Lúc sau, mọi chuyện vô cùng thuận lợi. Dù phó bản này chỉ còn đúng hai người họ sống sót, Cung Tử Quận cũng còn mới chỉ là con gà mờ mới qua một phó bản nhưng hai người phối hợp lại ăn ý đến mức không ngờ. Cung Tử Quận làm "mồi nhử" ở ngoài sáng, "Phó Kỳ Đường" thì làm "lưỡi dao" trong bóng tối, họ sử dụng chiến thuật gài bẫy một cách vô cùng đỉnh cao, từ con mồi biến thành thợ săn, giết chết những con quỷ ẩn nấp bên trong tầng hầm, chỉ trong mấy tiếng đã giết được tới bốn con.

"Phù..."

Lau đi vết máu lấm lem trên mặt, khóe miệng Cung Tử Quận hơi nhếch lên, cánh mũi rung rung, hơi thở có chút nặng nề. Cho dù là diễn thì việc bị quỷ truy bắt cũng không hề là giả. Vận động mạnh liên tục khiến Cung Tử Quận hơi đuối sức.

Trước khi kế hoạch bắt đầu, "Phó Kỳ Đường" đã hỏi hắn có cần nghỉ ngơi chút hoặc hai người đổi vị trí, để anh làm "mồi" còn Cung Tử Quận thì phụ trách giết quỷ không nhưng hắn không chịu. Một mặt là vì lúc vào phó bản, đoàn tàu từng nhắc nhở người chơi phải mau chóng giết quỷ, không thì càng gần đến khi trời sáng, quỷ sẽ càng mạnh, khiến người chơi càng thêm vất vả. Mà từ lúc màn đêm buông xuống tới giờ đã qua vài tiếng đồng hồ, chẳng bao lâu nữa trời sẽ sáng, bọn họ không còn nhiều thời gian nữa. Mặt khác, tuy ngay từ đầu Cung Tử Quận đã biểu hiện ra không biết trời cao đất dày là gì nhưng trong lòng đã hiểu rõ rằng bản thân của hiện tại không thể đột nhiên giết chết quỷ vào thời khắc quan trọng giống như "Phó Kỳ Đường" được.

Người này thực sự rất mạnh, hắn thầm nghĩ.

"Bé sói con, qua xem xem có chỗ nào sai sai." Thấy hắn đang ngây ra, "Phó Kỳ Đường" vẫy tay như vẫy chó, ra hiệu hắn qua đó.

Đáng tiếc nói sao thì nói, vẫn là một kẻ thích thể hiện. Cung Tử Quận lặng lùng liếc mắt nhìn anh, thầm bổ sung.

Sau khi chần chừ hai giây, hắn vẫn đi qua chỗ đó. Quỷ trong phó bản này cứ như xuất theo lô, con nào cũng như con nào, đều chỉ có một nửa người. Phần ngực của chúng không có nội tạng mà thay vào đó là những quả cầu lớn màu đen dính, bán lỏng, hai cánh tay thì như bị biến dị, mềm nhũn như xúc tu bạch tuộc. Sau khi bị giết, con quỷ nhanh chóng tan biến chỉ trong một khoảng thời gian ngắn. Lúc đầu, nó tan chảy như một ngọn nến, sau đó biến thành một vũng dầu đen có mùi hôi thối, cuối cùng thấm xuống đất và biến mất hoàn toàn.

"Giống như trước." Vậy nên mới sai sai.

Cung Tử Quận thờ ơ nói một câu tối nghĩa rồi không nói thêm gì nữa, chun mũi quay đầu đi.

"Phó Kỳ Đường" cười nói: "Ế? Trông cậu đần đần mà không ngờ cũng thông minh đấy. Nhìn ra được rồi à?"

Tôi nhìn ra được cái gì? Cung Tử Quận sửng sốt, đè nén sự nghi ngờ trong lòng, quay đầu lại và im lặng nhìn "Phó Kỳ Đường".

"Bốn con quỷ này không chỉ giống hệt nhau, mà còn có chỉ số IQ thấp như nhau, đều sập cùng một cái bẫy, nghĩ sao cũng thấy có vấn đề." "Phó Kỳ Đường" xoa cằm nói.

Thấy con quỷ bắt đầu "tan chảy", anh trầm ngâm nói tiếp: "Hơn nữa rõ ràng là có nhiều quỷ đồng thời tồn tại thế mà sao chúng lại không cùng xông đến bắt cậu cùng nhau chứ? Vậy chẳng phải dễ hơn à? Chứ cứ đợi con này chết rồi con kia mới xuất hiện thì chẳng lẽ giờ đến quỷ cũng nói chuyện công bằng, bình đẳng ư?"

Lời chưa nói hết, Cung Tử quận đã đột nhiên nghĩ ra gì đó. Lúc này hắn mới ý thức được người trước mặt đang nói cái gì.

"Hoặc căn bản là chả lấy đâu ra nhiều quỷ thế, từ đầu đến cuối chỉ có một con. Chúng ta đã bị mắc kẹt trong một "vòng lặp thời gian" nào đó." Cung Tử Quận nói.

Làm "mồi" dụ quỷ, bị quỷ truy sát, phản công, quỷ chết thì tiêu tan, rồi lại có con quỷ khác xuất hiện, rồi lại tiếp tục dụ quỷ... Bất luận là đối với quỷ hay người chơi mà nói, đây quả nhiên là một vòng lặp. Và cũng chính vì như thế nên "những" con quỷ ở đây mới không thể hợp lực tấn công người chơi, con quỷ xuất hiện sau cũng không thể rút ra được kinh nghiệm từ con trước mà nhìn ra được cái bẫy người chơi đã đặt. Mặt khác, trời sẽ vĩnh viễn không sáng. Người chơi sẽ bất tri bất giác lặp lại vòng tuần hoàn hết lần này tới lần khác, mãi tới khi kiệt sức mà mắc lỗi rồi bị quỷ tóm được và giết chết.

"Giỏi lắm! Quan sát tốt đấy. Tư duy cũng rất nhạy bén. Bé sói con này bảo được đấy!"

"Phó Kỳ Đường" bật cười, nói. Anh còn tiện tay xoa đầu Cung Tử Quận nữa.

"......"

Lòng Cung Tử Quận rối bời, không biết nên nói gì. May mà đó giờ hắn vốn kiệm lời nên giờ cứ vờ không nghe thấy là được.

"Phó Kỳ Đường" suy nghĩ một lúc là đã có đáp án. Anh triệu hồi ra một con dao găm vô cùng đơn giản, không hề có họa tiết trang trí gì, ngồi xổm xuống và đâm vào quả cầu màu đen ở ngực con quỷ.

"Xì!"

Một làn khói đen từ khe hở phun ra, mùi hôi thối khủng khiếp nhanh chóng tản ra khắp chung quanh. "Phó Kỳ Đường" vẫn ngồi nguyên, con dao chậm rãi mà vững chắc đâm vào quả cầu sâu hơn, cho đến khi mũi dao chạm phải một vật cứng.

"Tìm thấy rồi." Anh mỉm cười, rút con dao ra.

Giây tiếp theo, một chiếc đồng hồ quả quýt màu bạc được chạm khắc hoa văn len ra ngoài, nảy lên không trung đầy khói đen rồi rơi vào lòng bàn tay ấm áp và sạch sẽ.

[Chúc mừng hành khách "Phó Kỳ Đường" lấy được đạo cụ cốt truyện đặc biệt: Khởi điểm của vũ trụ]

......

Hình ảnh một lần nữa tiêu tán.

Phó Kỳ Đường thấy mình cứ như đang lặng lẽ ngồi dưới đáy đại dương, hứng chịu áp suất nước và áp lực con người ta khó thể chịu nổi mà xem phim vậy. Đây đều là những chuyện đã từng thực sự xảy ra. Ban đầu, Phó Kỳ Đường hoàn toàn bị cảm giác xa lạ bao phủ. Sau đó, theo từng khung hình biến hóa, từng câu từng chữ chảy xuôi, sự xa lạ dần dần được thay thế bằng sự quen thuộc ẩn sâu trong lòng. Biểu cảm từ anh từ kinh ngạc lúc đầu đổi thành một nụ cười điềm tĩnh, giữa hai hàng lông mày cong cong và khóe môi khẽ nhếch lên dần hiện ra dấu vết hoài niệm.

Đúng vậy, chiếc đầu hồ quả quýt này tên Khởi điểm của vũ trụ, xuất phát từ phó bản đầu tiên anh trải qua lấy thời gian làm yếu tố xây dựng cốt lõi, cũng là phó bản đầu tiên mà anh và Cung Tử Quận cùng nhau vượt ải.

Hồi đó anh mới là "người đứng đầu" trên tàu, người mới nào cũng đều phải tới chào hỏi, riêng chỉ có Cung Tử Quận tuổi nhỏ mà cá tính mạnh, chỉ thiếu nước viết bốn chữ "Bố mày sợ à?" to đùng giữa trán là khác. Anh bèn nghịch ngợm mà đánh cược với bản thân, buộc chính mình phải thuần hóa con sói con ngỗ nghịch này thành con chó bự ngoan ngoãn.

Và kế quả là? Hình như anh làm được rồi, nhưng lại hình như là chưa, cũng có thể là quá mức tiêu chuẩn rồi. Đúng là không biết này tính là thành công hay thất bại nữa.

Phó Kỳ Đường lắc đầu cười, lại nhớ đến Cung Tử Quận hoạt bát và thú vị lúc đó, tính cách vẫn còn trẻ con, còn thường lén mình cãi nhau với Con mắt của sự thật, chính là nhóc Hướng Viễn bây giờ.

Trong lúc Phó Kỳ Đường đang bay lượn với những suy nghĩ của bản thân, cảnh tượng chớp mắt cũng đã biến đổi.

......

"Thả em xuống! Thả em xuống mau! Em cảnh cáo anh! Anh còn không thả em xuống là em giận đấy!"

Nhóc Hướng Viễn đang mặc một chiếc áo ngủ khủng long bị người ta túm mũ nhấc bổng lên, tay chân vung loạn vung xạ. Đáng tiếc đầu cậu nhóc nhỏ quá, chân tay cũng ngắn củn nên vung mãi cũng chỉ đánh sượt được qua áo của người nọ, trông vô cùng buồn cười.

"Đồ khốn! Đồ lừa đảo! Đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ!" Nhóc Hướng Viễn tiếp tục gân cổ lên mắng.

Cung Tử Quận làm như không nghe thấy, túm cậu nhóc bước vèo tới chỗ một cái cây to. Trên thân cây có một cái đinh sắt gỉ sét, không biết dùng để làm gì nhưng vẫn quá ổn với Cung Tử Quận. Hắn lật mũ rồi treo luôn nhóc Hướng Viễn lên cây một cách vô tình.

Nhóc Hướng Viễn: "..."

Xong xuôi, Cung Tử Quận lùi lại hai bước để chiêm ngưỡng thành quả của mình, sau đó hài lòng gật đầu rồi quay người đi.

Nhóc Hướng Viễn hoảng hồn, vội vàng hét lên cảm hắn: "Này! Anh làm gì đấy? Thả em xuống mau!"

Cung Tử Quận liếc nhìn cậu nhóc, thản nhiên hỏi lại: "Tại sao?"

Tại sao? Còn tại sao cái gì hả?!

Nhóc Hướng Viễn tức đến đỏ bừng cả mặt: "Em còn chưa hỏi anh tại sao lại treo em lên đây đấy! Anh có bệnh đúng không?! Cái bệnh dại mà Phó Kỳ Đường nói ấy!!"

Mới trở thành đạo cụ hình người không lâu nên thật ra nhóc Hướng Viễn cũng không hiểu ý nghĩa của "bệnh dại" cho lắm, mới chỉ nghe "Phó Kỳ Đường" nhắc về nó một lần thôi mà chẳng hiểu sao cậu nhóc lại nhớ được.

Cung Tử Quận nheo mắt liếc nhìn nhưng không hề giận mà chỉ thản nhiên nói: "Em thích bị treo lên còn gì."

"Điêu vừa thôi! Vu khống! Em thích hồi nào? Ai mà lại thích bị treo lên cơ chứ?!" Nhóc Hướng Viễn bực tức, vẫn không ngừng khua chân múa tay để tự giải cứu bản thân.

"Ồ..."

"A! Anh đúng là bệnh mà! Ồ cái gì mà ồ hả?! Có biết nói tiếng người không thế?!"

"Nếu không thích thì sao cứ vắt vẻo lên người ta vậy?"

"Vu khống nữa! Em vắt vẻo lên người ta hồi.... Không! Phó Kỳ Đường là bố em mà! Sao tính là người ta được chứ? Đây là thể hiện tình cảm cha con! Anh là người ngoài, sao mà hiểu được?"

Một cái đạo cụ như em nhận người chơi làm cha thì thôi, lại còn nói đến cái gì mà tình cảm cha con... Cung Tử Quận thầm bóc phốt nhưng biểu cảm lại vẫn thản nhiên.

Hắn lắc đầu nói: "OK, thế người ngoài bái bai nhé."

"......"

Sau đó, nhóc Hướng Viễn a.k.a Con mắt của sự thật, thế mà không cần dạy cũng hiểu được thế nào gọi là khóc không thành tiếng, nói không nên lời.

Thấy Cung Tử Quận định bỏ đi còn ông bố thân với chả yêu "Phó Kỳ Đường" thì đang chẳng biết bao giờ mới trở lại, trong lúc vừa tức giận vừa đau thương, nhóc Hướng Viễn chợt ngộ ra một điều.

"Đừng đi! Đừng đi mà! Đừng đi! Em biết rồi! Anh thích Phó Kỳ Đường! Anh thích ba em! Muốn theo đuổi ba em! Anh muốn làm mẹ kế của em đúng không?"

Lời vừa ra, cậu nhóc không khỏi càng thêm tủi thân, nói tiếp: "Thế mà anh không những không yêu thương em mà còn đối xử với em thế này à? Anh... Anh là dỉ ghẻ của công chúa Bạch Tuyết hay gì?"

Bản thể của The Eye of Truth là một viên đá màu hổ phách. Điều này đã định rằng nó tuyệt đối không thể bắt chước vẻ yếu đuối, đáng yêu của con người được. Và đương nhiên là nhóc Hướng Viễn cũng thế. Lúc này cậu nhóc còn đang được bọc trong bộ đồ ngủ xoay tới xoay lui, khác biệt với "công chúa Bạch Tuyết" lại càng lớn.

Cung Tử Quận cười nhạo: "Em cũng khá là đề cao bản thân đấy."

Nhóc Hướng Viễn tức giận nói: "Anh cũng khá là đề cao bản thân đấy! Người muốn theo đuổi ba em nguyên cả đoàn tàu cũng không chứa nổi nhé! Với cả ba em thích phụ nữ, em khuyên anh hãy tự biết điều chút!"

Nghe được câu này, sắc mặt Cung Tử Quận chợt tối sầm lại, nói: "Thế em tìm người phụ nữ thích ba em tới mà thả em xuống đi."

"......"

Thấy lần này Cung Tử Quận định đi thật, nhóc Hướng Viễn không thể không nhịn nỗi đắng cay xuống, tạm thời thỏa hiệp với thế lực tà ác trong nước mắt, nói một loạt lời hay ý đẹp và hứa sau này sẽ không bám lấy "Phó Kỳ Đường" nữa thì mới được thả xuống.

"Tuy em không phải người đâu nhưng mà anh chó thật ấy! Chó điên! Với lại anh sao phải ghét em thế chứ? Dù ngày nào em cũng vắt vẻo trên người ba nhưng cũng có sao đâu. Anh phải ghét mấy người thích ba em mới đúng chứ!" Nhóc Hướng Viễn bực bội nói nhưng giọng lại vô cùng nhỏ.

Khóe môi Cung Tử Quận nhếch lên nhưng lại không hề cười. Hắn nhớ đến cô gái mặc áo sơ mi tay phồng màu đỏ rượu ngồi cạnh "Phó Kỳ Đường" hồi hắn vừa mới lên tàu. Hai bọn họ người tung kẻ hứng, trông vô cùng thân thiết, ăn ý, khiến hắn của lúc đó vô cùng bức bối, đến giờ vẫn ghim.

"Lần sau ba em mà chung team với Tiết Kha thì để ý chút đấy. Rõ chưa?"

"Rõ rồi." Nhóc Hướng Viễn trợn mắt trắng, âm thầm "xì" một tiếng, lại đột nhiên nghĩ đến gì đó, đảo tròng mắt một cái, cố ý nói: "Thế có cần em để ý cả người khác nữa không?"

"Người khác?"

"Thư Thanh My, Quách Giai Nhan, Trương Lạc, Hứa Phong, Lưu Diệu Phàm, Thẩm Gia Đống." Nhóc Hướng Viễn kể ra một tràng những cái tên, tiếp: "Em mới nhìn ra được mấy người đó thôi. Giờ thêm một người là anh, Cung Tử Quận. Đúng không? Hê... Biết sao giờ. Ba em quá là được yêu thích mà."

"......" Sắc mặt Cung Tử Quận không khác gì đít nồi rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play