Cũng chẳng biết tại vì sao nữa, nhưng cô có cảm giác, cô rất thích mùi hương cơ thể của hắn ta.
Nó khiến cho cô thư giãn mỗi khi gửi thấy, khiến cô an tâm khi bị nó vây quanh.
Đến một ngã rẽ cô bỗng nhiên dừng lại, phía trước có hai con đường, một là nhà vệ sinh nữ, hai là nhà vệ sinh nam.
Đến đây, mùi hương kia cũng biến mất.
Thâm Tình đứng yên tại chỗ.
Tại sao cô lại chạy theo người đàn ông kia chứ, tại sao lại nhớ mùi hương của hắn ta, và tại sao lại để cho bản thân thành như thế này? Thâm Tình tự đánh đầu mình, có lẽ cô hồ đồ thật rồi.
Bước vào nhà vệ sinh nữ, bên trong có một vài người ở trong.
Cô đến trước buồng rửa mặt, tạt nước lên mặt để làm cho bản thân mình tỉnh táo hơn.
Có lẽ vừa rồi hồ đồ không hiểu chuyện mà thôi.
Thâm Tình lấy giấy lau đi những giọt nước đó, cô nhìn gương mặt của mình trong gương.
Bỗng nhiên đôi mắt cô trợn tròn vì sợ hãi, người đàn ông cô vừa chạy đuổi theo giờ đang đứng trước mặt của CÔ.
Hình như hắn đã gầy đi rất nhiều, một tháng không gặp nhìn hắn xa lạ vô cùng.
Cô có cảm giác người đứng trước mặt mình đã thay đổi.
“Anh, anh, sao anh lại ở đây vậy?” “Vừa rồi cô không phải đang tìm tôi hay sao? Gì vậy, gương mặt này là đang bất ngờ?” Tần Thư Hàn hỏi ngược lại cô.
Thâm Tình không trả lời, cô muốn bỏ đi nhưng bị người đàn ông kia kéo lại.
Hắn kéo cô vào một căn phòng nhỏ của nhà vệ sinh.
Lúc này Phương Hàn Thanh cũng bước vào, mà tất cả đã được cô ta nhìn thấy.
Đôi môi được tô đỏ chói kéo lên một nụ cười đầy khinh bỉ.
Cô ta biết ở Thanh Thành này có một vị bác sĩ tâm lý rất giỏi tên là Thâm Tình, mà cũng biết cô ấy được Khương Gia Tuấn người mà cô ta yêu để mắt tới.
Cô ta cũng biết giám đốc Khương đối xử rất tốt với cô, cho nên mới dữ cô lại.
Phương Hàn Thanh yêu thầm Khương Gia Tuấn từ khi còn học đại học đến bây giờ.
Anh là tiền bối, là sư huynh của cô ta, nhưng anh lại không hề để mắt đến cô
UT
ta.
Mãi sau này cô ta mới biết anh đang để ý tới một con nhỏ tên là Thâm Tình, là bác sĩ ở Thanh Thành, hai người còn bằng tuổi với nhau.
Trước kia từng ở cùng
Với nhau nữa.
Phương Hàn Thanh quay người bỏ đi, nếu như Khương Gia Tuấn phát hiện Thâm Tình bị một người đàn ông kéo vào trong phòng thì sao nhỉ? Đàn ông sẽ không chịu được đầu, anh ấy sẽ chán và ghét cô mà thôi.
Thâm Tình bị Tần Thư Hàn đẩy vào cánh cửa phía trước, anh áp ngực vào lưng của cô.
Môi dán vào tai cô thổi thổi, cũng chẳng biết tại vì sao, nhưng Tần Thư Hàn rất thích cảm giác này.
“Anh buông tay ra, này, buông tay của anh ra” “Suyt, nói nhỏ thôi chứ, bên ngoài vẫn có người đó” Tần Thư Hàn đặt tay lên môi của Thâm Tình.
“Anh điên rồi, buông tay ra” “Tại sao lại đi theo tôi?" Tần Thư Hàn hỏi ngược lại cô.
“Cái gì? Anh nói cái gì vậy? Tôi đi vào nhà vệ sinh mà thôi”.
“Vừa rồi tôi thấy cô đứng trước cửa phòng nhà vệ sinh nam và nhà vệ sinh nữ rất lâu, khi đó cô đang lưỡng lự đúng không? Cô đang không biết tôi đã vào phòng nào?” Tần Thư Hàn nói phía sau cô.
“Anh nói điên cái gì vậy hả? Buông tay tôi ra!” Thâm Tình cố gắng đẩy đẩy tay
hắn ra.
“Cô Nhóc, không phải cô nói rằng không muốn gặp tôi nữa hay sao? Tại sao lại đuổi theo tôi?”
Sau khi Tần Thư Hàn nói xong cô bỗng nhiên đứng yên tại chỗ, hắn nói đúng, tại sao cô lại đuổi theo hắn chứ? Rõ ràng cô từng nói rằng không muốn gặp hắn nữa, vậy tại sao cô lại chạy theo hắn chứ? Không hề có ai trả lời cho cô hết.
