“Vừa rồi đang bận, không biết có điện thoại gọi đến.” Tiểu Trân tùy tiện nói dối.
Đường Minh Minh nghe xong liền cau mày.
Anh ta nghe ra Tiểu Trân đối với mình có chút miễn cưỡng.
Trong lòng thầm đoán có thể do lần trước bản thân đối với Tiểu Trân có hơi quá đáng, có lẽ Tiểu Trân vẫn còn ghét mình.
Đường Minh Minh mở miệng, lời hẹn gặp mặt Tiểu Trân vừa nói đến bên miệng chỉ đành nuốt xuống.
Anh ta im lặng một lát, sau đó nghĩ, Tiểu Trân là do A Cửu dẫn đến.
Có thể mượn danh A Cửu để đi tìm Tiểu Trân.
Trước đó, Đường Minh Minh đã điều tra kỹ càng Tiểu Trân, kiểm tra rất rõ ràng, hung hăng sờ soạng một phen.
Hạ quyết tâm xong, Đường Minh Minh nói: “Dạo gần đây A Cửu đang tìm em, anh ta nói muốn gặp em.”
Dứt lời, Đường Minh Minh hít sâu một hơi.
Nói xong đã cảm thấy không ổn, sau đó anh ta liền chuyển đề tài: “Anh ta không liên lạc được với em nên kêu anh hẹn em.”
Tiểu Trân có chút do dự, A Cửu đã bỏ rơi mình, tại sao lại muốn tìm mình.
Chẳng lẽ A Cửu đã xảy ra chuyện gì?
Cho dù A Cửu đã bỏ rơi Tiểu Trân, nhưng cô gái tốt bụng này vẫn lo cho anh ta.
Chỉ là có một điều khiến Tiểu Trân đặc biệt khó hiểu chính là tại sao A Cửu lại để Đường Minh Minh liên lạc với mình?
Mặc kệ gì đi nữa, bây giờ trong lòng của Tiểu Trân đang rất hoảng loạn.
Cho dù cô ấy ghét A Cửu, nhưng nói như thế nào đi chăng nữa thì A Cửu cũng là cháu trai của ông nội.
Cũng chính vì như vậy, Tiểu Trân sẽ không khoanh tay trơ mắt đứng nhìn A Cửu xảy ra chuyện.
Cuối cùng, Tiểu Trân mím môi hạ quyết tâm, rồi sau đó nói: “A Cửu hẹn tôi gặp mặt ở đâu?”
Nghe thấy lời Tiểu Trân nói ra, Đường Minh Minh mừng rỡ như điên.
Mà Tiểu Trân cũng tìm ra cho bản thân một lý do phù hợp để tự an ủi chính mình.
Có lẽ A Cửu bởi vì có việc nên mới không tiện liên lạc với mình đi.
Đường Minh Minh nghe được lời đòng ý của Tiểu Trân, trong lòng rất vui mừng.
Anh ta nhướng mày, trầm giọng nói: “Gặp nhau ở phố cổ phía Tây thành phố.”
Giờ phút này, Đường Minh Minh cố ý làm ra dáng vẻ thận trọng.
Tiểu Trân vừa nghe thấy là ở phố cổ phía Tây trong lòng không khỏi có chút nghi ngờ.
Tại sao A Cửu lại hẹn ở phố cổ…
Phải biết rằng phố cổ bên đó có chút thiên, rất không an toàn.
Chỉ là, càng bởi vì phố cổ bên đó hẻo lánh, Tiểu Trân càng khẳng định A Cửu xảy ra chuyện, cho nên càng thận trọng hơn trong mọi mặt.
Tiểu Trân nghiêm túc nói: “Được, gặp lại ở phố cổ phía Tây.”
Sau khi cúp điện thoại, Tiểu Trân thu dọn một chút rồi vội vàng ra khỏi cửa.
Trước khi ra ngoài, cô gửi một tin nhắn cho Chu Hàn, tỏ rỏ bản thân muốn đi đến phố cổ phía Tây.
Lúc này, Chu Hàn đang ở bệnh viện đợi Tiết Minh Dương đến.
Sau khi nhận được tin nhắn của Tiểu Trân trong lòng đầy sự nghi ngờ.
Tiểu Trân muốn đi phố cổ phía Tây, Bạch Hoàn Tài nhất định sẽ báo cho chính mình đầu tiên.
Nhưng tại sao lại không nhận được tin nhắn của Bạch Hoàn Tài mà lại nhận được của Tiểu Trân.
Việc này ám chỉ rằng Bạch Hoàn Tài có khả năng đã xảy ra chuyện.
“Mọi chuyện đều phải cẩn thận.” Chu Hàn trả lời tin nhắn, trước tiên liên lạc với Đệ nhất Hội Trưởng, kêu ông ta thông báo cho các anh em Võ Minh đi bảo vệ Tiểu Trân.
Sau đó, Chu Hàn lại gọi điện thoại cho Bạch Hoàn Tài.
Kết quả là đầu bên kia không ai nghe máy, Chu Hàn đột nhiên có một dự cảm xấu.
“Bác sĩ Lê, đi điều tra xem bệnh nhân nhập viện có ai tên Bạch Hoàn Tài không.” Chu Hàn nhìn bác sĩ Lê nói.
