Nếu ông Trần đã muốn cá chết lưới rách, vậy thì Chu Hàn không ngại cùng ông ta chơi.
Hai bóng người va chạm nhau, Chu Hàn không ngừng né tránh đòn đánh của ông Trần, đồng thời tìm cơ hội để ra tay.
Nhưng vào lúc anh muốn ra tay, anh lại phát hiện ra không có cơ hội nào.
Nãy giờ vẫn cứ luôn né tránh, đến lúc muốn nắm lấy cơ hội để ra tay thì lại mất đi năng lực đánh lại.
Lúc này, mấy người Tô Hàm đã xem đến mức đỏ mắt, muốn tiến lên giúp đỡ nhưng lại bị Bạch Hổ và Vô Kiểm ngăn lại.
Bởi vì Chu Hàn đã hạ lệnh không cho bất cứ ai nhúng tay vào.
Bạch Hổ và Vô Kiểm lúc này rất muốn tiến lên giúp đỡ nhưng cũng chỉ có thể đè ép ý muốn này xuống. Lại thêm ông Cao ở bên cạnh mang theo không ít người luôn như hổ rình mồi ở bên cạnh, chỉ sợ khi bọn họ ra tay thì đám người Tô Hàm sẽ không được yên ổn.
Hơn nữa, bọn họ không dám làm trái lệnh của Chu Hàm.
Lúc này, Chu Hàm và ông Trần đang đánh đến hăng say, ông Trần đơn phương đè ép Chu Hàn.
Chu Hàn phải lui về sau nhiều lần, còn bị ông Trần đánh trúng vài đòn.
Cũng may là Chu Hàn không cố gắng đỡ đòn, anh muốn tìm một cơ hội để lật ngược thế cờ.
Đột nhiên “phụt” một tiếng, ông Trần phun ra một ngụm máu.
Chu Hàn thấy thế cũng khiếp sợ, không biết vì sao ông Trần lại hộc máu.
Hơn nữa người bị đánh là Chu Hàn chứ không phải ông ta. Có hộc máu thì cũng phải là Chu Hàn anh mới đúng.
Đột nhiên, Chu Hàn như nhận ra được điều gì.
Hẳn là ông Trần đã ăn một loại đan dược đặc thù nào đó, nếu không cũng sẽ không đến nỗi như vậy.
Anh lập tức đánh một quyền về phía ông Trần, anh hiểu rõ đây chính là cơ hội của mình.
Dù vậy, tuy ông Trần phun ra một búng máu nhưng khí thế không hề suy giảm.
Ông Trần phản ứng lại, đấm một quyền về phía Chu Hàn.
Một âm thanh tê dại vang lên, hai nắm đấm va chạm vào nhau.
“Mẹ nó.” Ông Trần nổi giận gầm lên, lại hộc thêm một búng máu nữa.
Chu Hàn thấy đối phương phun máu về phía mình, anh khó khăn lắm mới tránh được.
Bởi vì anh nhận thấy máu của ông Trần lần này có độc.
Lần né tránh này khiến khí thế của Chu Hàn yếu đi, lực cũng giảm bớt.
Ông Trần thấy thế tiếp tục đấm quyền thứ hai, như muốn đấm chết Chu Hàn vậy.
Nhưng làm sao Chu Hàn có thể cho ông ta cơ hội này?
Anh lập tức lùi lại, kéo dài khoảng cách với ông Trần.
Ông ta thấy thế thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta tận dụng thời gian thở gấp, lại tiếp tục đánh về phía Chu Hàn.
Tất nhiên Chu Hàn sẽ không nhận thua vào lúc này, bởi vì anh không thể thua.
Ở phía sau anh còn có bạn bè, có người anh yêu.
Cho dù phải chết, Chu Hàn cũng sẽ không ngã xuống vào lúc này.
“Chu Hàn, đừng mà.” Tô Hàm hét lên một tiếng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT