Sau khi Hoàng Minh cung kính gật đầu, lập tức rời khỏi biệt thự, đi tới khách sạn Hoàng Hạc Lâu thuê một phòng bao, hẹn Thái Đại Cường ra ngoài.
Sau khi Hoàng Minh rời đi, Thanh Long có chút không hiểu hỏi: “Nguyên soái, vì sao không giết Hoàng Minh?”
Chu Hàn lắc đầu nói: “Hoàng Minh cũng không phải là cỏ đầu tường*.”
*Cỏ đầu tường: Nói người không có chủ kiến.
Sự thật chính là như vậy, nếu như Hoàng Minh là cỏ đầu tường, trước kia cũng sẽ không đưa Hoắc Nghệ Tinh đến bệnh viện cứu Tô Hàm.
Bên kia, Hách Lôi đòi nợ Tô Tam Cô, kết quả bị người ta đánh một trận, ném ra ngoài.
“Phi.” Một tên thanh niên đầu trọc phun nước bọt với hai vợ chồng Tô Khánh Đông.
Vẻ mặt của gã rất là dữ tợn: “Thiếu nợ cũng không trả, còn muốn đến đòi nợ Tô phu nhân.”
“Tô phu nhân nói, tối nay ngôi biệt thự kia của các người phải sang tên lại, nếu không thì cả nhà chờ chết đi.”
Thanh niên đầu trọc mắng chửi mấy câu, sau đó xoay người trở lại biệt thự, tiếp tục làm một tay sai trung thành nhất của Cô Tam Cô.
“Tô Tam Cô này, thật không có lương tâm.” Hách Lôi ngồi dưới đất, cả người sắp chịu không nổi rồi.
Mà Tô Khánh Đông lại nhịn lửa giận trong bụng, ông hết sức nghiêm túc nhìn Hách Lôi, nói: “Bạn già, không bằng như vậy đi, tôi đi giết sạch bọn chúng.”
“Giết cái đầu ông.” Hách Lôi hung hăng vỗ lên đầu của Tô Khánh Đông.
Bà nghiến răng nghiến lợi nói: “Trước mắt chúng ta cứ nhịn nỗi nhục này, trở về biệt thự núp đã.”
“Thôi coi như số tiền đó trôi theo nước đi, chờ chuyện này qua, hỏi con rể tốt của chúng ta là được.”
Trên mặt Tô Khánh Đông có chút khó coi, ông có chút nghĩ không thông tại sao Hách Lôi luôn nghĩ đến Chu Hàn.
Tư thế này của Hách Lôi, giống như không cam lòng thua bởi tiền của Chu Hàn.
Nhưng trên thực tế, Hách Lôi hoàn toàn không chỉ thua bởi tiền của Chu Hàn.
Tài sản của Chu Hàn có thể nói là lấy không hết, sài không hết.
Dù cho Hách Lôi có phá của đi nữa cũng không có khả năng đánh bại người người đứng đầu mười nước có nền kinh tế mạnh nhất thế giới, cho dù cho bà mười đời, bà cũng không có khả năng.
“Nhưng mà…” Vốn Tô Khánh Đông định khuyên nhủ Hách Lôi, không muốn lúc nào cũng đòi tiền của Chu Hàn, như vậy ông còn có chút mặt mũi.
Nói thế nào đi nữa, Tô Khánh Đông cũng là Kiếm Thần một đời.
Chẳng qua Tô Khánh Đông cũng chỉ nói có hai chữ, không dám nói tiếp.
Bởi vì ông lo lắng khi mình nói ra sẽ bị Hách Lôi vỗ đầu mắng máu chó đầy đầu.
Nhưng là phúc không phải là họa, là họa tránh không khỏi.
Hách Lôi thấy Tô Khánh Đông muốn nói lại thôi, đã đoán được ba phần ý của đối phương, chắc là muốn dạy dỗ bà đây.
Lúc này bà nói: “Nhưng mà cái gì? Nếu như không nói thật, cẩn thận tôi kéo đứt lỗ tai của ông.”
Tô Khánh Đông không biết làm sao, không thể làm khác hơn là nói ra: “Nhưng mà, nếu Tô Tam Cô phái người đến thu nhà thì sao?”
Hách Lôi nghe vậy cười nhạo một tiếng, bà vỗ đầu Tô Khánh Đông một cái, giễu cợt nói: “Xem đầu gỗ nhà ông, con rể Nguyên soái của chúng ta ăn chay à?”
Nói xong con ngươi Hách Lôi xoay tròn.
Đột nhiên bà cảm giác có chút không đúng, đó chính là Tô Khánh Đông khẳng định đang kiềm nén không nói lời xấu ra, nếu không phải thế sao bộ dạng lại ấp úng như vậy.
Hai vợ chồng già sống với nhau mấy chục năm, một chút suy tính này của Tô Khánh Đông không thể lừa được Hách Lôi.
“Ông có nói thật hay không?” Hách Lôi bò dậy từ dưới đất, hung hăng đá Tô Khánh Đông một cước.
Tô Khánh Đông đau đến đổ mồ hôi lạnh, đây đúng là đá thật mà.
Thấy Hách Lôi tức giận, Tô Khánh Đông cũng không dám giấu giếm nữa.
Lúc này liền nói ra: “Tôi nói bà luôn đòi tiền con rể, có phải da mặt quá dày rồi không?”
Đầu tiên Hách Lôi nghe xong thì im lặng, sau đó giận dữ cười một tiếng, Hung hăng đánh Tô Khánh Đông một trận, Tô Khánh Đông quay đầu bỏ chạy, Hách Lôi dứt khoát đuổi theo đánh ông.
Hai người cực giống hai kẻ dở hơi, từ biệt thự của Tô Tam Cô hai người đuổi đến đường phố.
Tô Khánh Đông đón xe chạy về nhà, Hách Lôi cũng đón xen đuổi theo…
Cùng lúc đó, ở bên kia.
Trong một trang viên, Chu Xung ngồi ngăy ngắn bên cạnh một cái bàn gỗ hoa, mà Tiết Minh Dương ngồi ở đối diện.
Hai người thưởng thức trà hoa, bên trong trà có thêm một ít thuốc, có thể giải rượu.
Sau khi uống một ly trà, hai người đã tỉnh rượu hoàn toàn.
Chu Xung đốt một điếu xì gà đắt tiền nâng cao tinh thần, lúc này mới mới lên tiếng nói với Tiết Minh Dương: “Minh Dương, cha nuôi giao cho con một nhiệm vụ, thế nào?”
Tiết Minh Dương vội vàng gật đầu đồng ý: “Vâng cha nuôi, con còn đang buồn không có cách nào báo đáp người đây.”
Chu Xung hài lòng gật đầu, trên mặt không kiềm được mà thể hiện ra vẻ vui mừng và yên tâm.
“Có một vị là con cháu của nhà họ Chu, tên là Chu Hàn. Tạm thời cha không thể nói cho con biết thân phận của người đó, nhưng con có thể tự tìm kiếm…” Sau khi Chu Xung nói mấy câu đơn giản thì mới đi thẳng vào vấn đề chính.
“Chuyện mà cha nuôi muốn con làm cũng không khó, đó là đi chữa bệnh cho vị hôn thê của Chu Hàn, Tô Hàm. Hơn nữa, phải nghĩ biện pháp ở lại bên cạnh ngài ấy, làm việc cho ngài ấy.” Vừa nói xong, Chu Xung lại nói tiếp: “Nhưng con không thể để cho ngài ấy nhận ra con, tránh cho việc phát hiện chuyện cha sắp xếp con qua đó.”
Sau khi Tiết Minh Dương nghe xong lời của Chu Xung, sắc mặt trở nên có chút phức tạp.
Chẳng qua cậu vẫn cắn răng đồng ý một tiếng: “Vâng, cha nuôi yên tâm, con nhất định sẽ làm hết sức.”
“Được, mười tám tuổi rồi, đã lớn rồi.” Chu Xung cười dịu dàng: “Đi theo bên cạnh ngài ấy rất tốt cho tiền đồ của con.”
Nghe vậy Tiết Minh Dương dùng sức gật đầu, hơn nữa còn bày tỏ nhất định sẽ cố gắng đi theo bên cạnh Chu Hàn, ra sức vì đối phương.
“Chẳng qua là…” Đột nhiên Tiết Minh Dương lại tỏ ra có chút khó xử.
Chu Xung thấy cậu có lời muốn nói, lúc này mới nhắc nhở: “Có gì cứ nói đừng ngại, không cần phải cẩn thận như vậy.”
Tiết Minh Dương thấy Chu Xung không để ý, lúc này mới lên tiếng nói: “Cha nuôi, con nên làm gì để đóng giả thân phận?”
Chu Xung nghe được lời này bỗng cười lớn, ngay sau đó cho Tiết Minh Dương đi lấy món quà mà người tóc trắng đưa.
Tiết Minh Dương không chút do dự, lập tức làm theo.
Nhưng khi cái hộp được đặt ở trước mặt Chu Xung, ông ta lại do dự.
Cuối cùng vì có thể để Chu Hàn đứng vững gót chân ở Hòe Châu, để cho Tiết Minh Dương giúp Chu Hàn một tay, Chu Xung vẫn lựa chọn mở cái hộp này ra.
Kết quả khi mở cái hộp này ra, đầu tiên Tiết Minh Dương ngửi được một mùi thơm đặc biệt.
Ngay sau đó cậu thấy được một gương mặt.
Dù cho đã có sự chuẩn bị, nhưng Tiết Minh Dương vẫn sợ hết hồn.
Cậu kêu lên một tiếng, chỉ vào gương mặt không có mắt kia: “Đây là cái gì?”
Chu Xung khẽ cười, ra hiệu Tiết Minh Dương không phải sợ.
Sau đó ông ta mở miệng giải thích: “Đây là mặt nạ da người, có thể giúp con đóng giả thành một người khác, đeo lên thử đi.”
Vừa nói vừa nhẹ nhàng đẩy cái hộp đến trước mặt Tiết Minh Dương.
Hai tay của Tiết Minh Dương run run lấy mặt nạ từ hộp ra, xúc cảm thật tốt, mỏng như cánh ve, làm cho trong lòng cậu run lên.
“Cha nuôi, cái mặt nạ da người này là làm từ da người thật sao?” Tiết Minh Dương không nhịn được hỏi một câu, chẳng biết tại sao cậu lại yêu thích không muốn buông tay với miếng mặt nạ này.
Chu Xung nghe vậy thì sửng sốt một chút, chẳng qua ông ta vẫn lựa chọn giấu giếm, nói: “Không phải.”
Nghe giọng nói của cha nuôi không có chút do dự lại rất kiên định, Tiết Minh Dương tin tưởng, thử đeo mặt nạ da người này lên.
“Thật thoải mái, có cảm giác như đắp mặt nạ vậy.” Tiết Minh Dương hơi nheo mắt cảm thụ, nhưng chẳng biết tại sao, cậu luôn cảm thấy rất thân thiết với tấm mặt nạ da người này.
Giống như chủ nhân trước của mặt nạ này có quan hệ thân thiết nào đó với cậu vậy.
Chu Xung hơi co rút khóe miệng, trong lòng khổ sở không nhịn được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT