“Đáng đời.” Sau khi những tên kia và hai các xác bị Thanh Long ném ra khỏi biệt thự, Hách Lôi đắc ý phun nước bọt với đám người kia.

Chẳng qua cửa này đã sớm bị một đá của Chu Hàn đạp hỏng, chuyện này làm cho Hách Lôi rất nhức đầu.

Thậm chí bà còn có cảm giác Chu Hàn chính là một người cuồng bạo lực, bà không phải chỉ là thua ít tiền, bị người đến cửa đòi nợ sao? Giận đến nỗi đạp hỏng cửa.

“Cửa tốt như vậy, nếu sửa phải hơn mấy ngàn…” Hách Lôi nhìn cánh cửa đã vỡ thành mấy mảnh nằm trên mặt đất kia, trong lòng thở dài một tiếng.

Dù sao, bây giờ trong túi của bà không còn đồng nào nữa, đừng nói sửa cửa, chính là muốn mua son môi, Hách Lôi cũng không mua nổi.

Sau khi Chu Hàn dẫn Tô Hàm trở lại phòng, lại thử nói chuyện mấy câu, nhưng cô giống như bị mất trí nhớ vậy, hơn nữa sắc mặt ngày càng kém.

Mới vừa trở về từ bệnh viện, lúc này Chu Hàn có chút không muốn lại đi thêm một lần nữa.

Hơn nữa anh có rất nhiều kẻ thù, lỡ như đi nửa đường gặp phải sát thủ quốc tế, mà tình huống của Tô Hàm lại không lạc quan lắm.

Suy nghĩ một lúc lâu, Chu Hàn quyết định để người bệnh viện tới đây một chuyến.

Dù sao anh mới vừa trở thành cổ đông lớn của bệnh viện, điều mấy tên bác sĩ đến vẫn không có vấn đề gì.

“Thanh Long.” Chu Hàn không quay đầu nói ra một câu.

“Nguyên soái, có tôi.” Rất nhanh, từ trong chỗ tối, giọng của Thanh Long đã truyền vào tai Chu Hàn.

Chu Hàm lời ít ý nhiều nói ý của anh cho Thanh Long, để cho anh ta đi làm theo.

Sau khi Thanh Long cung kính trả lời một tiếng, thân hình chợt lóe, đảo mắt đã biến mất không thấy.

“Bạch Hổ, đi cứu cha vợ đáng thương kia của tôi đi.” Chu Hàn lại phân phó một tiếng, sau đó liền thử dỗ Tô Hàm đi vào giấc ngủ.

“Dạ.” Ở chỗ tối truyền tới một tiếng trả lời cung kính, sau khi trong biệt thự vang lên một tiếng động rất nhỏ, rất nhanh đã khôi phục lại sự yên tĩnh.

Nửa giờ sau, Thanh Long và Bạch Hổ cùng nhau trở về biệt thự.

Bọn họ dẫn về mấy tên bác sĩ, cũng mang Tô Khánh Đông về.

Hai đám người gặp nhau, Tô Khánh Đông thấy đám bác sĩ kia lập tức ngẩn ngơ cả người.

“Vợ của tôi thế nào?” Tô Khánh Đông vội vàng hỏi Thanh Long: “Đám khốn kiếp kia đã làm gì với vợ tôi?”

Nhưng Thanh Long lại không để ý đến Tô Khánh Đông, Tô Khánh Đông giận dữ, cảm thấy trong lòng một trận đau đớn, trong miệng gầm lên một tiếng: “Tôi muốn giết đám khốn kiếp kia, tôi muốn giết bọn chúng.”

Lúc đó nếu không phải Hách Lôi không để cho Tô Khánh Đông động thủ, ông cũng không không cam tâm tình nguyện bị bọn chúng bắt đi, chúng mang người đi, để Hách Lôi trở về kiếm tiền.

Tất nhiên Tô Khánh Đông là một người sống sờ sờ như thế lại bị ép đi cũng là ý của Hách Lôi, Tô Khánh Đông hèn nhát hơn nửa đời người, đã sớm có thói quen nghe theo lời của Hách Lôi.

Lúc bị ép đi, Tô Tam Cô còn không quên cười nhạo Tô Khánh Đông, nói cái gì mà bắt vợ làm con tin, cho tới bây giờ chưa từng nghe qua bắt chồng làm con tin.

Nhưng nếu không phải Bạch Hổ xuất hiện kịp thời, cứu Tô Khánh Đông đi, chỉ sợ Tô Khánh Đông sẽ không nhịn được sự chế nhạo của Tô Tam Cô mà bùng nổ.

Một khi bùng nổ, thân phận Kiếm Thần kia của ông sẽ không che dấu được, đến lúc đó lại có một đống phiền toái.

“Yên tĩnh, tốt nhất đừng nên ồn ào, để tránh ảnh hưởng đến bệnh nhân.” Bác sĩ đi ở phía sau nhẹ giọng nhắc nhở Tô Khánh Đông một câu.

Vị bác sĩ đó ung dung nhìn Tô Khánh Đông một cái, luôn cảm thấy đối phương bị bệnh tâm thần.

“Vợ tôi không chết?” Lập tức Tô Khánh Đông vừa mừng vừa sợ hỏi.

Đang lúc ông đưa mắt tìm kiếm Hách Lôi, một bóng người màu đỏ bước nhanh đến chỗ ông.

“Bạn già.” Tô Khánh Đông thấy rõ ràng, đây là vợ ông.

Chẳng qua còn chưa chờ ông thu lại nụ cười thì phát hiện mặt Hách Lôi tràn đầy vẻ bực bội, hai mắt gần như là phun ra lửa.

“Ông nguyền rủa ai chết? Rủa ai chết hả?”  Lúc đầu Hách Lôi đã thua không cam tâm rồi, sau khi trở về lại bị đòi nợ, lại bị con rể  lạnh nhạt, tâm trạng đã không tốt biến thành vô cùng không thỏa mái.

Tồi tệ nhất là kể cả con gái mình từ khi vào cửa cũng không nhìn bà lấy một cái. Hơn nữa mới vừa rồi Tô Khánh Đông nguyền rủa bà, Hách Lôi đã không nhịn được nữa, hoàn toàn bùng nổ rồi.

“Tôi nói yên tĩnh một chút đi, được không?” Lúc hai tay Hách Lôi đánh lên người Tô Khánh Đông vang lên tiếng “ba ba” thì vị bác sĩ lúc nãy kia lại nhấn mạnh lần nữa.

Hách Lôi và Tô Khánh Đông liếc mắt nhìn nhau, rất không hiểu, những người này tới làm gì.

Hai người quan sát mấy bác sĩ này từ trên xuống dưới, chỉ thấy mỗi người bọn họ đều mặt áo trắng dài, trước ngực trái có treo một tấm bảng, bộ dạng rất là chuyên nghiệp nghiêm túc.

“Các người tới nhà tôi làm gì? Ai bảo các người tới?” Hách Lôi chống nạnh, dáng vẻ vên mặt hất hàm sai khiến.

“Ông Chu mời chúng tôi tới, bà có vấn đề gì sao?”  Vị bác sĩ kia lạnh lùng nhìn Hách Lôi một cái, tất nhiên không chịu nổi thái độ của đối phương.

Vừa nghe đến ba chữ “ông Chu”, lập tức Hách Lôi nghĩ đến Chu Hàn, bà là người dày dạn kinh nghiệm, kiến thức phong phú, một chút mắt nhìn này vẫn phải có.

“Các người cứ đi làm việc đi, chúng tôi sẽ yên tĩnh, yên tĩnh.” Thái độ Hách Lôi thay đổi một trăm tám mươi độ, sau khi khách khí một tiếng với mấy người kia, vội vàng nhéo lỗ tai Tô Khánh Đông đi vào phòng ngủ.

“Nói, trên người còn tiền để dành không? Nhanh cho bà đây chút tiền.” Hách Lôi bắt đầu “ép cung” Tô Khánh Đông.

Mặt Tô Khánh Đông buồn rười rượi, lắc đầu nói: “Đã nhiều năm như vậy, bà thấy tôi đã có tiền để dành chưa? Trời đất chứng giám, tôi không thể nào có cái gọi là tiền để dành được.”

Thấy bộ dạng chân thành thề thốt của Tô Khánh Đông như vậy, hai tay Hách Lôi ôm ngực, cười lạnh một tiếng: “A, nhiều năm như vậy vẫn chưa bắt được chuyện ông giấu tiền để dành, chắc hẳn giấu không ít đâu?”

“Đừng tưởng rằng ông giả vờ như vậy là tôi không phát hiện ra.”

“Lúc trước ông vừa mới ở ẩn, cách mỗi tháng cũng sẽ ngứa tay đi ra ngoài, cướp người giàu cứu người nghèo, đừng tưởng tôi là kẻ ngu.”

“Không vạch trần ông là nhìn vào phân lượng lúc trước ông tùy tiện vứt mấy trăm vạn, nhưng bây giờ tôi cũng đã đến nước này rồi, ông còn giấu làm gì?”

Hách Lôi nói như pháo nổ, lập tức làm cho Tô Khánh Đông á khẩu không trả lời được.

Nhưng Tô Khánh Đông vẫn muốn làm một cuộc giãy giụa cuối cùng.

Dù sao, chút tiền cuối cùng kia ông vẫn muốn giữ làm vốn mua quan tài.

Hôm nay Hách Lôi lại muốn cướp đi, chuyện này sao có thể làm cho Tô Khánh Đông cam tâm được?

“Ban đầu bà cũng biết tôi cướp của người giàu giúp người nghèo khó, cho tới bây giờ trên người cũng không có tiền, tôi là loại người nào bà còn không biết sao?” Tô Khánh Đông nhắm mắt giải thích một câu, chẳng qua ánh mắt ông lại lóe ra tia sáng.

Rõ ràng Tô Khánh Đông đang chột dạ, ánh mắt của ông đã bán đứng ông.

Mà Hách Lôi lại rất lợi hại, tất nhiên là nhìn thấu tất cả rồi.

Thấy quả nhiên trong lòng Tô Khánh Đông có quỷ, Hách Lôi vội vàng khách sáo nói về chuyện trước kia: “Ông là loại người nào, tất nhiên tôi hiểu rõ.”

Sau đó Hách Lôi lại cười trong lúc giận dữ, lại nói qua chuyện khác: “Lúc trước ông ở phía sau lưng tôi cho Tô Tam Cô bao nhiêu tiền?”

“Ông cho là anh em tình thâm các người lừa gạt được tôi sao? Nói. Có phải tiền để dành để ở chỗ Tô Tam Cô?”

Tô lão gia tổng cộng có ba trai một gái, Tô Long Xuyên và Tô Mạnh là lão đại, lão nhị.

Mà Tô Khánh Đông và Tô Tam Cô chính là đứng hàng thứ ba và bốn, mặc dù theo bối phận Tô Hàm phải kêu Tô Tam Cô một tiếng: “Cô tư.”

Nhưng làm thế nào mà tên người ta lại rất vừa khéo, cho nên mọi người cũng đã quen gọi là “Tô Tam Cô”, ngay cả Hách Lôi và con gái cũng gọi là Tô Tam Cô.

Giờ phút này, Tô Khánh Đông đã bị Hách Lôi tóm được, mặt ông đầy bực bội nói: “Cái gì mà anh em tình thâm? Chẳng lẽ bà không nhìn ra Tô Tam Cô đánh tôi sao?”

Nói xong Tô Khánh Đông còn đưa tay tay chỉ từng chỗ bị thương trên mặt mình.

Hách Lôi cẩn thận nhìn, chỉ thấy mặt của chồng bà chỗ xanh một mảnh, chỗ đã sưng lên, rõ ràng là bị đánh không nhẹ.

Vốn Hách Lôi còn nghĩ không tra hỏi nữa, nhưng bà thay đổi suy nghĩ một chút, không bằng chết sống cứ níu lấy Tô Tam Cô không thả, đánh ngược lại.

Cặp mặt bà xoay chuyện một cái, một kế hoạch đã hình thành trong đầu.

Tất nhiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play