Nhân viên trả lời, Tô Học Long lại híp cặp mắt lại.
Tập đoàn Hoài Thăng đang kinh doanh rất tốt, chạy đến cướp chén cơm của Tô thị làm gì? Đây không phải là ăn no không có chuyện gì làm sao?
Hơn nữa, việc kinh doanh của Tô thị khác biệt một trời một vực với tập đoàn Hoài Thăng, đối phương không cần thiết phải tranh giành với Tô thị.
“Đi, thay tôi hẹn với Nhị thiếu tập đoàn Hoài Thăng.” Tô Học Long quay đầu nói với trợ lý: “Phải sắp xếp tốt cho bữa cơm tối nay.”
Lúc này trợ lý nghe vậy lập tức gật đầu trả lời, tiếp theo đi làm ngay.
Lúc Tô Học Long hẹn Nhị thiếu của tập đoàn Hoài Thăng thì Thanh Long đã quay xong video gia chủ nhà họ Hào nhận tội thay Hào Đoạt.
Hơn nữa, Chu Hàn cũng đã phân phó với lính già, để cho đối phương khôi phục lại thân phận Hội trưởng thứ ba của Trình Hữu Vọng.
“Chúc mừng Hoắc gia chủ, rất nhanh Cảng Thành sẽ trở thành thiện hạ của ông.” Chu Hàn cười híp mắt chúc mừng Hoắc gia chủ.
Hoắc Khai Hà vội vàng khiêm tốn nói: “Còn không phải nhờ vào Chu Nguyên soái ngài sao, nếu không phải có ngài áp trận, chỉ sợ đời này tôi rất khó đông sơn tái khởi.”
Sự thật là như vậy, tất cả đều do một tay Chu Hàn làm ra, thậm chí ngay cả Hoắc Khai Hà cũng chỉ ngồi không mà thôi.
“Tiết Minh Dương, ngày mai bắt đầu xây dựng chi nhánh công ty Tô thị ở Cảng Thành, cho cậu thời gian một tuần, nhất định phải làm cho nó nổi tiếng.” Chu Hàn phân phó Tiết Minh Dương.
Sở dĩ anh dẫn Tiết Minh Dương đến mục đích chính là vì để Tiết Minh Dương xử lý chuyện chi nhánh công ty Tô thị.
Dù sao năng lực của Tiết Minh Dương đã được khảo nghiệm ở Hòe Châu rồi, cậu là một nhân tài khó có được.
“Nguyên soái yên tâm, Minh Dương đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” Tiết Minh Dương cung kính nói.
Chu Hàn cười tủm tỉm gật đầu, rất hài lòng.
Một khi danh tiếng của chi nhánh công ty Tô thị được nhiều người biết đến, đến lúc đó đón Hách Lôi tới là được.
Đến khi đó, sắp xếp cho mẹ con Hách Lôi tiến vào bộ máy vận hành của chi nhánh công ty Tô thị, để cho người dân Cảng Thành đều thừa nhận tài năng của hai người, lại từ Cảng Thành chìa tay đến Hòe Châu.
Từng chút từng chút, từ từ thay đổi vết nhơ của hai mẹ con trong lòng người dân Hòe Châu.
Mặc dù những vết nhơ kia đều do đám người Tô Tam Cô tận lực hắt nước dơ lên người, nhưng muốn dọn dẹp cũng rất phiền toái.
Xế chiều, Tô Học Long hẹn được Tổ Hiên Dương.
“Tô thiếu, tìm tôi có chuyện gì?” Tổ Hiên Dương quái gở hỏi một câu, gã ta cũng không muốn nói nhảm với Tô Học Long, thậm chí ngay cả cửa phòng bao cũng không đi vào.
Chẳng qua gã ta chỉ bảo cấp dưới đẩy cửa ra, đứng ở bên ngoài cửa nói chuyện với Tô Học Long.
Rất rõ ràng tư thế này hoàn toàn không cho đối phương chút mặt mũi nào.
