Đối với bộ dạng này của Tony Bond, Chu Hàn đã sớm quen rồi.

Anh chuyển mắt nhìn Tony Bond, trầm giọng nói: “Gần đầy khỏe không?”

Tuy không ngủ một đêm, nhưng tinh thần của Chu Hàn vẫn tốt.

Nhớ lại lúc trước anh thi hành nhiệm vụ, từng có một tuần không ăn không uống không ngủ.

Kết quả chính là, ngồi xổm một tuần làm nổ lô-cốt của địch.

“Anh Chu, có sự nhớ mong của anh, tất nhiên tôi rất khỏe mạnh.” Tony Bond cười híp mắt nói, còn đưa tay vỗ ngực mình, bộ dạng rất là trang nghiêm kiêu ngạo.

Đối với khuôn mặt đầy tươi cười của Tony Bond, vẻ mặt Chu Hàn vẫn lạnh lùng.

Trái lại không phải anh không hợp thường tình với người ta, mà do thói quen rồi.

“Sát thủ quốc tế Dạ Phong biến mất ba năm rồi nhỉ?” Đột nhiên Chu Hàn nói ra một câu, làm cho thân thể của Tony Bond run lên vì lời này.

Tony Bond nghe vậy, con mắt màu xanh chuyển động, anh ta cảm thấy nghẹn thở một trận.

Lời mới vừa rồi của Chu Hàn làm trong lòng anh ta giật mình, không ngừng gõ chuông báo động.

Người có tên cây có bóng, có vài người một khi nhắc đến sẽ làm cho người nghe mất hồn mất vía.

Phải biết Dạ Phong chính là tay súng thần đứng hạng trước một trăm trong bảng xếp hạng quốc tế, năm năm trước chính là một trong những đối thủ một mất một còn của Chu Hàn.

Ba năm trước sau khi bị Chu Hàn đánh bại liền không xuất đầu lộ diện, trên thế giới cũng không có tin tức của gã.

“Anh Chu, đột nhiên anh lại hỏi thăm tung tích của Dạ Phong, có phải đã phát hiện tung tích của gã hay không?”

Sau khi sửng sốt trong chốc lát, Tony Bond chậm chạp nặn ra một câu.

Đồng thời nhẹ nhàng để mấy túi đồ kiểu dáng mới nhất lưu hành hiện nay bên cạnh Chu Hàn.

Chu Hàn cũng không trả lời mà nhàn nhạt nói ra một câu.

“Theo làn gió lẻn vào đêm đen, không tiếng động lấy đi mạng người.”

“Đêm không trăng gió thổi, là lúc Dạ Phong giết người.”

“Một tay súng thần, cá sấu phát run.”

Nghe Chu Hàn nói một hơi như vậy, hai chân của Tony Bond đã bắt đầu nhũn ra.

Ban đầu anh ta bị Dạ Phong để ý. Nếu như không có Chu Hàn, Tony Bond đã mất mạng rồi.

Mà cũng chính vì Chu Hàn có ân cứu mạng với Tony Bond, cho nên giao tình của hai người mới có thể sâu như vậy.

Hôm nay sở dĩ Chu Hàn gọi Tony Bond đến cũng bởi vì mạng lưới quan hệ đặc biết lớn của anh ta, lớn đến mức hù chết người.

Hơn nữa, lần ra tay với Tony Bond cũng chính là lần ra tay thất bại duy nhất của Dạ Phong, cũng bởi vì có Chu Hàn làm hậu thuẫn cho Tony Bond.

“Anh Chu, hôm nay anh kêu tôi tới là vì bảo vệ tôi?” Tony Bond miệng khô lưỡi khô, khó khăn dò hỏi.

Anh ta rất hy vọng được Chu Hàn che chở, chỉ có như vậy anh ta mới có thể an toàn sống soát.

