Ra ngoài biệt thự, Chu Hàn lên tiếng với Bạch Hổ đang ở góc tối canh giữ an toàn cho biệt thự: “Bạch Hổ, đến hẻm số tám một chuyến, con hẻm bỏ hoang.”

Mà hẻm số tám, con hẻm bỏ hoang, không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.

Thực tế, hẻm số tám là một địa giới ở Hòe Châu, con hẻm bỏ hoang, đại diện cho một nơi đặc biệt.

Cũng khó trách Chu Hàn cho người phong tỏa thành phố cũng không tìm thấy tung tích cha con Thái lão gia.

Hóa ra cha con Thái lão gia bị người của Hoắc Tử Kim giấu ở địa giới bí mật này.

Một nơi như vậy, chính là ranh giới màu xám.

Nơi mà mặt trời có thể chiếu sáng, hoàn toàn sẽ không có bóng dáng của những chỗ như thế.

“Tuân lệnh.” Sau khi truyền đến giọng nói Bạch Hổ, một bóng người lập tức xuất hiện, bóng người nhảy lên, nhanh chóng biến mất.

Nửa tiếng sau, trên một ngọn núi hoang vắng, lưng chừng núi xuất hiện một bóng dáng.

Người này không phải ai khác, chính là Bạch Hổ.

Bạch Hổ đi đến trước một ngôi mộ trống, liên tiếp đạp mấy cái, lập tức đá văng cả ngôi mộ.

Sau khi ngôi mộ bị đá nát, chỉ thấy quan tài màu đen xuất hiện trước mặt.

Mà trên quan tài có vô số lỗ nhỏ, nhìn dáng vẻ này, người bị nhốt trong quan tài thông qua những lỗ nhỏ này để hô hấp.

“Ha.” Bạch Hổ trầm giọng kêu một tiếng, đập một cái lên quan tài.

Sau tiếng “rắc” vang lên, quan tài lập tức nổ thành bột phấn, tình hình bên trong nhanh chóng lọt vào mắt Bạch Hổ.

Anh ta nhìn thấy rất rõ, trong quan tài có hai người đang nằm, hai người này không phải ai khác, chính là cha con Thái lão gia.

Cha con Thái lão gia lúc này như hai con chó chết, bị bịt miệng yếu ớt “ưm ưm” kêu lên vài tiếng.

Thấy hai người bị trói chặt, Bạch Hổ không hề có ý định cởi trói cho họ.

Lập tức mỗi tay một người, xách hai người như hai con gà kéo ra khỏi quan tài.

Chính vào lúc Bạch Hổ muốn đưa hai người rời đi, đột nhiên trong góc tối xẹt ra một bóng người.

“Dừng bước.” Sau đó, một giọng nói trầm khàn truyền đến sau lưng Bạch Hổ.

Bạch Hổ theo bản năng quay đầu lại, vừa nhìn liền phát hiện người sau lưng là một ông lão.

Mà ông lão này không phải ai khác, chính là Hoắc Nghệ Tinh.

“Thằng nhóc, vừa nãy khi cậu chạm vào hai người này đã trúng độc rồi.” Hoắc Nghệ Tinh lên tiếng trêu chọc, lập tức cười lớn: “Không ngờ phải không? Đầu heo ngu ngốc nhà cậu.”

Bạch Hổ phản ứng muộn màng, nhưng đã trễ.

Tuy anh ta phát hiện manh mối, nhưng không để ý, còn cho rằng chỉ là không khí vẩn đục.

Không ngờ đến đối phương lại âm hiểm như vậy, hạ độc lên người cha con Thái lão gia.

“Cậu đã trúng thất bộ tán của tôi, khuyên cậu đừng cử động.”

“Thất bộ tán, đi bước đầu, hộc máu đen.”

“Đi hai bước, nôn tim, đi ba bước…”

Hoắc Nghệ Tinh từng chút từng chút đếm kỹ sự lợi hại của bảy bước, cho đến bước cuối cùng: “Đi bảy bước, xương cốt tan nát.”

Mà khi Hoắc Nghệ Tinh đếm đến bước thứ bảy, Bạch Hổ đã đi một bước.

Quả nhiên như Hoắc Nghệ Tinh nói, đi bước đầu liền hộc máu đen.

Hơn nữa, vừa rồi Bạch Hổ nghe rất cẩn thận.

Bảy bước này, từ trong ra ngoài, lại từ ngoài vào trong.

Đầu tiên là hộc máu, sau đó là nôn tim, chính là từ trong ra ngoài.

Bước thứ tư là một bước ngoặt, từ sự suy sụp của da thịt đến xương cốt tan nát, đây là từ ngoài vào trong.

Hay cho thất bộ tán vòng vèo lấy mạng người.

Bạch Hổ chấn động đến cực điểm, lúc này anh ta thật sự không dám cử động.

Không phải anh ta sợ chết, mà là một khi anh ta chết sẽ không còn mạng ra sức cho Chu Hàn nữa.

“Không dám cử động rồi phải không? Ha ha ha…” Hoắc Nghệ Tinh lên tiếng châm chọc nói: “Cậu tưởng mình lợi hại lắm sao, trúng thất bộ tán của tôi còn không phải thành thật ngoan ngoãn à?”

Dứt lời, Hoắc Nghệ Tinh lập tức không tiếp tục làm khó Bạch Hổ nữa, mà gọi ngay video call cho Hoắc Tử Kim.

Một nơi khác, điện thoại của Hoắc Tử Kim đột nhiên vang lên.

Thanh Long canh chừng bên cạnh Hoắc Tử Kim lập tức lấy điện thoại ra từ trong túi cô ta.

Thấy một ông lão gọi đến, Thanh Long còn tưởng là ba của Hoắc Tử Kim, gia chủ nhà họ Hoắc.

Lập tức không chút do dự, Thanh Long nhanh chóng nghe máy.

Kết quả vừa nhìn thấy cảnh tượng đầu bên kia, Thanh Long đột nhiên ngơ ngác.

Anh ta nhìn thấy một ông lão như người điên mỉm cười ngốc nghếch với mình.

Mà lúc này ông lão đang đứng ở lưng chừng núi, phía sau ông ta là một mảnh đất vàng và rừng cây.

Mặt trời chói chang, trông ông lão cực kỳ buồn cười.

“Từ khi nào mà ba cô đi trồng trọt vậy?” Thanh Long nghi ngờ hỏi một câu: “Chẳng phải các người là nhà giàu Cảng Thành sao? Sao ba cô lại đi trồng trọt? Lẽ nào người có tiền đều thích như vậy?”

Sau khi Thanh Long nói xong, Hoắc Nghệ Tinh ở đầu kia điện thoại phẫn nộ quát: “Hỗn xược. Không được sỉ nhục cô Hoắc, tôi chỉ là quản gia Hoắc thị thôi.”

Thanh Long nghe thấy, lúc này mới bừng tỉnh hiểu rõ.

Nhưng sau đó, cảnh tượng đầu kia điện thoại xoay chuyển, ánh mắt Thanh Long đột nhiên thẳng tắp.

Chỉ thấy đầu kia điện thoại, Bạch Hổ bất động đứng nguyên tại chỗ, khóe miệng còn vương chút máu đen.

Bên cạnh Bạch Hổ còn có một chiếc quan tài bị đánh vỡ nắp.

Cảnh tượng này khiến Thanh Long trợn mắt không nói nên lời, sắc mặt biển đổi.

Anh ta làm sao cũng không ngờ Bạch Hổ lại bị quản gia Hoắc thị khống chế.

Hơn nữa sắc mặt đen như đáy nồi của Bạch Hổ, có lẽ là trúng độc rồi.

“Ha ha, mau thả tôi ra đi.” Hoắc Tử Kim đột nhiên lên tiếng uy hiếp một câu, cô ta là người phụ nữ thông minh.

Lúc cô ta nhìn thấy sắc mặt của Bạch Hổ, tuy không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô ta cũng có thể đoán được mình đã lấy lại con bài.

Mà Thanh Long vốn dĩ tức giận ngập đầu, hoàn toàn phẫn nộ đến cực điểm.

Ánh mắt anh ta xoay chuyển, rơi lên người Hoắc Tử Kim.

“Câm miệng cô lại.” Thanh Long tức giận quát, lập tức đá vào cái miệng nhiều chuyện của Hoắc Tử Kim.

Sau tiếng “rắc” xương cốt nứt gãy vang lên, răng của Hoắc Tử Kim rơi rụng, ngay cả môi cũng nứt vỡ.

Vành mắt Hoắc Tử Kim lập tử đỏ lên, cô ta đã bao giờ chịu uất ức như vậy?

Mặt bị đánh nát cũng thôi, miệng còn bị người ta hung hăng giẫm đạp.

Sỉ nhục như vậy, sao Hoắc Tử Kim có thể chịu nổi?

Giờ phút này Hoắc Tử Kim đã tuyệt vọng đến cực điểm.

Chỉ là Thanh Long hoàn toàn không để ý đến cô ta, nhấc chân đá thêm một cái, khiến Hoắc Tử Kim ngất xỉu.

Người nhiều lời như cô ta chính là thiếu đòn.

Sau khi đánh ngất Hoắc Tử Kim, Thanh Long lập tức lấy điện thoại của cô ta vội vàng đi tìm Chu Hàn.

“Nguyên soái, ngài xem.” Khi Thanh Long đưa điện thoại cho Chu Hàn, đầu kia điện thoại đã cúp máy.

Chu Hàn lập tức cau mày, môi mỏng khẽ mở, lên tiếng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Thanh Long thấy vẻ mặt nghi ngờ của Chu Hàn, lập tức nhìn điện thoại, kết quả phát hiện đối phương đã cúp máy.

Anh ta cũng không biết giải thích thế nào, chỉ đành gọi lại qua đó.

Mà đầu kia điện thoại rất nhanh bắt máy, lần nữa truyền đến mặt già của Hoắc Nghệ Tinh.

“Là ông?” Chu Hàn lạnh lùng nói một câu, trong ánh mắt có sát cơ.

Sau khi Hoắc Nghệ Tinh nghe thấy cười lạnh, lập tức xoay ống kính để Chu Hàn nhìn rõ Bạch Hổ.

Sau khi Chu Hàn nhìn dáng vẻ thê thảm của Bạch Hổ, lập tức cực kỳ phẫn nộ.

Anh lạnh lùng hỏi: “Ông muốn làm gì?”

Hoắc Nghệ Tinh đầu kia điện thoại cười lạnh hai tiếng, nói: “Thả cô chủ nhà tôi, nhanh lên.”

Chu Hàn thấy đối phương đã bắt được Bạch Hổ, hơn nữa hình như còn làm gì đó với Bạch Hổ, khiến bây giờ Bạch Hổ không thể nói chuyện.

“Được.”Chu Hàn không nói nhảm, lập tức cúp máy.

Theo tình thế hiện nay, nhất định phải thả Hoắc Tử Kim ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play