Sau khi Chu Hàn thốt ra lời này, một bóng người đứng sau lưng tên đeo mặt nạ lập tức giơ tay lên nổ súng bắn tung đầu anh ta.

Hai mắt của anh ta lộ rõ vẻ kinh ngạc hoảng hốt không thể nào tin nổi, thậm chí còn không biết mình chết như thế nào.

“Nguyên soái, tôi không đến muộn chứ?” Khi người đeo mặt nạ ngã xuống, bóng người kia ung dung bắn thêm vài phát súng giải quyết mấy tên còn lại vẫn còn đang chưa kịp phản ứng, đồng thời giơ tay kéo bỏ mặt nạ da người trên mặt mình ra.

Theo động tác kéo ra mặt nạ, khuôn mặt của Vô Kiểm cũng xuất hiện trước mắt Chu Hàn.

Lần này Vô Kiểm không ngụy trang hơi thở.

Bởi vì anh ta lo lắng nếu như mình ngụy trang hơi thở thì sẽ bị Chu Hàn vô tình ngộ thương.

“Không muộn, tới vừa lúc.” Chu Hàn thong thả nói một câu, trong mắt hiện lên một tia sáng.

“Vậy thì tốt.” Vô Kiểm mím môi cười, ánh mắt quét qua mấy thi thể trên mặt đất, khuôn mặt đầy vẻ lãnh đạm.

Sở dĩ anh ta không được liệt vào hàng ngũ sáu đại chiến thần, khiến cho sáu đại chiến thần trở thành thất đại bởi một lý do rất đơn giản, Vô Kiểm chính là quân bài chưa lật của Chu Hàn, khi đối mặt với biến cố, bất cứ lúc nào anh cũng có thể dùng Vô Kiểm để lập tức phản kích kẻ thù.

“Đưa phu nhân trở về nhà đi.” Chu Hàn phất tay một cái về phía Thanh Long rồi nói một câu, sau đó vội vàng rời khỏi Bất Dạ Viên.

Khi quay trở lại biệt thự của nhà họ Hoắc thì đã là mười hai giờ đêm.

Tô Hàm hồn vía lên mây, vẫn còn đang dựa vào trong lòng Chu Hàn. Trong mắt cô lộ ra vẻ kinh hoàng sợ hãi, trông rất giống dáng vẻ bị dọa hết hồn.

Chu Hàn ôm lấy người phụ nữ của mình vào lòng dỗ dành cô, một lúc lâu sau Tô Hàm mới có thể khôi phục lại ý thức sau cảnh tượng kinh hồn bạt vía vừa rồi.

Tắm rửa xong cả hai liền ôm nhau ngủ, không nói với nhau một lời nào.

Sáng hôm sau, khi mọi người thức dậy sau giấc ngủ của mình thì đột nhiên xảy ra biến cố.

Hoắc Khai Hà vẻ mặt tuyệt vọng ngồi trong phòng khách biệt thự, Hoắc Tử Kim ra vẻ hiểu chuyện rót cho ông ta một tách trà.

Nhưng mà Hoắc Khai Hà không còn tâm trạng uống trà, ông ta nhíu chặt lông mày, cả người nhìn như già đi mười tuổi.

“Ba, phấn khởi lên đi.” Hoắc Tử Kim lớn tiếng dỗ dành, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.

“Ôi trời, con đi tìm Tony Bond chơi đi, đừng có ở đây làm hỏng chuyện.” Hoắc Khai Hà lườm Hoắc Tử Kim một cái.

Nhưng cô ta lại bĩu môi nói: “Anh ấy còn chưa dậy đâu.”

Hoắc Khai Hà nghe vậy thản nhiên gật đầu, nhưng đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng lập tức hỏi lại: “Sao con biết nó còn chưa dậy?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Hoắc Tử Kim hiện lên vẻ ngượng ngùng, cô ta mím mím môi, giống như đã hạ quyết tâm.

Cô ta chậm rãi nói: “Bởi vì tối hôm qua con và anh ấy đã gạo nấu thành cơm rồi…”

“Làm càn.” Hoắc Khai Hà bùng nổ trong nháy mắt, lập tức nhìn về phía Hoắc Nghệ Tinh rồi quát lớn: “Lấy gia pháp ra hầu hạ cho nó đi.”

Hoắc Tử Kim sợ tới mức vội vàng nói: “Ba, ba đừng tức giận, con chỉ đang nói đùa với ba mà thôi.”

Hoắc Khai Hà hoàn toàn không tin, nghiêm khắc khiển trách cô ta: “Con còn sợ chuyện chưa đủ loạn hay sao? Nhà họ Hào ở Hoành Thành đã vươn tay đến tận đây rồi, đối ngoại ba còn chưa xử lý được mà con còn làm loạn thêm.”

Nói xong, ông ta thở dài: “Thực sự là nội bộ rối ren mà.”

Hoắc Tử Kim nhìn dáng vẻ đau lòng lúc này của ba mình, trong lòng cũng hơi tự trách.

Cô ta do dự một lúc, lập tức đứng lên chạy về phía phòng ngủ của Tony Bond rồi đánh thức anh ta dậy.

“Mau lên, ba em muốn gặp anh, chúng ta cùng nhau đối mặt đi.” Hoắc Tử Kim lôi anh ta xuống phòng khách.

Tony Bond đảo mắt liên tục, rõ ràng là không vui vì có người quấy nhiễu giấc ngủ của mình.

Anh vừa mơ thấy thánh nữ của đời mình xong đó. Kết quả là chưa kịp làm gì đã bị Hoắc Tử Kim quấy rầy.

“Tony Bond, cậu đã làm gì con gái tôi?” Thấy anh ta xuất hiện, Hoắc Khai Hà lập tức truy hỏi.

