua bình thường sau một đêm, nhưng tại sao anh lại không được như họ cơ chứ?
Thâm Tình đi làm bình thường, vừa bước chân ra khỏi xe cô đã thấy cảnh sát Trương đang đứng ở trước cổng hình như đang đợi cô. Ông ta giống như một người thần bí vậy, thoát ẩn thoát hiện khiến cho người ta không thể nào mà biết được.
“Bác sĩ Thâm, chúng ta nói chuyện một chút chứ?”
Thâm Tình nhìn ông ấy một giây lát sau đó gật đầu đồng ý. “Được chứ, cảnh sát Trương, bên kia có cửa hàng ăn sáng, chúng ta qua đó uống cà phê.”
Cảnh sát Trương nhìn cô cười sau đó gật đầu đồng ý. “Được, vậy chúng ta đi thôi.”
Hai người một trước một sau vào trong quán ăn đối diện cổng chính bệnh viện Thanh Thành.
Bước vào quán ăn, Thâm Tình gọi một cốc cà phê sữa. Thật ra cô không thích những thức uống có chất kích thích này, nhưng cô cần nó để tỉnh táo vì phải đối phó với người đàn ông đang ngồi đối diện cô.
Cảnh sát Trương cũng gọi cho mình một cốc cà phê đen, Thâm Tình cười nhìn ông.
“Cảnh sát Trương thường xuyên uống loại cà phê đen như vậy hay sao? Theo như tôi được biết thì nó không tốt cho sức khoẻ.”
Cảnh sát Trương cười nói: “có lẽ là do thói quen mà thôi, ngày thường tôi cũng hay uống nó.”
Thâm Tình gật đầu. “Cũng đúng, cảnh sát như mấy chú thì luôn trong tâm thế sẵn sàng để chiến đấu mà. Hôm nay chú tìm tôi có chuyện gì sao?”
Cảnh sát Trương cười, ông nhìn đồng hồ trên tay sau đó nói: “khi nào cô bắt đầu vào làm việc?”
“Việc làm của tôi à? Hình như cũng không còn như trước nữa rồi, theo chú sau khi đọc những bài báo ở trên mạng thì sẽ có người tới tìm tôi để khám bệnh và chữa bệnh nữa không?”
Cảnh sát Trương nhìn gương mặt nghiêng của cô thì không khỏi cảm thấy có lỗi.
“Thật ra chuyện kia của cô chúng tôi cũng không biết tại vì sao báo trí lại biết, trước giờ chúng tôi làm việc luôn có phép tắc, sẽ không tiết lộ thông tin của người khác. Nhưng lần này…”
Giọng nói của cảnh sát Trương bị chặn bởi giọng nói của Thâm Tình: “uống cà phê của chú đi.”
Thâm Tình đưa tay nhận cốc cà phê từ trên khay của nhân viên, sau đó đặt xuống trước mặt của ông.
Cảnh sát Trương nhận lấy và nói “cảm ơn”. Thâm Tình cầm thìa khuấy cốc cà phê của mình.
“Tôi không trách chú, có trách cũng là trách chính tôi mà thôi. Bản thân có bệnh lại đi dấu người khác, rồi làm họ có cảm giác như bị lừa, là tôi sai mới đúng. Nhưng nếu để tôi biết người tung tin này là ai tôi nhất định không tha thứ cho kẻ đó, bởi vì tôi không dễ bị ức hiếp.”
Thâm Tình ngước mắt lên nhìn cảnh sát Trương bằng một ánh mắt đầy cảnh cáo, nhưng chỉ nhìn được hai giây, cô đã chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài, cô thấy một chiếc xe taxi dừng trước cửa bệnh viện.
Bước xuống xe đầu tiên là Khương Gia Tuấn, phía sau là Phương Hàn Thanh. Khương Gia Tuấn đưa tay ra đỡ bàn tay của Phương Hàn Thanh, hai người họ cười với nhau, trao cho nhau ánh mắt thật hạnh phúc. Thâm Tình nhìn thấy cảnh đó thì lòng như bị ai đó hung hăng đánh trúng vậy, cảm giác rất đau.
Hai người họ một trước một sau bước vào trong, mà lúc này cô mới để ý, bộ quần áo trên người của Khương Gia Tuấn chính là bộ quần áo hôm qua anh đã mặc, khi đó anh còn ôm cô vào lòng nữa, mà Phương Hàn Thanh cũng vậy thì phải. Hôm qua ở một ngã rẽ cầu thanh cô đã nhìn thấy cô ta đứng ở đó rất lâu, cũng chính là bộ quần áo này. Hai người họ cả đêm qua ở bên nhau, sáng nay lại mặc chính quần áo đó để đi làm. Nhưng không phải ba của cô ta vừa chết hay sao, tại sao cô ta vẫn đi làm?
Thâm Tình tự cười chính mình, tại sao cô lại để ý chuyện này vậy chứ? Cô có tư cách hay sao, có còn quyền cấm họ hay sao, không hề, ngay cả đứng ngang bằng cô cùng không có quyền. Chỉ là cô cảm thấy buồn cười, không phải hôm qua Khương Gia Tuấn nhất quyết không chịu để cô rời xa anh hay sao, nhưng nhìn xem, hôm nay anh đã ôm người phụ nữ khác đi trước mặt cô.
Cảnh sát Trương nhìn theo ánh mắt của cô, cũng nhìn thấy bóng lưng của một đôi trai gái đang bước đi về trước vô cùng hạnh phúc. Ông đưa cốc cà phê đen lên bên mũi và cảm nhận cái thơm của nó, sau đó uống một ngụm.
“Người đàn ông đó và cô có quen hệ gì hay sao? Người con gái kia thì tôi biết, cô ấy là Phương Tiểu Thư, là con gái của Phương Lão Gia, người đàn ông vừa chết.”
Thâm Tình không hề quay đầu lại nói: “đúng vậy, nhìn họ rất đẹp đôi đúng không? Trai tài, gái sắc vô cùng hợp nhau còn gì.”
“Nếu tôi đoán không nhầm thì cậu ta chính là con trai của giám đốc bệnh viện Thanh Thành này, đúng là người tài. Nghe nói chỉ mới ba mươi tuổi thôi, nhưng lại là bác sĩ hàng đầu của Nhạc Thành, từng đoạt nhiều giải thưởng về các cuộc phẫu thuật lớn. Người như cậu ta đúng là rất hợp với Phương Tiểu Thư, một người sẽ thừa kế tất cả tài sản của Phương Lão Gia, chưa tính ở nước ngoài, trong Nhạc Thành này cũng có đến mười cái công ty Phương Gia làm nhà đầu tư lớn.”