Sau khi nhà họ Hoắc cấu kết với Thái Đại Cường, Kỳ Tiếu Thiên càng trở nên đắc ý, hiển nhiên đã quên mất thân phận của mình.

“Tôi muốn giết thì giết, anh có ý kiến gì?” Bên trong đôi mắt của Thanh Long hiện lên một ánh sáng lạnh, giọng điệu của anh ta cũng lạnh đi mấy phần.

Lúc trước Kỳ Tiếu Thiên vẫn luôn có dáng vẻ lấy lòng.

Mà bây giờ cái đuôi của gã đã có thể vểnh lên trời rồi.

Mà cho dù Kỳ Tiếu Thiên có dáng vẻ nào, Thanh Long cũng không chịu được gã.

“Không phải, cậu không biết trong tay Tô Tam Cô này có một bí mật.” Kỳ Tiếu Thiên rất bất đắc dĩ nói ra một câu, gã thở dài thật sâu, cả người có vẻ vô cùng suy sụp tinh thần.

“Bí mật gì cơ?” Chu Hàn nghe vậy lập tức cảm thấy hứng thú, anh không nghĩ tới thế mà Tô Tam Cô lại quan trọng như vậy.

Ít nhất anh có thể nhìn ra được từ phản ứng của Kỳ Tiếu Thiên, bí mật trong tay Tô Tam Cô quan trọng đến mức nào.

“Khu vực màu xám ở Hòe Châu có một hoàng tử ẩn thế, cậu ta tự xưng là người đứng đầu Hòe Châu.”

“Nghe nói là thế lực do Long Đô phái xuống, hoàng tử này muốn chiếm đoạt và lũng đoạn tất cả thế lực của Hòe Châu.”

“Cho dỳ là quyền, tài, thế, cậu ta đều muốn một tay tóm gọn.”

Kỳ Tiếu Thiên liên tục thở dài, nói liền một mạch ra hết.

“Chỉ là, không có ai biết hoàng tử ẩn thế đang ở nơi nào, không thể tìm kiếm được bất kì thứ gì về hành tung của cậu ta.”

“Cả ngày biến hoá tài tình, địa điểm mỗi lần xuất hiện cũng không giống nhau. Nhưng chỉ cần là chỗ cậu ta đến đều sẽ xuất hiện nguy hiểm.”

“Về phần những ông trùm thương nghiệp, hoặc là ông trùm quyền thế kia, gần như đều sẽ bị cậu ta tẩy sạch, trở thành con rối của cậu ta.”

Sau khi Chu Hàn nghe xong thì rơi vào trầm tư.

Thật lâu anh mới hỏi một câu: “Nếu tên hoàng tử này đã mạnh đến như vậy, tại sao lại qua lại với loại người như Tô Tam Cô?”

Kỳ Tiếu Thiên nghe vậy thì cười khổ một tiếng, lắc đầu nói: “Cái này ai mà biết chứ? Hơn nữa tôi cũng chỉ nghe được tin tức từ gián điệp, nói hình như Tô Tam Cô đã xuất hiện ở chỗ có chuyện xảy ra nhiều lần.”

“Gần như là chỉ cần những nơi hoàng tử từng xuất hiện đều có thể tra được bóng dáng của Tô Tam Cô.”

Nghe Kỳ Tiếu Thiên giải thích xong, Chu Hàn nhướng mày.

Không nghĩ tới thế mà Tô Tam Cô này còn có thể cấu kết với loại người như vậy, không đơn giản chút nào.

Giờ phút này, thậm chí Chu Hàn còn nghi ngờ Tô Tam Cô chưa chết.

Có lẽ Tô Tam Cô còn sống, cũng khó mà nói được.

Một bên khác, nhà họ Hoắc.

Sau khi Hoắc Nghệ Tinh được máy bay tư nhân của nhà họ Hoắc đón về nhà họ Hoắc thì bắt đầu kéo Hoắc Tử Kim từ cõi chết trở về.

Ông ta cứu chữa ròng rã cả một buổi chiều, cả người đều ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Sau một lúc cứu chữa, cuối cùng ông ta đã cứu sống được Hoắc Tử Kim.

“Ba…” Sau khi Hoắc Tử Kim tỉnh lại, ánh mắt tan rã của cô ta rơi vào trên người Hoắc Khai Hà, yếu ớt gọi một tiếng.

Mặc dù giọng nói như muỗi vo ve, nhưng Hoắc Khai Hà vẫn nghe được rất rõ ràng.

Mà khóe mắt Hoắc Tử Kim cũng rơi xuống một giọt nước mắt, giờ phút này cô ta vô cùng hối hận, hối hận mình đã đá phải tấm ván sắt như Chu Hàn.

Hối hận mình cứ tranh đua với người đàn bà điên Hách Lôi kia, khiến suýt nữa thì phải chết.

“Đừng nói gì cả, không nên suy nghĩ nhiều, nghỉ ngơi thật tốt đã.” Hoắc Nghệ Tinh vô cùng suy yếu lên tiếng nhắc nhở, lúc này mới rời khỏi phòng.

Mà Hoắc Khai Hà thì lẳng lặng ngồi bên giường với con gái “mất mà lại được”.

Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến những tiếng bước chân rất vội vàng.

Một con cháu của nhà họ Hoắc vọt vào, sau khi anh ta phát hiện ra Hoắc Nghệ Tinh thì vội vàng lên tiếng hỏi: “Gia chủ có ở nhà không?”

Hoắc Nghệ Tinh khẽ gật đầu, hỏi lại một tiếng: “Có chuyện gì thế?”

Tiếp theo ông ta chuyển lời, nhắc nhở một câu: “Nói với tôi cũng được, tôi có thể chuyển lời cho gia chủ cho cậu.”

Hoắc Nghệ Tinh gừng càng già càng cay, ông ta biết lúc này không thể để cho người nào quấy rầy Hoắc Khai Hà được.

Dù sao bây giờ Hoắc Khai Hà đang ở cùng với Hoắc Tử Kim, nếu lúc này cho người khác đi vào quấy rầy ông ta, chỉ sợ sẽ khiến ông ta tức giận.

Mà một khi Hoắc Khai Hà đã tức giận, lửa giận kia cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể tiếp nhận nổi.

“Việc này nói với ông không có tác dụng gì, ông không quyết định thay gia chủ được.” Người kia không nể mặt Hoắc Nghệ Tinh chút nào, vả mặt ông ta ngay lập tức.

Hoắc Nghệ Tinh nghe xong lời này thì lập tức tức nổi nóng, nghĩ thầm từ lúc nào mà một người làm cũng dám hô to gọi nhỏ với mình rồi?

Vào lúc này, Hoắc Nghệ Tinh rất tức giận.

Ông ta vung tay lên một cái, tát người kia ngã xuống đất.

Hoắc Nghệ Tinh tức giận mở miệng nói: “Ai cho cậu dũng khí nói như vậy với tôi?”

Người kia bị đánh thì rất là oan ức, anh ta giãy giụa đứng lên, đang muốn nói lí với Hoắc Nghệ Tinh.

Mà đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, Hoắc Khai Hà từ trong phòng đi ra.

Ánh mắt của ông ta chuyển động qua lại trên người hai người Hoắc Nghệ Tinh, chậm rãi lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì? Tại sao lại ra tay rồi?”

Hiển nhiên, âm thanh của cái tát vừa rồi rất lớn, đến mức Hoắc Khai Hà ở trong phòng cũng nghe thấy rõ ràng.

“Gia chủ, ông ta đánh tôi.” Người kia chỉ vào Hoắc Nghệ Tinh.

Hoắc Nghệ Tinh tức giận đến mức dựng râu trừng mắt, nhưng cũng không dám ra tay với người làm ở ngay trước mặt Hoắc Khai Hà.

“Hoắc lão, ông đi xuống trước đi.” Hoắc Khai Hà khoát tay với Hoắc Nghệ Tinh.

Không còn cách nào khác, Hoắc Nghệ Tinh đành phải thở dài rời đi trước.

Sau khi Hoắc Nghệ Tinh rời đi, lúc này Hoắc Khai Hà mới lên tiếng hỏi: “Nói đi, có chuyện gì?”

Người kia vội vàng lên tiếng nói: “Là thế này, hoàng tử phái người đến cầu hôn, anh ta coi trọng cô chủ Hoắc.”

Hoắc Khai Hà nghe vậy thì biến đổi sắc mặt, có lẽ người khác không biết hoàng tử có nghĩa là gì, nhưng ông ta lại biết.

Với tình hình này, người có thể chống lại hoàng tử sợ rằng chỉ có Chu nguyên soái.

“Người từ đâu đến?” Hoắc Khai Hà không chút do dự, vội vàng lên tiếng hỏi.

Trên mặt người kia tràn đầy vẻ trung thực: “Từ Hòe Châu tới, đều là người thân cận của của hoàng tử.”

Nghe xong lời này, khuôn mặt Hoắc Khai Hà lập tức càng thêm âm trầm.

Xem ra lần này con gái ông ta khó thoát được một kiếp rồi.

Cho tới bây giờ Hoắc Khai Hà đã có chút hối hận.

Ông ta không nên để con gái đi Hòe Châu, lại không nghĩ rằng đi Hòe Châu một chuyến mà suýt nữa đã mất mạng.

Còn bị hoàng tử cho coi trọng, cứ như vậy chỉ sợ sẽ rất khó xử lý phiền phức này.

Người giống như hoàng tử, Hoắc Khai Hà sẽ không gả con gái cho anh ta.

Bởi vì nếu như gả con gái cho loại người này, sẽ chỉ hại Hoắc Tử Kim thôi.

Cho nên nói thế nào Hoắc Khai Hà cũng sẽ không gả con gái đi.

“Cậu đi xuống trước đi.” Lúc này Hoắc Khai Hà khoát tay với người kia.

“Vâng.” Lúc người kia đang quay người rời khỏi, Hoắc Khai Hà lại đột nhiên nói ra một câu: “Đi, gọi lão Hoắc đến.”

Người kia hơi đổi sắc mặt, nhưng mà vẫn cắn răng nói ra một chữ: “Rõ.”

Rất nhanh, Hoắc Nghệ Tinh đã đi đến trước mặt Hoắc Khai Hà.

“Gia chủ, có chuyện gì xảy ra thế?” Trên mặt Hoắc Nghệ Tinh tràn đầy vẻ quan tâm, dáng vẻ tận tâm tận lực vì nhà họ Hoắc.

Hoắc Khai Hà nói chuyện hoàng tử cầu hôn ra, sau khi Hoắc Nghệ Tinh nghe xong thì biến đổi sắc mặt.

“Tôi nghĩ chúng ta có thể nói chuyện với hoàng tử, dù là cắt thịt nhường ra lợi ích cũng được.” Trên mặt Hoắc Khai Hà đầy vẻ đau lòng nhức óc.

Hoắc Nghệ Tinh lại lắc đầu nói: “Lợi ích có lớn thế nào chỉ sợ hoàng tử cũng chướng mắt.”

“Mọi người đồn rằng, thứ mà loại người như hoàng tử muốn cậu ta đều sẽ cướp đoạt được nó, lần này chỉ sợ tiểu thư…”

Mới nói đến một nửa, Hoắc Nghệ Tinh cũng không tiếp tục nói nữa.

Mà trong lòng Hoắc Khai Hà cũng hiểu rõ, ông ta buồn bã nói: “Vậy phải làm thế nào cho phải đây?”

Hoắc Nghệ Tinh cúi đầu suy nghĩ một lát sau, mở miệng nói: “Vì kế hoạch hôm nay, chỉ có thể dựa vào Chu nguyên soái.”

Vào lúc này, Hoắc Nghệ Tinh đã không còn trực tiếp gọi hẳn tên của Chu Hàn, mà là cung kính gọi một tiếng “Chu nguyên soái”.

Chỉ vì trận chiến trong ngõ nhỏ bị bỏ hoang kia, ông ta đã tâm phục khẩu phục rồi.

“Ông cũng nghĩ như vậy sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play