“Anh không hiểu tiếng người có đúng không? Tôi nói là tôi muốn đi vệ sinh, anh nghe không hiểu thật?” “Được, xem như tôi hiểu lầm đi! Cô có thể ra ngoài rồi” Tần Thư Hàn bỗng nhiên buông tay của cô ra.
Thâm Tình được tự do, nhưng trong lòng cô không thoải mái.
Cô quay người lại,
קלנר
mặt đối mặt với người đàn ông đối diện, ánh mắt, đôi môi, gương mặt của hắn ta vẫn vậy.
Thâm Tình lắc đầu, tại sao cô lại nghĩ đến chuyện này vậy chứ? Cô quay người, mở cửa phòng bước ra khỏi phòng vệ sinh, nhưng lại phát hiện một thân ảnh đang đi theo phía sau của Phương Hàn Thanh.
Thâm Tình chạy ngược trở lại căn phòng nhỏ kia.
Tần Thư Hàn muốn bước ra lại giật mình khi thấy cô trở lại, còn kéo tay của hắn về trước nữa.
“Làm cái gì?” Tần Thư Hàn hỏi.
“Yên lặng, còn không phải tại anh kéo tôi vào đây hay sao?” Thâm Tình liếc xéo oán thán hẳn.
“Vừa rồi tôi để cô đi rồi, đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi!” Thâm Tình đang muốn nói chuyện, bên ngoài bỗng có người lớn tiếng gọi tên cô.
“Tiểu Tình? Em có ở trong đó không vậy? Mau lên tiếng đi! Tiểu Tình!” Là giọng của Khương Gia Tuấn.
Tần Thư Hàn nhìn gương mặt căng thẳng của cô, không cần nói hắn cũng biết người ở bên ngoài kia rất quan trọng đối với cô, cô còn sợ người đó nhìn thấy cô
cùng với hắn.
“Sao vậy? Nhìn cô xem sợ tới mức này thì tôi cũng có thể đoán được người bên
ngoài là ai đó!”
“Anh cầm miệng lại đi.
Còn không phải tại anh?” “Đúng là tại tôi, nào tôi giúp cô giải thích với anh ta nhé!” Tần Thư Hàn nói xong
liền kéo cô, bàn tay muốn mở cửa phía trước ra, nhưng bị Thâm Tình ngăn lại.
“Không, Không cần, ở trong này đi, lát nữa không thấy ai ra ngoài anh ấy sẽ bỏ đi mà thôi!” Bỗng nhiên Tần Thư Hàn cười bất thành tiếng.
“Cô sợ anh ta nhìn thấy tôi và cô bên nhau sẽ hiểu lầm? Chẳng lẽ người đàn ông kia là người yêu của cô?”.
Không thấy Thâm Tình trả lời, giọng nói của Tần Thư Hàn lại vang lên.
“Chắc chắn là người yêu rồi, nhìn đi, đỏ mặt kìa.
A, a.
sao cô cắn tôi, cô tuổi chó sao?” Thâm Tình nhìn hắn đầy ghét bỏ, tay lau miệng của mình.
“Tôi là chó vẫn tốt hơn người như anh, lắm lời” Tần Thư Hàn nhìn xuống bàn tay của mình, bị cắn thế này có cần phải tiêm phòng không nhỉ? “Cô không phải chó dại đấy chứ? Liệu tôi có cần đi tiêm phòng hay không?” Thâm Tình lườm đến mức muốn rơi cả hai con mắt ra ngoài, cô quay đầu không trả lời, cô quyết định yên lặng, yên lặng không nói gì nữa.
Càng nói chuyện cô càng là người chịu thua.
Bên ngoài giọng nói của Phương Hàn Thanh vang lên.
“Gia Tuấn, có lẽ chị ấy sợ chúng ta nhìn thấy đó, hay là đi thôi!” “Được, tôi hiểu rồi!” Nói xong Khương Gia Tuấn quay người bỏ đi để lại Phương Hàn Thanh ở đó.
Phương Hàn Thanh nhìn theo bóng lưng của anh, anh thật sự cứ như vậy mà bỏ đi, không tìm hiểu rõ ràng chuyện của Thâm Tình hay sao? Có phải anh quá tin tưởng Thâm Tình, hay anh không dám đối mặt với sự thật chứ? Phương Hàn Thanh tự nói với mình.
Cô ta quay lại nhìn một lượt căn phòng phía trước, sau đó quay người đuổi theo phương Gia Tuấn.
Thâm Tình ở bên trong thở vào nhẹ nhõm, cô mở hé cánh cửa phía trước, không còn bóng dáng của ai nữa, lúc này mới bước ra ngoài.
“Này, cô cứ như vậy mà bỏ đi?” Tần Thư Hàn ở phía sau hỏi.
Thâm Tình không trả lời, một tháng qua cô luôn.
Nghĩ đến hắn, bỗng nhiên hôm nay gặp lại cô cảm thấy cô điên rồi, điên rồi mới nghĩ đến hắn trong thời gian qua.
Tần Thư Hàn nhìn theo bóng như lưng cô, mãi đến khi nó biến mất anh mới dừng lại những suy nghĩ của mình..