Tony Bond rõ ràng biết, nếu như Dạ Phong lại xuất hiện, trừ Chu Hàn, trên thế giới sẽ không có người thứ hai có thể bảo vệ anh ta.

Cho dù có, Tony Bond cũng chỉ muốn có được sự che chở của Chu Hàn.

“Đúng một nửa.” Chu Hàn chậm chạp lên tiếng: “Thứ nhất là bảo vệ cậu, thứ hai là muốn cậu bắt đầu vận dụng mạng lưới quan hệ của mình điều tra Dạ Phong cho tôi.”

Anh hơi mím mối: “Một khi phát hiện tung tích, giết không tha.”

Đối mặt với khí thế bức người của Chu Hàn, Tony Bond cũng theo đó nhiệt huyết sôi trào.

Anh ta tin tưởng Chu Hàn vô điều kiện, trừ thực lực của Chu Hàn ra, còn có một loại cảm giác vừng vàng ổn định vô hình toát ra từ trên người Chu Hàn.

“Anh Chu, tôi sẽ hành động ngay.” Nói xong Tony Bond lại leo lên thang dây, sau khi lấy xuống những đồ dùng và dụng cụ cần dùng, lúc này mới để cho trực thăng tìm chỗ đậu lại.

Dù sao, sau khi diệt trừ Dạ Phong, Tony Bond còn phải trở về nữa.

Mà giờ phút này trong lòng Chu Hàn vô cùng rõ ràng, Dạ Phong này nhiều ít gì cũng có liên quan đến Hoàng tử.

Nếu quả thật như vậy, Chu Hàn cũng không ngại tiễn Hoàng tử đi một đoạn đường.

Cộng thêm món nợ Thanh Long bị thương, Chu Hàn sẽ không do dự đòi lại cả vốn lẫn lời.

Anh em của Chu Hàn, không phải ai cũng có thể khi dễ.

Lúc Tony Bond bận rộn liên lạc với mạng lưới quan hệ của mình, Chu Hàn đã xuống đến lầu hai biệt thự tìm Hoắc Tử Kim.

Trong lòng anh đã hình thành một kế hoạch.

“Hoắc Tử Kim, cô có biết Chiến thuyền Vong Linh là sản nghiệp của ai không?” Chu Hàn hờ hững hỏi một câu.

Anh thực sự không biết, cho nên mới hỏi Hoắc Tử Kim.

Mặc kệ là sản nghiệp của ai, Chu Hàn cũng sẽ thu mua Chiến thuyền Vong Linh, sau đó sắp xếp cho Hoắc Tử Kim đi vào.

Anh muốn cô ta là một con mồi lớn, ném ra một cám dỗ trí mạng như Hoắc Tử Kim, từ đó có thể câu được cá lớn.

Mồi câu này cá lớn sẽ ăn, gã không thể chạy thoát được.

Chu Hàn rơi vào trầm tư, đôi mắt kia trong suốt sáng ngời.

“Là của Hoắc gia chúng tôi.” Sau khi Hoắc Tử Kim thành thật trả lời, đột nhiên ý thức được có cái gì không đúng.

Cô ta không quá rõ, tại sao đột nhiên Chu Hàn lại hỏi cái này.

Vì vậy Hoắc Tử Kim không nhịn được hỏi: “Có vấn đề gì không?”

Đang lúc Chu Hàn muốn nói sẽ sắp xếp cho Hoắc Tử Kim đi vào trong thuyền, đột nhiên Tony Bond vui mừng chạy xuống lầu.

Trong ngực anh ta ôm một cái máy tính bảng, hưng phấn nói với Chu Hàn: “Anh Chu, tra được rồi.”

Chu Hàn nghe vậy hơi sững sờ, theo bản năng hỏi ra một câu: “Nhanh như vậy?”

Tony Bond ha ha cười lớn tiếng: “Một tháng trước có dấu vết tồn tại của Dạ Phong.”

