Tiết Minh Dương vô cùng cung kính nói với Chu Hàn: “Sau lưng này có bóng dáng của Hoắc Tử Kim.”

Chu Hàn nghe rồi gật đầu, không nói gì thêm.

Anh đã vu vơ biết được vài thứ, còn Tô thị đã trở thành một mớ lộn xộn, e rằng không lâu nữa sẽ tan nát.

Tới lúc đó, khởi động lại Tô thị chẳng khác gì mở một công ty mới.

Cho nên Chu Hàn biết rất rõ, việc này không thể trì hoãn được nữa.

Chuyện cấp bách bây giờ là phải ổn định được cục diện của Tô thị.

Bên còn lại, Tô Khánh Đông đi theo Tô Tam Cô đến trên một chiếc du thuyền chuyên bài bạc.

Chiếc thuyền này có cái tên rất hay, gọi là “Thuyền Tân Quý Long.”

Mấy ngày nay, Tô Khánh Đông luôn ẩn núp trong bóng tối, muốn thông qua hành tung cuộc sống của Tô Tam Cô tìm ra những điểm kì lạ, từ đó giải oan cho vợ và con gái mình.

Đêm xảy ra chuyện, Tô Khánh Đông biết rằng dù mình có ở lại trong nhà thì cũng không có ích gì, dù sao thì cũng có Chu Hàn trấn áp.

Cho nên ông quyết định rời khỏi nhà vào lúc trời tối, ẩn nấp bên người Tô Tam Cô.

Chiếc thuyền này an ninh rất nghiêm, mà bên cạnh Tô Tam Cô còn có năm, sáu vệ sĩ.

Những vệ sĩ này ai nấy đều huấn luyện kĩ càng, thậm chí còn mang theo vũ khí nóng, nếu như có tình huống đột phát, bọn họ chắc chắn có thể ổn định cục diện nhanh chóng, bảo vệ tốt Tô Tam Cô.

Tô Khánh Đông giấu mình lặng lẽ quan sát, Tô Tam Cô đi vào khu khách quý, mục đích là đi đến trước một bàn cược.

Trên bàn cược đó đã có ba người, xem ra là đang chơi Baccarat.

Tô Tam Cô rất thuần thục đặt các thẻ đánh bạc lên bàn, bà ta ngáp một cái rồi chậm rãi nói với những người đó: “Đêm nay chỉ chơi mười ván, xong mười ván tôi còn có việc phải làm.”

Những người chơi với Tô Tam Cô đồng loạt gật đầu, trông dáng vẻ hình như là rất sợ Tô Tam Cô vậy.

Cục bài của Baccarat được tiến hành rất nhanh, vừa chớp mặt đã xong năm ván.

Còn Tô Tam Cô đã thua mấy chục ngàn trong năm ván này, tuy nhiên bà ta không hề để tâm đến số tiền này, nhưng bà ta không phục.

Tiền của mình sao lại thua cho người khác?

“Mấy người đã thắng tôi bao nhiêu tiền rồi?” Tô Tam Ngô lên tiếng hỏi những người đó: “Tiền của Tô Tam Cô tôi dễ ăn lắm hả?”

Số tiền Tô Tam Cô thua cho ba người này cộng lại là gần cả triệu.

Cách vài ngày bà ta lại đến đây một lần, ban đầu cũng có lúc thắng lúc thua.

Cho đến khi sau này gặp được ba người này, Tô Tam Cô chưa bao giờ thắng được.

Mà là càng thua càng chơi, càng chơi càng thua, bà ta như là bị rơi vào một vòng tuần hoàn quái lạ vậy, không thể nào rút ra được.

Tô Tam Cô không vì gì khác, chỉ vì một cơn giận, bà ta chỉ muốn thắng lại một lần mà thôi.

“Bà Tô, có vẻ từ trước đến nay bà chưa từng ăn may?”

“Số tiền này chúng tôi thắng, chúng tôi cũng hoang mang lắm, hay là qua ván này bà đi làm việc trước đi?”

Hai người trong số đó lên tiếng, trông như đang đuổi Tô Tam Cô đi vậy.

Nhưng thực chất bọn họ đang muốn vờ tha để bắt thật.

Ba người này đã quá rõ tính cách của Tô Tam Cô, càng muốn bà đi, bà ta càng không đi.

“Hơ hơ, các người tưởng là Tô Tam Cô tôi mãi mãi không thắng được sao?” Tô Tam Cô cười lạnh một tiếng: “Lúc trước chỉ là tôi nhường thôi, bà đây cố tình tiêu tiền chơi vậy đó, tôi thích, không được sao?”

Quả nhiên Tô Tam Cô rất không phục, nhưng vẫn tỏ vẻ dù cho có thua sạch vẫn tiếp tục chơi.

Còn ba người kia, sau khi trao đổi ánh nhìn qua lại, ai nấy đều ngầm hiểu, bắt đầu lên tiếng khiêu khích Tô Tam Cô.

Nhưng mà bọn họ đã biết Tô Tam Cô quá rõ, khiêu khích đến một mức độ nào đó thì sẽ lấy lòng Tô Tam Cô vài câu.

Điều này khiến Tô Tam Cô có chút bay bổng, thậm chí cảm thấy thua tiền cũng là một loại hưởng thụ. Không giống như mấy người thấp kém, đến tiền cũng thua không nổi.

Tô Tam Cô có tiền, những gì bà ta có là tiền.

Kết quả, chơi như khiến bà ta quên hết đi mọi thứ, vốn dĩ nói là chơi mười ván thôi, nhưng là chơi hai mươi ván, ba mươi ván, Tô Tam Cô cũng không hề có ý định rời khỏi.

Còn ba người kia thắng quá nhiều, cười không thể nhậm mồm lại được.

Người bình thường vừa nhìn đã biết, ba người này hợp tác với nhau lừa tiền của Tô Tam Cô.

Nhưng Tô Tam Cô lại không những không biết sống chết mà còn rất vui vẻ.

“Đi, đổi thẻ đánh bạc cho tôi.” Lại là một ván trôi qua, Tam Tô Cô đã thua sạch tiền.

Bà ta nghiêng đầu nói với vệ sĩ sau lưng.

“Hết, hết tiền rồi.” Sắc mặt vệ sĩ có chút khó coi, anh ta rất gian nan mới nói ra được một câu.

Tô Tam Cô nghe vậy, mí mặt nặng nề, bà ta nhè nhẹ nheo mắt lại.

Cuối cùng bà ta như đã đưa ra quyết định, nói với vệ sĩ nói: “Đi, gọi cho cô Hoắc, bảo cô ta đem tiền qua đây.”

Người vệ sĩ đó gật đầu rồi nhanh chóng lui về sau gọi điện thoại.

Tô Khánh Đông đang ẩn nấp nghe thấy mọi thứ rất rõ, trong lòng ông ta cũng đã hiểu ra.

Xem ra Tô Tam Cô này quả nhiên câu kết với Hoắc thị hại vợ con mình.

Tô Khánh Đông nghĩ thầm trong lòng, nếu Tô Tam Cô đã bất nhân, vậy thì đừng trách Tô Khánh Đông bất nghĩa.

Rất nhanh, một đám người từ bên ngoài đi vào. Đứng đầu chắc chắn là Hoắc Tử Kim, sau lưng cô ta cũng có không ít vệ sĩ đi theo.

“Tô Tam Cô, đừng chơi nữa, có việc nghiêm túc phải bàn.” Lông mày của Hoắc Tử Kim khẽ nháy lên nhắc nhở Tô Tam Cô.

Nhưng Tô Tam Cô lại lắc đầu nói: “Đợi tôi thắng hai ván rồi bàn.”

Trong mắt Tô Tam Cô, hầu như là không có việc gì quan trọng bằng việc bà ta thua tiền.

“Còn thắng hai ván nữa chứ, bà thua bao nhiêu ván rồi, trong lòng không biết tính sao?” Ánh mắt của Hoắc tử Kim lạnh lùng, vẫn thái độ nghiêm khắc đó.

Đối với sự mỉa mai của Hoắc Tử Kim, Tô Tam Cô không hề để tâm đến.

Chỉ là gấp rút nói: “Nhanh đổi cho tôi thẻ đánh bạc, tôi đang gặp may lắm đấy.”

“May cái đầu bà.” Hoắc Tử Kim tức giận đến mức muốn ói máu, cô ta cắn chặt răng, vẻ mặt vẫn nộ nói: “Lão Thái đang chờ chúng ta đấy.”

Câu nói này của Hoắc Tử Kim vừa dứt, sắc mặt của Tô Tam Cô khẽ thay đổi.

Bà ta do dự một hồi, cuối cùng gật đầu nói: “Được rồi, bàn chuyện xong cô phải cho tôi thêm tí thẻ bạc, để tôi chơi vài ván.”

Hoắc Tử Kim xanh mặt gật đầu, đối mặt với Tô Tam Cô, cô rất nhẫn nại.

Sau đó Tô Tam Cô liền cùng vệ sĩ và Hoắc Tử Kim rời khỏi.

Tô Khánh Đông gấp gáp đi theo sau, chỉ là ông ta không biết được, tuy bản thân đang ẩn núp nhưng Thah Long cũng đang ẩn núp theo dõi.

Thanh Long không chỉ phải canh chừng Tô Tam Cô, mà còn phải canh chừng Tô Khánh Đông.

Rất nhanh, đi theo đám người Tô Tam Cô vào một căn phòng sang trọng trên thuyền, Tô Khánh Đông lập tức xâm nhập vào trong.

Các vệ sĩ khác đều bị chặn ở bên ngoài, bên trong có một người mập mạp đang ngồi, chính là Thái Đại Cường.

Còn Hoắc Tử Kim và Tô Tam Cô hai người ngồi xuống đối diện Thái Đại Cường, sắc mặt ba người có chút nghiêm trọng.

Bầu không khí ngay lập tức trở nên căng thẳng, cuối cùng cũng là Hoắc Tử kim lên tiếng đánh tan cục diện căng thẳng này.

Cô ta cười: “Ông Thái, ông nói trước đi.”

Hoắc Tử Kim trông bên ngoài cười nói tốt tính, thật ra trong lòng giận đến mức ngứa răng muốn chửi. Hợp đồng Tô thị đáng lý ra thông qua một cửa hàng hàng đầu là có được, kết quả lại bị công ty Tĩnh Giang chặn đường.

Điều này khiến Hoắc Tử Kim cảm thấy bị sỉ nhục vô cùng, đây là lần đầu tiên cô ta bị như vậy.

Đối với công ty Tịnh Giang, đối với Chu Xung, cô bắt đầu cho người điều tra.

Chỉ cần điều tra kĩ càng thân thế của Chu Xung, cô ta sẽ không hề do dự bắt đầu tấn công Chu Xung, tấn công cả công ty Tịnh Giang.

Cô ta muốn Chu Xung bị trọng thương, muốn cả công ty Tịnh Giang đổ nát, thậm chí cô ta sẽ ăn luôn công ty đó.

Mà lúc này Thái Đại Cường giả vờ ho khan, sau đó, mở miệng nói với hai người Hoắc Tử Kim.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play