Bây giờ chỉ cần ngồi yên mà nhìn sự việc xảy ra tiếp theo nữa thôi.
Mà hiện tại, mấy chục lô Liệt Hỏa Đan không ở đây lại khiến Chu Hàn nóng lòng muốn ép Bạch lão gia tử phải rời khỏi mật thất.
Biện pháp duy nhất đó là tìm được người có thể phá giải thuật Kỳ môn độn giáp.
Chỉ cần phá giải được, Chu Hàn không lo không ép được Bạch lão gia tử phải ra ngoài.
“Bạch Hổ.” Chu Hàn bất thình lình phân phó.
“Treo thưởng một tỷ, mời một kỳ nhân dị sĩ về đây trước buổi tối ngày mai, đưa tới Đài Sơn gặp tôi”
“Đã rõ.” Bạch Hổ cung kích đáp lời.
Lời của Chu Hàn giống như thánh chỉ vậy. Bạch Hổ chưa bao giờ dám vi phạm, càng không có nghi ngờ, anh ta chỉ biết làm theo.
“Một tỷ?”
Thanh Tú Tú kinh hô một tiếng: “Chu Nguyên soái, như vậy có phải hơi nhiều quá rồi không?”
Tuy rằng ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng Thanh Tú Tú lại mắng Chu Hàn là đồ mất trí cả nghìn lần.
Chu Hàn không thèm để ý đến Thanh Tú Tú. Nhưng theo như lời của Thanh Tú Tú, Tô Hàm cũng cảm thấy Chu Hàn thật quá điên rồ, cô không nhịn được nói: “Chu Hàn, một tỷ có hơi nhiều quá không?”
Nhưng Chu Hàn lại lắc đầu: “Không nhiều, chỉ cần có thể chữa khỏi cho Thanh Long thì chục tỷ, trăm tỷ có là gì?”
Chu Hàn giàu nứt đố đổ vách, tiền tài lấy không hết, tiêu không cạn.
Ngân hàng của mười nước anh đều có thể tự do thuyên chuyển.
“Vậy…” Vừa nghe xong lời này của Chu Hàn, Tô Hàm lập tức á khẩu không nói nên lời.
Dù đã sớm biết Chu Hàn có rất nhiều tiền, nhưng cô lại không nghĩ tới sẽ nhiều đến mức này.
Bây giờ Chu Hàn rất muốn đón Thanh Long từ Hoành thành Võ Minh về đây, nhưng suy đi tính lại thì bây giờ vẫn chưa phải là thời điểm thích hợp.
Chỉ sau khi lấy được Sinh Tức Đan, anh mới có đủ tự tin để đón Thanh Long về. Khi đó mới có thể làm cho Thanh Long yên tâm.
Lúc trước khi còn ở Hòe Châu, cũng vì giúp anh làm việc mà Thanh Long phải chặt đứt một cánh tay. Bây giờ, bởi vì hôm ở tháp nước Hoành Thành mà suýt chút nữa anh ta đã bị nổ tan xương nát thịt, lại còn bị mất hết công lực.
Việc này làm cho Chu Hàn cảm thấy hổ thẹn với Thanh Long, vì thế anh nhất định phải lấy được Sinh Tức Đan.
Chỉ cần có thể khiến cho Thanh Long hồi phục lại được, Chu Hàn sẽ không tiếc bất cứ giá nào.
Lúc này mọi người đều đặt tầm mắt lên người Chu Hàn.
Tề Thắng Thiên cũng cảm thấy khiếp sợ, tuy ông ta cũng có thể lấy ra một tỷ, nhưng không thể cứ dùng tùy tiện như vậy được.
Thời gian trôi qua, rất nhanh đã đến hoàng hôn rồi, nhưng ở bên phía Bạch Hổ vẫn chưa có tin tức gì.
Nhìn tình hình này, có lẽ vẫn chưa tìm được.
Dù sao những người như vậy thường đều đã đi ẩn cư, cũng đã nhìn thấu hồng trần và cám dỗ tiền tài.
Cũng vì thế nên Chu Hàn mới lấy ra một tỷ, đặt niềm tin rằng với một tỷ này, mình có thể lay động đến những ẩn sĩ đó.
Nếu một tỷ không đủ thì nâng lên chục tỷ, trăm tỷ… chỉ cần có thể mời được bọn họ, bao nhiêu cũng không thành vấn đề.
Lại một tiếng nữa trôi qua, trời cũng tối dần.
Vào lúc Chu Hàn đang thiếu kiên nhẫn, định gọi điện để hỏi han tình hình thì đột nhiên nhận được điện thoại của Hoắc Khai Hà.
Anh nhíu mày, có dự cảm không tốt cho lắm.
Đầu bên kia truyền đến thanh âm run sợ của Hoắc Khai Hà: “Chu Nguyên soái, tên A Cửu này thật sự không đơn giản.”
“Thằng nhóc này quá ranh ma.”
“Cậu biết không, ngay cả Hoắc lão cũng thua ông ta, ông ta ở bến tàu chơi trốn tìm với chúng tôi.”
“Mười mấy chiếc du thuyền ở bến tàu, lại còn ẩn giấu thêm hàng trăm tay súng bắn tỉa.”
Hoắc Khai Hà kể lại mọi chuyện. Chu Hàn nghe xong trong lòng cũng bắt đầu nhảy số, xem ra A Cửu muốn đồng quy vu tận.
Ông ta không lấy ra đủ tiền nên muốn liều mạng cùng mình, điều này khiến Chu Hàn cực kỳ khinh thường.
Có điều, vừa rồi Chu Hàn có nghe Hoắc Khai Hà đề cập đến Hoắc Nghệ Tinh.
Tâm trạng anh căng thẳng, vội vàng hỏi: “Hoắc lão xảy ra chuyện gì?”
Đầu kia truyền đến tiếng thở dài: “Hoắc lão bị trúng đạn vào bụng, hiện tại sống chết không rõ.”
“Tôi cùng Tiết Minh Dương sẽ tới đó ngay.” Vừa nghe đến bốn chữ sống chết không rõ, Chu Hàn lập tức nói.
Sau đó anh cúp máy, nói với Tiết Minh Dương: “Chúng ta đi bến tàu Cảng Thành cứu người.”