“Sau khi gã ám sát hai tên cá sấu Cảng Thành thì ẩn núp.”

“Ba ngày trước gã xuất hiện ở trên Chiến thuyền Vong Linh.”

Tony Bond vừa dứt lời, đột nhiên trong mắt Chu Hàn xuất hiện một tia cực nóng.

Đây là vương giả trở về, chẳng qua không nghĩ đến Dạ Phong lại mò tới Cảng Thành và Hòe Châu.

Chẳng lẽ là tới tìm anh?

Mà ngay lúc này, đột nhiên Hoắc Tử Kim lên tiếng hỏi: “Dạ Phong gì?”

“Hai cá sấu bị giết ở Cảng Thành chính là chú Hai và chú Ba của tôi.” Hoắc Tử Kim nói xong, trong ánh mắt thoáng qua một vẻ đau buồn.

Bởi vì một tháng trước, con trai thứ hai và thứ ba của Hoắc thị đều chết oan uổng, lúc đó đã náo động toàn bộ Cảng Thành.

Chu Hàn bên cạnh nghe xong lời của Hoắc Tử Kim, trong lòng đã hiểu.

Nếu trên Chiến thuyền Vong Linh có dấu vết tồn tại của Dạ Phong, vậy đã nói rõ gã đã ẩn núp trên Chiến thuyền Vong Linh.

Đến nỗi tại sao tối ngày hôm qua không chạm mặt, Chu Hàn cũng không suy nghĩ nhiều.

Dù sao Dạ Phong xuất quỷ nhập thần, rất ít khi ở một chỗ ba ngày.

“Vậy cô có đồng ý báo thù cho chú Hai và chú Ba của cô không?” Bất thình lình Chu Hàn hỏi như vậy với Hoắc Tử Kim.

Cô ta nghe vậy không ngừng gật đầu nói: “Tất nhiên là đồng ý.”

“Được.” Chu Hàn cười khẽ, bắt đầu dặn dò Hoắc Tử Kim.

“Cô đi Chiến thuyền Vong Linh xử lý những chuyện còn lại, trải qua trận huyết tẩy chiến thuyền tối hôm qua, chỉ sợ rất nhiều khách đánh bạc đều sẽ có bóng ma trong lòng, rất khó để bọn họ quay trở lại.”

“Cô phải nắm lấy tâm lý của khách đánh bạc, tổ chức một hoạt động lớn, trực tiếp đưa tiền, trước đó tôi sẽ đưa cho cô một tỷ.”

“Cô phải dùng một tỷ này kéo nhân khí chiến thuyền lên cao nhất, hấp dẫn Hoàng tử xuất hiện.”

Chu Hàn nói xong, trong phút chốc Hoắc Tử Kim rơi vào trầm mặc.

Cô ta có chút không rõ ý tứ trong lời của Chu Hàn, tại sao phải để cô ta hấp dẫn Hoàng tử xuất hiện?

Đây không phải là tự đẩy mình vào hố lửa sao?

Đang lúc Hoắc Tử Kim ngạc nhiên nghi ngờ, Chu Hàn nói một câu kinh người: “Dạ Phong là hung thủ sát hại chú Hai và chú Ba của cô. Đồng thời là thuộc hạ của Hoàng tử.”

Quăng ra một câu như vậy, Chu Hàn quay về phòng, đi hỏi han Tô Hàm.

Bởi vì tối hôm qua anh đã đồng ý với Tô Hàm, tám giờ sáng này sẽ trở về phòng với cô.

Mà Tô Hàm thì không nhúng tay vào chuyện của Chu Hàn, để tránh bị cuốn vào, vạ lây cho người vô tội.

Sau khi Chu Hàn rời đi, Hoắc Tử Kim chậm chạp phản ứng từ trong khiếp sợ.

Ánh mắt của cô ta rơi vào Tony Bond, lên tiếng hỏi: “Anh là ai?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play