Bác sĩ Lê nghe vậy lập tức gật đầu làm theo.
Phố cổ phía Tây bên kia.
Tiểu Trân tới quán ăn nhỏ đã hẹn trước, nhanh chóng bước vào, thấy Đường Minh Minh đang ngồi một mình ở vị trí gần cửa.
Tiểu Trân có chút sốt ruột, vội tiến lên hỏi: “Đường Minh Minh, tại sao chỉ có một mình anh? A Cửu đâu?”
Đường Minh Minh nghe thấy những lời này liền cười nhẹ, vẻ mặt tươi cười nói: “Em khoan nóng vội, trước tiên hãy nói chuyện của chúng ta.”
Đường Minh Minh thâm tình nói: “Tiểu Trân, anh thực sự rất yêu em, em đồng ý ở bên cạnh anh đi!”
Tiểu Trân nghe vậy chân mày nhíu lại, cố kiềm nén sự kinh tởm, cảm thấy cần phải nói rõ ràng với Đường Minh Minh.
Hít một hơi thật sâu, lúc này cô ấy mới lên tiếng: “Đường Minh Minh, thực ra tôi không thích anh dù chỉ là một chút, vậy nên càng không thể nào làm bạn gái của anh.”
Sau khi nói xong, cô ấy trực tiếp đứng lên, lạnh nhạt nói: “Nếu không có chuyện gì khác vậy tôi xin phép đi trước.”
Cô ấy đã sớm biết Đường Minh Minh lừa mình, A Cửu vốn chẳng có chuyện gì.
Tất cả những chuyện này chẳng qua chỉ là lời nói dối của Đường Minh Minh.
Đường Minh Minh thấy vậy, lập tức nói: “Vậy trước không nói chuyện của chúng ta.”
Tiện thể chuyển đề tài: “Đúng rồi, thực ra là A Cửu tìm em, anh dắt em đi tìm anh ta.”
Tiểu Trân nghe vậy nghi ngờ hỏi: “Anh chắc chắn sẽ không gạt tôi?”
Đường Minh Minh nghe vậy buồn cười nói: “Anh không cần phải lừa em, anh thề!”
Thấy Đường Minh Minh khẳng định như vậy, Tiểu Trân chỉ đành gật đầu nói: “Vậy được rồi.”
Tiếp đó hai người một trước một sau bước ra khỏi quán ăn nhỏ.
Tiểu Trân theo sau Đường Minh Minh vào một con hẻm nhỏ rất yên lặng, cô ấy càng nhìn càng cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm, luôn cảm giác có điều tồi tệ sẽ xảy ra.
Vào sâu khoảng 10 mét, Đường Minh Minh vẫn không dừng lại, con hẻm này sâu không thấy điểm đến.
Trong lòng Tiểu Trân càng thêm lo lắng, cô vội vàng dừng bước, chất vấn: “Làm gì có A Cửu ở đây.”
“Cái tên A Cửu đó có lẽ vẫn còn ở Thái Bình Dương.”
Tiểu Trân mặt lạnh xuống: “Anh thế mà lại gạt tôi?”
Dứt lời, cô liền nói với bộ dạng rất tuyệt tình: “Tôi phải đi về, chúng ta về sau cũng không cần gặp mặt nữa.”
Vừa nói xong, Tiểu Trân liền xoay người rời đi.
Đường Minh Minh nghe Tiểu Trân quyết liệt như thế, “đùng” một phát cơn tức giận của anh lập tức nổi lên.
Anh ta nắm chặt tay: “Vậy mà dám từ chối tôi? Cô gái, em đừng có mà không biết điều như vậy.”
“Có biết bao nhiêu phụ nữ muốn ở cùng với Đường Minh tôi anh đây không, em đừng quá tự phụ!”
Thấy Đường Minh Minh thẹn quá hóa giận, Tiểu Trân càng thêm cảm thấy ghê tởm.
Cô ấy lạnh lùng nói: “Tôi không thèm.”
Ném cho anh ta một câu, cô ấy liền vội vàng rời khỏi.
Đường Minh Minh tức giận đấm lên bức tường, máu tươi lập tức chảy ra.
Đôi mắt anh ta hơi nhíu lại, trong ánh mắt lóe lên một sự ác độc.
Đường Minh Minh cúi đầu trầm tư một lát, cuối cùng nhanh chóng đuổi theo bắt lấy Tiểu Trân, nghiến răng gằn từng chữ: “Anh không có được, người khác cũng đừng mơ có được.”
“Hoàn cảnh thường thì anh đều sẽ phá hủy.” anh ta cười dữ tợn với vẻ mặt đáng sợ.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Đường Minh Minh, Tiểu Trân đã nhận ra có điều không ổn.
Chỉ sợ kẻ này rất có thể sẽ làm ra chuyện xằng bậy.
“Tôi cảnh cáo anh, anh đừng có làm bậy!” Tiểu Trân vội lên tiếng nhắc nhở, đồng thời chạy về phía trước.
Trên mặt Đường Minh Minh mang theo nụ cười tàn nhẫn bước nhanh đuổi theo, tay giơ lên, một nắm bột màu tím ngay lập tức bay về phía Tiểu Trân.
Tiểu Trân không kịp tránh đi, ngay lập tức hít vào!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT