Chu Hàn thu hết một màn trước mắt vào mắt, lúc này anh đưa tay vỗ vai Hoàng Minh, đồng thời cho anh ta một ánh mắt.
Hoàng Minh quay đầu nhìn Chu Hàn, hai người đối mặt. Chẳng biết tại sao Hoàng Minh chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Ánh mắt của Chu Hàn giống như biết nói vậy.
Đột nhiên Hoàng Minh ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Thái Đại Cường.
Thái Đại Cường thấy Hoàng Minh đột nhiên giống như thay đổi thành một con người khác, lập tức cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.
Trong lòng ông ta rất nghi ngờ, tên thiếu gia phế vật này lấy sức mạnh từ đâu lại dùng loại ánh mắt này nhìn ông ta?
“Xem ra vẫn chưa đánh đủ, kéo nó tới đây.” Thái Đại Cường có chút nhịn không được khoát tay với hai tên cổ đông kia một cái.
Trên mặt hai tên cổ đông kia lộ ra nụ cười âm hiểm, lập tức đi tới chỗ Hoàng Minh.
“Muốn đánh nhau đúng không? Vậy cũng đừng trách tôi không tôn trọng trưởng bối.” Hoàng Minh nhận lấy một con dao găm quân đội từ trong tay Chu Hàn, không biến sắc bỏ con dao quân đội này vào trong tay áo.
Mới vừa rồi Chu Hàn không chỉ cho Hoàng Minh một ánh mắt, hơn nữa còn dùng thân dao quân đội để phản xạ một đạo ánh sáng chiếu vào mắt Hoàng Minh.
Phải biết, con dao quân đội này đã theo Chu Hàn chinh chiến vô số lần, mỗi lần ra khỏi vỏ, không thấy máu thì tuyết đối sẽ không về.
Cho nên cho dù là một đạo ánh sáng cũng tích lũy vô số sát khí, mang đến khí thế chém nát hư không trước nay chưa từng có.
Lại phối hợp với ánh mắt kia của Chu Hàn, làm cho cả người Hoàng Minh giống như đánh máu gà vậy, trong nháy mắt đã quên tất cả sợ hãi.
“Ha ha, chỉ bằng cậu, dựa vào cái gì mà dám khi dễ chúng ta?”
“Đúng vậy, dựa vào cái miệng sao? Hay là dựa vào người cha đã chết kia của cậu?”
Hai tên cổ đông lên tiếng cười nhạo, lấy tốc độ nhanh nhất tiến tới gần Hoàng Minh.
Mà Hoàng Minh đã quyết định phải tăng thể diện cho Chu Hàn, còn phải để cho người cha đã chết kia của anh ta một câu trả lời.
“Giết.” Hoàng Minh chợt quát một tiếng, cả người hăng hái giống như đánh máu gà xông lên phía trước.
Theo hành động của Hoàng Minh, thân ảnh của Chu Hàn sau lưng anh ta lập tức xuất hiện trước mắt mọi người.
Không chỉ Thái Đại Cường, kể cả là những cổ đông còn lại cũng vô cùng kinh ngạc.
Giờ phút này cuối cùng bọn họ cũng biết Hoàng Minh lấy sức từ đâu, thì ra là có Chu Hàn áp trận.
Không chỉ những cổ đông thua thiệt trên tay Chu Hàn, kể cả là Thái Đại Cường cũng bị bỏ tù, cho đến cách đây không lâu mới được thả ra.
Vào giờ phút này Thái Đại Cường chậm chạp phản ứng, ông ta bất giác hô lên một câu: “Không tốt. Mau lui lại.”
Nhưng đã chậm một bước rồi.
Hai tên cổ công theo bản năng muốn dừng chân lại, nhưng đều cảm giác cổ mình chợt lạnh.
Theo một tiếng “vèo” vang lên, Hoàng Minh giống như đã được chiến thần phụ thể, con dao quân đội đâm vào rồi rút ra.
Võ công thiên hạ duy chỉ có nhanh là không phá nổi, lập tức trên cổ của hai tên cổ đông có một khe hở rất nhỏ.
Máu tươi giống như dòng suối nhỏ mạnh mẽ chảy ra ngoài.
Hoàng Minh hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn thẳng vào Thái Đại Cường.
Sau khi Hoàng Minh giết người rồi, anh ta không chỉ không sợ, trái lại ánh mắt của anh ta lại trở nên kiên định lên.
Trong lòng Hoàng Minh rõ ràng, giờ phút này anh ta phải đứng lên rồi.
Giờ phút này hai tên cổ đông trợn tròn cặp mắt, đột nhiên gã xuống, con ngươi mở thật to, chết không nhắm mắt.
Thái Đại Cường phút chốc tức giận, thấy Hoàng Minh có Chu Hàn làm chỗ dựa trở nên phách lối như vậy, ông ta không nhìn nổi.
“Tại sao cậu còn chưa chết?” Thái Đại Cường vỗ bàn đứng lên, ly trà bị chấn đổ, nước trà tràn ra khắp nơi, vương vãi đầy đất.
Thái Đại Cường thấy Chu Hàn coi thường mình như vậy lập tức quát to.
Ông ta chỉ vào Chu Hàn, tức giận mắng:
“Rốt cuộc cậu là người hay quỷ? Mới vừa rồi rõ ràng nhận được tin cậu bị đụng chết rồi mà?”
Nói xong Thái Đại Cường điên cuồng lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng bấm mấy cái, lấy ra một tấm hình hiện trường tai nạn xe cộ.
Ông ta không biết sống chết vọt tới trước mặt Chu Hàn, đưa điện thoại di động lại cho Chu Hàn nhìn.
Sau đó tức giận nói: “Đây có phải là xe của cậu không? Rõ ràng chính là xe của cậu mà, có đúng không?”
Thái Đại Cường điên rồi.
Vào giây phút Chu Hàn xuất hiện kia, ông ta giống như chim sợ súng.
Thái Đại Cường sợ Chu Hàn không thua gì Hoàng Minh sợ ông ta.
Mà chính mắt nhìn thấy Chu Hàn làm chỗ dựa để cho Hoàng Minh trong nháy mắt giết chết hai tâm phúc đắc lực, trong nháy mắt đó Thái Đại Cường sụp đổ rồi.
“Bốp.” Trả lời câu hỏi của Thái Đại Cường chỉ là thanh âm vang dội của cái tát.
Thái Đại Cường bị đánh đến nghiêng đầu qua một bên, trong miệng bay ra mấy cái răng, còn mang theo máu tươi.
Như vậy có thể thấy, một cái tát của Chu Hàn có sức mạnh rất lớn.
Nhưng còn chưa hết, không đợi Thái Đại Cường kịp phản ứng, Chu Hàn đã nhấc chân lên.
“Ầm” một tiếng, Chu Hàn đá một đá lên người Thái Đại Cường, lập tức ông ta bị đạp bay ra ngoài, hung hăng đập xuống đất, mặt vặn vèo, bộ dạng vô cùng khổ sở.
Sau khi Thái Đại Cường bị một cước đạp bay, đột nhiên Hoàng Minh xoay người.
Anh ta gắt gao nhìn Thái Đại Cường, rút con dao quân đội ra.
Chu Hàn dửng dưng đứng ở môt bên, mắt nhìn mọi chuyện xảy ra trước mắt.
Thậm chí anh đã nghĩ xong đường lui cho Hoàng Minh, một khi Kỳ Tiếu Thiên truy cứu, sẽ để Hoàng Minh bị bắt.
Đến lúc đó lại đánh tráo người là có thể bảo vệ Hoàng Minh bình yên vô sự.
“Cậu muốn làm cái gì?” Giờ phút này cả người Thái Đại Cường đều run lên, ông ta rõ ràng thấy Hoàng Minh đầy sát khí đang đi tới chỗ mình.
Thái Đại Cường muốn né tránh, nhưng ông ta lại phát hiện cả người không còn sức. Một đá mới vừa rồi của Chu Hàn thiếu chút nữa đã đạp nát thân thể hơn một trăm kg của ông ta.
“Không làm gì cả, giết ông thôi, không có ý kiến chứ?” Trong miệng Hoàng Minh nói một câu, từng câu từng chữ vô cùng kiên định.
“Cậu không thể giết tôi.” Thái Đại Cường giãy giụa, liều mạng nói với Hoàng Minh.
Nhưng Hoàng Minh lại từng bước đến gần Thái Đại Cường.
“Các người còn đứng đó làm gì? Nhanh chóng ngăn nó lại.” Thái Đại Cường hoàn toàn điên rồi, ông ta quát to với một cổ đông.
Nhưng giờ phút này Hoàng Minh giống như một sát thần, chỗ nào còn có người dám tiến lên ngăn cản, dù sao đây chính là tự tìm đường chết.
Vả lại Chu Hàn vẫn còn ở chỗ này làm chỗ dựa cho Hoàng Minh, sao bọn họ dám hành động?
Mắt thấy Hoàng Minh đã cách mình không tới năm mét, Thái Đại Cường sợ đến mức vội vàng bò dậy, ông ta muốn cách xa, cách xa tên man rợ Hoàng Minh này.
Chẳng qua, dù cho Thái Đại Cường có dùng tất cả sức lực để vùng vẫy cũng không bò được bao xa.
Mắt thấy Hoàng Minh từng bước ép đến, trong mắt Thái Đại Cường tràn đầy tuyệt vọng, lòng ông ta như tro tàn, hai mắt nhắm nghiền.
Nhìn bộ dạng này, Thái Đại Cường đã nhận mệnh rồi.
“Ông cũng biết sợ sao?” Hoàng Minh bước một bước cuối cùng đến, hung hăng giẫm lên thân thể mập mạp của Thái Đại Cường.
Thái Đại Cường gật đầu như giã tỏi, ông ta gào khóc: ‘Hoàng thiếu, tôi biết sai rồi.”
Nhưng Hoàng Minh lại cười giận dữ, anh ta lạnh giọng nói: “Biết sai thì sửa đi.”
Nói xong, Hoàng Minh lại đột nhiên chuyển chủ đề: “Nhưng ông có thể sửa sao? Ông hại tôi bao nhiêu lần? Hại cha tôi bao nhiêu lần? Hại tập đoàn bao nhiêu lần?”
“Ông chính là một con sâu mọt. Ông bắt cóc tôi, bòn rút tiền của tập đoàn, ép cha tôi từ chức…”
Hoàng Minh nói từng lỗi của Thái Đại Cường ra, anh ta vô cùng bi phẫn, hận không thể cắt thịt Thái Đại Cường ra, để cho ông ta sống không bằng chết.
Dù sao, loại người như Thái Đại Cường, để cho ông ta chết như vậy quá dễ dàng cho ông ta rồi.
“Hoàng thiếu, tôi biết lỗi rồi.” Thái Đại Cường cầu xin Hoàng Minh: “Ngài đại nhân đại lượng, tha cho tiểu nhân một mạng. Tối nay tôi sẽ cùng ngài túc trực bên linh cửu của Chủ tịch Hoàng.”
Những lời này của Thái Đại Cường rất chân thành, nhưng còn chưa nói xong, lập tức đưa đến sự giận dữ của Hoàng Minh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT