“Nhị bái cao đường ——” Lại là cao âm kia, Mục Đồng Đồng bị người đỡ dạo qua một vòng, tiếp theo lại bị ấn xuống, ngạnh sinh sinh khấu đầu một cái.

Sau đó một cái hầu bao đỏ xuyên qua khăn voan đưa tới trước mặt nàng. Không đợi nàng xem rõ hầu bao thêu kim tuyến kia là cái hoa văn gì, liền từ một bên vươn một đôi tay, tiếp nhận cái hầu bao kia nhét vào trong ngực nàng.

“Phu thê đối bái ——-” Thanh âm cất cao kéo dài lại vang lên, Mục Đồng Đồng bị người phụ giúp còng một vòng, sau đó một bàn tay đặt ở trên cổ của nàng, bách nàng cúi đầu, lần này có thể là người đè nặng có cổ nàng, lực đạo dùng qua chính là sao lại thế này, khăn voan đỏ au kia, cư nhiên theo động tác nàng xoay người, từ đỉnh đầu lướt qua xuống, nhất thời trước mắt sáng ngời, rốt cuộc thấy rõ tình cảnh hiện tại, mà khi thấy rõ bóng dáng toàn thân hồng y xinh đẹp đứng ở đối diện nàng, đối về con người khuôn mặt tuyệt mĩ cùng phẫn nộ kí, nhất thồi mở to hai mắt nhìn, dĩ nhiên là hắn ——

“Đưa vào động phòng ——” Ngay sau đó là thanh âm cao vút lanh lảnh, đem Mục Đồng Đồng từ khiếp sợ kéo hoàn hồn.

Trái ngược với Mục Đồng Đồng đang kinh ngạc, trên mặt Nhiễm Mặc tuyệt mỹ là nụ cười hạnh phúc, xoay người ôm lấy Mục Đồng Đồng đang ngây ngốc, đối về người cả đại sảnh phía sau mỉm cười, tự ý nhấc chân lướt qua mọi người, hướng sân trong treo dải lụa hồng đi đến.

Tiến vào gian phòng, Mục Đồng Đồng đã bị ánh sáng lấp lánh ánh mắt, trừng mắt nhìn, trừng mắt gian phòng phục trang đẹp đẽ, đảo qua tất cả dụng cụ kim quang lấp lánh, cuối cùng tầm mắt dừng ở trên người Nhiễm Mặc vẻ mặt đang cười thẹn thùng, trừng mắt nhìn, há to miệng. Chết tiệt này đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?

Hiểu được ý tứ Mục Đồng Đồng, Nhiễm Mặc mỉm cười, buông Mục Đồng Đồng xuống, rót một ly rượu đưa tới bên miệng Mục Đồng Đồng: “Uống cái này sẽ bình thường lại.”



Nhíu mày nhìn Ngôn Mặc, từ trong mắt trong trẻo kia không nhìn ra khác thường, Mục Đồng Đồng mới cúi đầ nhìn ly rượu trong tay hắn, nhấp mím môi, hoài nghi uống xong rượu trong tay hắn, quả nhiên, đem rượu nhập vào trong bụng, thân thể xụi lơ dần dần khôi phục lại khí lực, miệng há to, cũng có thể phát ra âm thanh.

“Ngươi, ngươi chết tiệt, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Tiến lên, bắt lấy vạt áo Nhiễm Mặc, Mục Đồng Đồng tức giận hỏi.

Buồn cười nhìn Mục Đồng Đồng, Nhiễm Mặc lôi hỉ phục trên người, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Mục Đồng Đồng bị nhuốm lửa giận, khóe miệng nâng lên dáng cười thật tươi: “Nương tử, nàng xem không biết sao? Chúng ta bái đường thành thân a?”

“Ta cũng không phải người mù, đương nhiên nhìn ra được đến đây là bái đường thành thân, ta là hỏi ngươi, ta làm sao lại mặc thành như vậy, còn cùng ngươi bái đường?” Chịu không nổi rống to, Mục Đồng Đồng cảm thấy chính mình đều nhanh hỏng mất, ai tới nói cho nàng, nàng rõ ràng là ở khách điếm ngủ kia mà, làm sao vừa mở mắt đã đến hỉ đường?

Nhiễm Mặc mỉm cười, đưa tay gỡ đồ trang sức phiền phức trên đầu Mục Đồng Đồng: “Việc này không quan trọng, quan trọng là chúng ta đã bái đường a, nàng là nương tử của ta, ta là phu quân của nàng, nương tử, chúng ta vào động phòng.”

Nhẹ nâng cằm đẹp đẽ của Mục Đồng Đồng, khóe miệng gợi lên dáng cười mị hoặc, phả ra hơi thở ấm áp, chậm rãi hôn lên môi hồng khẽ nhếch của Mục Đồng Đồng.

“Đừng ———” Lời nói chống cự bị Nhiễm Mặc nuốt vào, thân thể vừa mới khôi phục thể lực, không đủ để kháng cự cánh tay mạnh mẽ của Nhiễm Mặc, vô lực nương tựa trên người Nhiễm Mặc, nhìn thấy đôi mắt mị hoặc mơ màng gần trong gang tấc, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Chìm đắm trong nụ hôn nhiệt tình của Nhiễm Mặc ——-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play