Khuôn mặt anh ta hiện lên vẻ mờ mịt, lắc đầu nói: “Ông Hoắc, tôi không hiểu ông đang nói gì?”

Hoắc Khai Hà lạnh lùng cười một tiếng, cao giọng nói: “Còn giả vờ không hiểu với tôi sao?”

Ông ta vừa nói xong, Hoắc Nghệ Tinh lập tức xông về phía Tony Bond rồi bắt đầu đánh anh ta.

Anh ta sợ tới mức chỉ biết ngồi xuống ôm đầu, miệng liên tục hét lên: “Chu Nguyên soái cứu tôi với.”

Lời nói của Tony Bond vừa thốt ra, Hoắc Nghệ Tinh vô thức dừng bước chân và thu tay lại.

Rõ ràng ba chữ Chu Nguyên soái có lực uy hiếp rất lớn với ông ta.

“Mới sáng sớm đã ồn ào gì vậy?” Đúng lúc này, trong phòng khách lại xuất hiện thêm một bóng người.

Tiết Minh Dương ngáp một cái rồi nói: “Nguyên soái còn chưa dậy đâu, các người tốt nhất đừng quấy rầy ngài ấy.”

Hoắc Khai Hà nghe xong sắc mặt hơi thay đổi, hiển nhiên là ông ta cũng có chút sợ hãi.

Nhưng đối với chuyện của con gái mình thì ông ta đương nhiên muốn quản.

Nếu không làm như vậy thì về sau không trị nổi nữa rồi.

“Tử Kim, con nói thật đi.” Mắt Hoắc Khai Hà khẽ đảo, cuối cùng nhìn thẳng vào Hoắc Tử Kim rồi nói: “Tốt nhất là đừng có lừa ba.”

Cô ta bĩu môi nói: “Con và Tony Bond thực ra không có chuyện gì cả.”

Vẻ mặt Tony Bond đứng bên cạnh cũng buồn rười rượi, khẽ nói: “Ông Hoắc, ông đừng có mà vu oan cho người tốt, tôi không dễ bắt nạt như vậy đâu.”

Nói xong Tony Bond nắm chặt tay, phải biết rằng một nhà thiết kế nổi tiếng đẳng cấp thế giới như anh ta vậy mà lại bị một doanh nhân giàu có ở Hồng Kông ức hiếp như vậy.

Nếu như các khách hàng của anh ta biết thì bọn họ nhất định sẽ xé xác Hoắc Khai Hà ra làm trăm mảnh.

Giá trị con người của Tony Bond rất cao, hơn nữa còn được hoàng gia các nước cùng giới thượng lưu của mười nước che chở.

“Ha ha.” Hoắc Khai Hà nghe xong lập tức cười lạnh, vẻ mặt ông ta đột nhiên trở nên hơi nghiêm túc, tạo cho người ta cảm giác không giận tự uy.

Tony Bond lúc này cũng hồi phục từ trạng thái mơ hồ khi mới rời giường.

Anh ta đối diện với ánh mắt của Hoắc Khai Hà, trong mắt thậm chí còn lóe lên một tia sắc bén.

Tony Bond biết sợ hãi cũng chẳng có tác dụng gì, anh ta lúc nào cũng đối mặt với khó khăn.

“Con khỉ lông vàng như cậu mà cũng muốn cãi tôi sao?” Hoắc Khai Hà lạnh lùng nhìn chằm chằm Tony Bond, bắt đầu uy hiếp: “Đừng quên đây là Hồng Kông, là địa bàn của nhà họ Hoắc chúng tôi.”

Thấy ông ta khiêu khích như vậy, Tony Bond lập tức không thèm giả vờ nữa mà nói thẳng: “Vậy thì sao nào? Tôi chỉ cần tùy tiện gọi một cú điện thoại là có thể khiến cho nhà họ Hoắc của ông nổ tung thành một đống đổ nát, tan thành mây khói đấy.”

“Tên lửa ở trên ba mươi sáu hòn đảo đều có khách hàng thân thiết của tôi, chỉ cần tôi gọi một cú là có thể bắn nát ông.”

Thấy Tony Bond đối chọi gay gắt với mình, Hoắc Khai Hà lập tức cảm thấy mất hết mặt mũi.

Đây là nhà họ Hoắc của ông ta. Trên địa bàn của ông ta sao có thể chứa chấp một con khỉ lông vàng được?

“Lão Hoắc, xử nó.” Hoắc Khai Hà nhìn chằm chằm Tony Bond, dáng vẻ tựa hồ vô cùng tức giận.

“Tuân lệnh.” Hoắc Nghệ Tinh vô cùng kiên định đáp một câu, đồng thời lên tiếng chế nhạo Tony Bond: “Tôi sẽ không chờ tên lửa của cậu bay đến đây đâu, tôi sẽ khiến cậu nổ trước.”

Nói xong, Hoắc Nghệ Tinh giơ tay xông về phía anh ta.

Tiết Minh Dương thấy vậy định ra tay ngăn cản nhưng đã quá muộn.

Thấy một chưởng của Hoắc Nghệ Tinh chuẩn bị đập trúng Tony Bond, trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Hoắc Tử Kim vội vàng chạy đến ngăn cản Hoắc Nghệ Tinh.

“Ông Hoắc, ông không được làm hại anh ấy.” Cô ta vừa ngăn cản Hoắc Nghệ Tinh vừa đứng chắn trước mặt Tony Bond.

Hoắc Nghệ Tinh thu tay lại, vẻ mặt khó tin nhìn chằm chằm vào cô ta, trong lòng vô cùng nghi hoặc.

“Cô chủ, tại sao cô lại bảo vệ con khỉ lông vàng này?” Hoắc Nghệ Tinh cực kỳ khó hiểu hỏi một câu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play