Đồng thời cũng cho thấy lập trường của Tổ Hiên Dương, hai người không ngồi cùng thuyền.
“Tổ thiếu đến rồi thì nhanh vào ngồi đi.” Trên mặt Tô Học Long tràn đầy vẻ tươi cười, bước nhanh đến trước mặt Tổ Hiên Dương, vội vàng mời gã ta vào bên trong phòng bao.
Nhưng Tổ Học Dương lại lắc đầu từ chối: “Một lát nữa tôi còn có một bữa tiệc, ở một phòng cao cấp của khách sạn này, cậu có muốn đi chung không?”
Rất rõ ràng, ý trong lời nói chính là muốn châm chọc Tô Học Long.
Trong mắt Tô Học Long lóe lên vẻ mất mát, tiền của gã không nhiều, có thể mời khách ở khách sạn này đã rất tốt rồi.
Hơn nữa mặc dù phòng bao này là một phòng bao tiêu chuẩn, nhưng cũng đã tốn của gã năm vạn đồng.
“Vậy phòng bao này của tôi…” Tô Học Long ấp úng mở miêng, gương mặt bỗng chốc đỏ một mảnh.
Mặc dù trong lòng Tô Học Long biết Tổ Hiên Dương cố ý gây chuyện, dẫn gã đến bữa tiệc của gã ta.
Nhưng dù là vậy, gã vẫn không thể từ chối.
Nguyên nhân rất đơn giản, tối nay Tô Học Long phải làm mọi chuyện xong xuôi, hỏi rõ tập đoàn Hoài Thăng rốt cuộc muốn làm gì.
Tô Học Long có thể mơ hồ đoán được, đối phương không đơn giản chỉ muốn chia lợi ích, hành động như vậy giống như một loại trả thù.
Đây rõ ràng là hướng về Tô thị, lần trước trong vụ nổ ở hôn lễ, con trai lớn của Tổ Cẩm Dương bị nổ biến thành người thực vật nằm ở bệnh viện.
Chuyện này đã náo động toàn bộ Hòe Châu, tất nhiên Tô Học Long cũng biết rõ ràng.
Cũng mặc kệ tập đoàn Hoài Thăng cố ý hay vô tình, tối nay Tô Học Long đều phải nói rõ ràng với Tổ Hiên Dương.
Có thể nói chuyện rõ ràng thì tốt nhất, nếu như không được thì không thể thành người thì thành nhân thôi.
“Phòng bao này của cậu không cần trả, tốn bao nhiêu tiền tôi trả.” Tổ Hiên Dương hoàn toàn không quan tâm tốn bao nhiều tiền, gã ta nói rất dứt khoát.
Tô Học Long nghe vậy thì cúi đầu xuống, gã ấp úng hồi lâu mới nói ra được một câu: “Năm… năm vạn.”
Gần đây thân thể của Tô Long Xuyên rất kém, đang nằm trong phòng ICU, Tô Học Long vô cùng cần tiền.
Tiền thuốc mỗi ngày quá đắt, làm cho gã có chút không thở nổi, áp lực quá lớn.
Nếu đổi thành lúc trước, đối với Tô Học Long mà nói năm vạn ngay này chỉ là một cong lông, gã hoàn toàn không để ý đến.
Nhưng bây giờ không giống như trước rồi…
Tổ Hiên Dương vừa nghe Tô Học Long nói ra số tiền năm vạn, gã và cấp dưới đều cười ầm lên.
“Tôi nói này Tô thiếu, cậu trở nên nghèo túng từ lúc nào vậy? Chỉ có năm vạn cũng không biết xấu hổ mà nói ra?” Tô Hiển Dương lên tiếng châm chọc Tô Học Long.
Một lời hai nghĩa.
Châm chọc Tô Học Long nghèo kiết hủ lậu, đồng thời không ngờ gã sẽ bao phòng bao thấp kém như vậy để mời mình ăn cơm.
Đơn giản là làm nhục tôn nghiêm của Tổ Hiên Dương gã.
Trong lòng Tổ Hiên Dương cười lạnh một tiếng, đồng thời nghĩ ra một biện pháp chỉnh Tô Học Long.
“Tô thiếu, tôi cho cậu mười vạn, thế nào?” Gã ta cười híp mắt nói một câu với Tô Học Long.
Tô Học Long nghe vậy ngẩn ra, rõ ràng không nghĩ Tổ Hiên Dương lại ra tay hào phóng như vậy, đến chỗ đó một lần, gã có thể kiếm năm vạn.
“Thật sao?” Tô Học Long không dám tin nhìn về phía Tổ Hiên Dương, đôi mắt phát sáng.
“Chẳng lẽ là giả sao?” Tô Hiên Dương vung tay lên, lúc này để cho cấp dưới chuyển tiền cho Tô Học Long.
Đối với Tổ Hiên Dương mà nói một trăm ngàn chỉ là cái lông mà thôi.
Sau khi chuyển tiền xong, Tổ Hiên Dương lên tiếng nói với Tô Học Long: “Nhiều hơn năm vạn, coi như tôi mời cậu giúp tôi một chuyện, đợi một lát uống một hai ly rượu với một người bạn của tôi.”
Tô Học Long vừa nghe chỉ là bồi rượu là có thể lấy được năm vạn, lập tức vô cùng vui vẻ, thậm chí quên ý định ban đầu gã mời cơm Tổ Hiên Dương tối nay.
“Tổ thiếu không có vấn đề gì, tôi uống rượu giống như đi chơi thôi.” Lúc này Tô Học Long vỗ ngực đảm bảo.
Tổ Hiên Dương thấy Tô Học Long đắc ý như vậy thì vô cùng khinh bỉ, trong lòng nói một lát nữa sẽ cho cậu khóc.
Lúc Tô Học Long và Tổ Hiển Dương đi vào phòng bao cao cấp của khách sạn, Tổ Hiên Dương nói thầm một tiếng: “Cá cắn câu.”
Tô Học Long đi vào phòng bao, lập tức sắc mặt thay đổi một chút.
Gã nghiêng đầu nhỏ giọng nói với Tổ Hiên Dương: “Tổ thiếu, không phải chỉ có một người bạn sao? Sao lại nhiều người như vậy?”
Vừa nói Tô Học Long còn nhìn đám người trong phòng bao.
Hơn mười tên bụng phệ, nhìn một cái đã biết tửu lượng rất cao.
“Không sao, một người là uống, mười người cũng là uống.” Tổ Hiên Dương cố ý nâng giọng lớn tiếng nói: “Tối nay tôi không thoải mái lắm, không uống được rượu, cậu thay tôi uống rượu cùng các ông chủ này đi.”
Nói xong Tổ Hiên Dương xoay người rời đi.
“Tổ thiếu… Ôi.” Tô Học Long muốn lên tiếng giữ lại, nhưng Tổ Hiên Dương rời đi không quay đầu lại, chuyện này làm cho Tô Học Long rất chán nản.
“Tô thiếu, tới đây, nhanh ngồi.”
“Dùng bữa uống rượu, không cần khách sáo với chúng tôi.”
“Mọi người đều là người mình cả, không cần khách sáo.”
Một đám người cùng lên tiếng, trong lòng Tô Học Long nghĩ hôm nay không trốn thoát được rồi, lúc này đành phải miệng to dùng bữa, miệng to uống rượu.
Buổi tối, khoảng mười giờ, một chiếc xe cấp cứu gào thét dừng ở cửa bệnh viện.
Tô Học Long bị đẩy vào phòng cấp cứu, gã bị ngộ độc rượu.
Chỉ chốc lát sau, Tô Khánh Đông dẫn theo một đám con cháu nòng cốt của Tô thị chạy đến.
Sau khi trải qua nửa giờ cấp cứu, cuối cùng Tô Học Long cũng nhặt được mạng về.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT