Cấu kết mặc dẫn, không có đi nhiều con đường, rất nhanh, liền thấy được nóc tiểu viện tinh xảo tao nhã, đứng ở cổng, Mục Đồng Đồng có chút lo lắng cau mày, vừa rồi Nhiễm Mặc nói xử phạt Tiểu Cúc cùng Tiểu Đào , cũng không biết hai nha hoàn kia hiện tại thế nào?
Nghiêng đầu mắt nhìn Mục Đồng Đồng, khóe miệng Nhiễm Mặc gợi lên một mạt cười nhẹ, nha đầu kia, tâm địa yếu đuối như vậy, lúc trước còn muốn đối hắn thấy chết mà không cứu. Hơi hơi lay động đầu. Nắm Mục Đồng Đồng liền nhấc chân đi vào.
Vừa vào cửa, không đợi Mục Đồng Đồng tìm hai nha đầu kia, đã bị mười mấy người một loạt đứng ở đại sảnh làm hoảng sợ,, khi thấy rõ ràng, đứng ở trước mặt người nọ trong tay vải cùng kéo, không khỏi hất mi nghiêng đầu nhìn về Nhiễm Mặc phía say: “Này đó, sẽ không đề là vội tới ta may quần áo chứ?”
Chỉ buồn cười mắt nhìn Mục Đồng Đồng ngạc nhiên, Nhiễm Mặc đưa tay sủng nịch nhéo nhéo cái mũi xinh xắn lả lướt của nàng: “Nương tử nghĩ sao?”
Bất chấp kháng nghị cử chỉ vô cùng thân mật vừ rồi của Nhiễm Mặc, Mục Đồng Đồng chỉ kinh ngạc trừng lớn mắt hướng mười mấy người kia nhìn lại, ở Thái Bình thành, Mục gia coi như là nhà phú quý, quần áo ngày thường của nàng, cũng là lão sư phụ chuyện môn tới nhà cắt may, nhưng chỗ nào có trận trượng lớn như vậy?
Những người ở đại sảnh chờ kia, nhìn thấy Nhiễm Mặc và Mục Đồng Đồng vào cửa, cùng lúc tiến lên hành lễ: “Ra mắt trang chủ, phu nhân.”
Tiểu Cúc cùng Tiểu Đào ở phòng thu dọn, nghe được tiếng động, cũng vội đi ra đón, nhìn thấy Nhiễm Mặc dắt Mục Đồng Đồng trở về, giọng điệu thở phào. Mạng nhỉ cuối cùng là bảo vệ.
Nhìn thấy Tiểu Cúc cùng Tiểu Đào sắc mặt hơi hơi trắng bệch còn có lộ vẻ dáng vẻ tiêu sái cứng ngắc, Mục Đồng Đồng trong mắt hiện lên một tia áy náy, chạy cũng không chạy được, còn làm hại hai nha đầu này bị phạt, thật sự là mệt quá.
Thấy hai nha đầu này muốn đi lên trước lễ, Mục Đồng Đồng vội tránh tay Nhiễm Mặc, tiến lên giữ chặt các nàng, áy náy nhìn các nàng một cái, nhấp mím môi, lại không nói được lời xin lỗi. Hạ quyết tâm, chỉ cần có nàng còn tại Mặc trang này một ngày, thì nhất định phải nghĩ biện pháp đền bù các nàng.
Chỉ nhìn bóng dáng Mục Đồng Đồng một cái, Nhiễm Mặc quay đầu nhìn về phía đám người nữ nhân trung niên tràn đầy phúc hậu một cái hơi hơi điểm phía dưới.
Nữ nhân trung niên kia hiểu ý tiến lên, đi đến trước mặt Mục Đồng Đồng cúi người chào, trên mặt mang theo nụ cười hòa ái dễ gần: “Phu nhân, xin cho lão nô đo thân người.”
Nhìn nữ nhân trung niên kia, Mục Đồng Đồng trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, ở Tây Ngụy, cũng có nữ nhân là may vá sao?
Thấy Mục Đồng Đồng nghi hoặc nhìn mình, nữ nhân trung niên hạ mỉm cười: “Phu nhân, lão nô chính là hạ nhân tạp làm ở Chức Vân phường, chỉ vì thời gian ở Chức Vân phường lâu, biết đo thân thế nào, cho nên trang chủ mới đặc biệt lệnh lão nô tới đo thân cho phu nhân.”
Vì cái gì? Mục Đồng Đồng nghi hoặc nhìn về phía Nhiễm Mặc, phô trương chuẩn bị lớn như vậy, lại muốn một tạp nhân tới đo thân nàng, cái này rốt cuộc là long trọng mà vẫn là có lệ?
Mục Đồng Đồng trong mắt nghi hoặc làm cho sắc măt Nhiễm Mặc uy hách, hơi hơi buông đôi mắt, tiểu nha đầu này là thể tử Nhiễm Mặc hắn, người của hắn không cho phép nam nhân khác đụng chạm, cho dù chỉ đo thân may y phục cũng không được.
Nguyên bản, lão sư phụ Chức Vân phường, đều là giỏi nhất Tây Ngụy, căn bản không cần đo thân, chỉ nhìn Mục Đồng Đồng một cái, để biết kích thước, đây là hắn lo lắng, sợ vạn nhất có sơ xuất, làm y phục, nha đầu mặc không hợp thân.
Y phục là chuyện nhỏ, quan trọng là nha đầu đều không có quần áo thay. Tuy rằng hắn càng thích nhìn bộ dáng nha đầu không mặc quần áo, nhưng thê tử Nhiễm Mặc hắn, lại há có thể chịu nửa điểm ủy khuất?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT