Ở nơi khác, lúc Chu Lệ và Tô Úy bước vào nhà thờ Tổ, khung cảnh đổ nát đập vào mắt hai người cho thấy nơi đây vừa bị phá phá hoại. Án gian thờ bị lật úp. Dưa, trái cây và bánh ngọt vốn được dâng lên Thần chủ bị giẫm nát, rải rác khắp mặt đất. Những tấm màn treo màu vàng cũng bị xé rách, rơi xuống đất, thậm chí còn dính đầy máu. Lư hương bị hất đổ, mấy cây nhang cháy dở bị gãy thành nhiều đoạn, nằm giữa đống tro tàn dưới đất. Nơi nào cũng có dấu chân, mọi thứ đều hỗn loạn.
"Hay thật. Mấy người này cũng nhanh ghê á. Lão già kia mới chết chưa bao lâu mà đến cả nhà thờ Tổ cũng bị đập rồi."
Chu Lệ liếc nhìn, bước vào căn phòng nơi treo bảng gỗ ghi tên nhóm người chơi thì phát hiện ra hầu hết bảng tên đều đã bị tháo xuống và bị ném bừa bãi trên mặt đất ướt nhẹp. Vài tấm bảng gỗ vẫn còn ngấm hơi ẩm, không khí nồng nặc mùi nước tiểu.
"Quá trời quá đất." Chu Lệ chép miệng.
Tô Úy không đáp lại mà rút chiếc bật lửa từ trong túi áo ra, ném vào đống bảng tên gỗ. Chiếc bật lửa đó là thứ cậu ta đổi trên tàu, tận 20 điểm, được giới thiệu là có thể đốt tất cả mọi thứ, bất chấp mọi chất liệu. Quả nhiên, chiếc bật lửa vừa rơi xuống, ngọn lửa đã bùng lên dữ dội, nuốt hết đống bảng tên.
"Cứ vậy đốt à? Không sợ tác dụng phụ hả?" Chu Lệ nhướng mày, nói với giọng điệu đùa cợt.
Tô Úy lạnh lùng liếc nhìn anh ta, hoàn toàn không còn vẻ nhắng nhít, hồn nhiên khi ở trước mặt những người khác nữa. Giữa những tia sáng đan xen, trông cậu ta u ám và khó đoán, như thể là một người khác vậy.
"Sợ thì dập lửa đi. Tôi cũng đâu có cản."
Chu Lệ chớp chớp mắt, nói: "Có phải tôi đã đắc tội gì cậu không? Sao lại cư xử như thế?"
Tô Úy vẫn nhìn gã nhếch mép, trong mắt hiện lên một tia giễu cợt. Cậu ta nói: "Thích thế."
"Ờ." Chu Lệ cũng không giận mà chỉ nhún vai rồi đi tới chỗ khác tìm kiếm.
Nhà thờ Tổ không lớn, có tổng cộng ba gian. Gian trong bày biện vô cùng đơn giản, có nhìn thế nào thì cũng không giống như một nơi mà trẻ con có thể trốn nhưng hai người vẫn cẩn thận lục soát một phen, đến cả xà nhà cũng không tha. Tìm 𝘵r𝒖𝙮ệ𝓷 ha𝙮 𝘵ại [ Tr𝐔m𝘵r𝒖𝙮ệ𝓷.𝙫𝓷 ]
"Xem ra là ở đây không có. Cậu thấy thằng nhóc đó có thể trốn ở đâu được?" Chu Lệ hỏi.
"Không biết. Tôi cũng chẳng quan tâm." Tô Úy cười lạnh, đáp.
"Thẳng thắn thế?" Chu Lệ ngẫm nghĩ sau đó dứt khoát không giả vờ nữa, nói luôn: "Xem ra cậu cũng là một kẻ thông minh, đến đây vì đạo cụ. Nếu Lưu Văn Hiên đã nói người kia chôn đạo cụ trong nhà rơm, người đời sau xây dựng nhà thờ Tổ trên nền nhà rơm thì hẳn là nó sẽ ở quanh đây. Để tránh xảy ra xung đột không cần thiết thì chúng ta phân nhau ra hành động. Thế nào? Dựa hết vào nhân phẩm, ai tìm được thì là của người đó."
Chu Lệ đã có hứng thú với món đạo cụ có thể biến toàn bộ người dân trong thôn này thành Bồ Tát sống từ lâu. Gã đoán đây chắc chắn là đạo cụ cốt truyện cực kỳ hiếm có, có thể mang ra khỏi phó bản. Vì thế, khi Phó Kỳ Đường đề nghị chia nhau ra tìm Nhiếp Tiểu Lam và cậu nhóc Hướng Viễn, gã chính là người đầu tiên đồng ý. Nếu đã có người đang cố gắng tìm người, có người đang nỗ lực khám phá chân tướng của phó bản thì gã sẽ làm việc khác thôi. Ích kỷ sao? Chu Lệ chẳng phủ nhận. Có điều người không vì mình, trời chu đất diệt. Nhưng khiến Chu Lệ không ngờ tới chính là Tô Úy vậy mà lại lộ ra bản chất.
"Dựa hết vào nhân phẩm?" Tô Úy nheo mắt nhìn hình con mắt màu lục lam dần dần xuất hiện trên trán Chu Lệ, châm chọc: "Tôi thì chưa chắc đã may mắn nhưng anh thì khẳng định là rất xui xẻo đấy."
Hết lần này đến lần khác bị chế giễu, Chu Lệ có hơi không vui. Gã cảm thấy lửa giận trong lòng mình đang dâng trào. Ban đầu nó vốn chỉ là một đốm lửa nhỏ nhưng khi gió thổi qua thì đã lập tức đốt cháy toàn bộ thảo nguyên.
"Chưa chắc." Gã cố áp chế cơn tức lại nhưng nụ cười lại trở nên gượng ép. Gã nhìn Tô Úy, nhấn mạnh từ câu từng chữ: "Tôi khuyên cậu đừng có to mồm sớm, không thì đến lúc khóc không kịp đâu."
"Ồ? Thế à? Thế tôi cũng khuyên anh hãy soi lại gương đi, không thì đến lúc khóc không kịp đâu."
Hai người giản tán trong không vui. Vì trong nhà thờ Tổ chẳng có chút manh mối nào nên Tô Úy rời khỏi đó luôn. Cậu ta vừa đi, Chu Lệ đã không thể đè nén được nổi cơn tức nữa, đá chiếc án gian thờ văng xa ba mét, gãy tan tành, mùn cưa bay tứ tung.
Chu Lệ khinh thường phỉ nhổ: "Cái thứ gì mà cũng dám huênh hoang ở trước mặt tao, còn dám kêu bố mày soi lại gương nữa chứ. Mày mới là cái thứ phải soi lại gương, xem xem là chiếu ra con yêu quái nào ấy!"
Khóe miệng gã co giật. Ngọn lửa tà ác không thể bùng phát ra nổi khiến gã cảm thấy khó chịu, đồng thời ham muốn hủy diệt trỗi dậy. Gã nóng lòng muốn phá hủy thứ gì đó, cứ như làm vậy sẽ khiến gã thoải mái hơn.
"Thằng chó! Quân khốn nạn! Đ*t mẹ mày! Tô Úy mày chết mẹ mày với tao!" Chu Lệ mắng chửi, đập phá cho nhà thờ Tổ nát càng nát hơn.
[09:Vừa vào nhà thờ Tổ đã lại mất tín hiệu, mấy hôm rồi mà vẫn chưa sửa chữa xong. Kênh này ảm đạm quá đi, tôi sang coi kênh của Sói Điên với Tiểu Phó đây.]
[17:Nhưng mà tôi muốn xem xem liệu họ có tìm được món đạo cụ kia không. Chắc là đỉnh lắm, chặn được cả tín hiệu livestream cơ mà.]
[23:Muốn xem đạo cụ +1. Nhưng mà thật lòng thì không muốn xem hai người này cho lắm. Chu Lệ hờ lờ quen rồi không nói nhưng không ngờ Tô Úy cũng là loại người như vậy. Trước mặt Đường Đường thì như cún con, ai dè... Sao tên đó có thể hai mặt thế cơ chứ?!]
[41:Ờm thì... Cảm ơn vì đã get được nhé. Úy Đường là đỉnh nhất đó!!!]
[05:Lầu trên bị làm sao đấy???]
[59:Trời... Lại có một kẻ điên.]
......
Hơn mười phút sau, Chu Lệ phừng phừng lửa giận bước ra khỏi gian nhà thờ Tổ hoang tàn. Hình xăm trên trán vốn còn mờ nhạt đã trở nên vô cùng rõ ràng. Con mắt màu xanh lam sống động đến mức tưởng chừng như giây tiếp theo nó sẽ chớp mấy cái vậy.
[17:!!!]
[17:Có ai ở đây không? Vong che mắt tôi à?? Có ai đến nói với tôi là tôi không hoa mắt đi! Cờ lờ gờ tờ???]
[17:???]
[26:Nhắc nhở thân thiện, mong các khán giả tuân thủ quy tắc của buổi livestream và tiết lộ thông tin cho người chơi. Vui lòng tham khảo Điều 14 của nội quy phòng livestream. Cảm ơn bạn đã ủng hộ!]
[17:Thôi được rồi... Tôi chưa nói gì hết nhé!]
Đương nhiên là Chu Lệ cũng thấy được bình luận này. Gã lập tức đề cao cảnh giác hết mức, ngó nghiêng tứ phía, đồng thời đẩy nòng nạp đạn nhưng nhìn hết một vòng rồi mà vẫn chẳng thấy gì.
Chu Lệ đã tức nay càng tức hơn, không khỏi mắng chửi: "Con bà nó toàn giả thần giả quỷ."
Gã đang định bỏ đi thì đột nhiên nghe thấy âm thanh cách đó không xa. Âm thanh đó rất nhỏ, lại còn phát ra từ một vị trí cực thấp, hình như là... Dưới lòng đất? Chu Lệ hơi sửng sốt, đưa ánh mắt nhìn về phía bãi cỏ cạnh đó. Hiện tại đang là mùa hè, cây cỏ nở rộ nên cỏ cao gần nửa người, mọc dày đặc dọc theo đường làng, quả thực là nơi ẩn náu lý tưởng, đặc biệt khi người đang lẩn trốn còn là một đứa bé.
Chu Lệ bình tĩnh lại, đi tới đi lui kiểm tra tình hình trong bãi cỏ, quả nhiên phát hiện cách đó không xa có dấu vết bị giẫm đạp. Gã nhếch mép cười lạnh.
"Hướng Viễn! Em đang ở trong đó à? Phó Kỳ Đường bảo anh tới đón em. Mau ra đây đi!"
Không có động tĩnh gì. Chu Lệ lại gọi. Vẫn chẳng có phản hồi. Thế là gã lấy một con ếch thiếc ra, vặn lò xo hai lần và đặt nó xuống đất.
Khi vừa chạm đất, con ếch thiếc như được thổi hồn vào, má nó phập phồng và phát ra một tiếng kêu khe khẽ: "Ộp!"
Sau đó, nó nhảy lên và chạy sâu vào trong bãi cỏ.
"Xem ra là có kết quả." Chu Lệ mỉm cười.
Đây là đạo cụ gã đổi trên tàu. Vì không có lực sát thương, cũng chẳng thể khóa được mục tiêu, chỉ có thể tìm được người cách người chơi gần nhất trong một phạm vi nhất định nên giá rất rẻ, chỉ tốn 10 điểm sinh tồn. Rất nhiều người chơi cảm thấy nó vô dụng, lúc lướt cổng giao dịch còn chẳng thèm liếc nó lấy một cái. Nhưng Chu Lệ lại không như vậy. Gã luôn cho rằng không có đạo cụ vô dụng, chỉ có người không biết dùng đạo cụ.
Giống như hiện tại, nếu mình tìm thấy nhóc Hướng Viễn trước... Mắt Chu Lệ tối lại, ác ý hiện lên nhưng gã lại mỉm cười, trong đầu gã dần dần hình thành một ý tưởng táo bạo. Phó bản đã được phát triển tới giai đoạn này, hầu hết những bí ẩn đều đã được giải quyết, tất cả những gì còn lại là tìm cậu nhóc Hướng Viễn và sử dụng cậu bé để giải quyết những bất thường trong thôn, giúp họ thoát khỏi trạng thái cực ác. Ngoài ra, vì là dự bị của ông Giang nên hẳn là trên người nhóc Hướng Viễn có giấu biện pháp có thể giải quyết triệt để việc phân hóa thiện - ác trong thôn Đào Nguyên.
Nhưng Chu Lệ cảm thấy như vậy quá là phiền phức. Có đường tắt không? Đương nhiên là có. Sự điên cuồng hiện lên trong mắt Chu Lệ, nụ cười tà ác của gã càng lúc càng rõ ràng. Cứ thế giết nhóc Hướng Viễn là được rồi. Nếu cậu nhóc đã là đoạn mã cuối cùng có thể khống chế thiện, ác của cả thôn thì cứ hủy nó đi là được rồi. Không còn gì quấy nhiễu thì thiện, ác trong bản tính con người sẽ trở lại như cũ, không cần phải suy nghĩ dài dòng tìm cách giải quyết nữa. Hoặc là giết hết người trong thôn đi cũng được. "Website" không còn, "người dùng" biến mất thì chương trình đã thiết lập sẽ tự nhiên sụp đổ và biến mất theo, không phải sao?
Ý tưởng chợt xuất hiện trong đầu điên rồ nhưng lại có sức hấp dẫn vô song, đến nỗi khiến gã phải thay đổi quyết định ngay lập tức. Năm đó tổ tiên của Lưu Văn Hiên không hề tìm được món đạo cụ kia. Đã qua hai trăm năm, giờ mà có tìm thì chẳng khác nào mò kim đáy biển, tỷ lệ thành công quá thấp. Mình còn không tìm thấy thì khẳng định Tô Úy cũng không thể tìm ra trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng bản thân mình lại có thể vượt ải được. Nghĩ vậy, nụ cười của Chu Lệ càng thêm sáng lạn.
"Ộp!"
Sâu trong bụi cỏ, con ếch thiếc lại cất tiếng kêu. Sau đó có tiếng soạt soạt vang lên, bụi cỏ rung động.
Tìm thấy rồi! Chu Lệ bước nhanh tới, vạch bụi cỏ ra thì thấy một bóng người gầy gò, đen đúa từng bước lùi về phía sau, cảnh giác nhìn gã. Quả nhiên là nhóc Hướng Viễn.
"Em là Hướng Viễn đúng không? Phó Kỳ Đường bảo anh đưa em đến chỗ anh ta. Đi theo anh." Chu Lệ ngồi xổm xuống, vươn tay về phía cậu nhóc. Vẻ mặt của gã phải nói là vô cùng ôn hòa, đến cả giọng nói cũng vô cùng ngọt ngào.
"Anh nói dối!" Nhóc Hướng Viễn nói, hoàn toàn không tin tưởng Chu Lệ.
Chu Lệ vẫn mỉm cười, nhẹ nhàng dỗ: "Anh là đồng đội của anh ta, sao có thể lừa em được? Người trong thôn điên cả rồi, đang loạn như cào cào, em cũng biết mà. Không thì trốn ở đây làm gì? Đúng không? Phó Kỳ Đường sợ em xảy ra chuyện nên mới kêu tụi anh đi tìm em."
"Vậy sao?" Nhóc Hướng Viễn nghiêng đầu, vẫn thấy hơi kỳ kỳ. Lúc nhìn thấy khẩu súng trong tay Chu Lệ, cậu nhóc mới giật mình, cảnh giác nói: "Bỏ súng xuống."
"Anh chỉ sợ..." Chu Lệ thở dài, nói: "Thôi được rồi, anh nghe lời em."
Gã nói rồi ném khẩu súng ra xa sau đó xốc vạt áo, lột túi áo ra cho nhóc Hướng viễn xem, bảo: "Thế này em yên tâm rồi đúng không? Trên người anh chẳng còn gì cả."
Nhóc Hướng Viễn thấy vậy mới thở phào. Tuy cậu nhóc vẫn không tin được Chu Lệ nhưng cũng cho rằng mình nên đi theo gã. Chỉ cần giữ khoảng cách là được.
"Vậy thì đi. Có điều là anh có muốn qua kia rửa mặt không? Trên mặt anh..."
"Nhưng mà trong ý thức của anh có."
Khoảnh khắc ấy, Chu Lệ mỉm cười, một chiếc dao rọc giấy xuất hiện trong tay gã. Gã như một con sói lửa vồ mồi, lao tới trước mặt nhóc Hướng Viễn trong chớp mắt rồi đâm vào cổ họng của cậu bé, tiếp đó lại đẩy con dao vào sâu hơn nữa.
Máu tươi bắn ra tung tóe.
"Hự... Anh..."
Nhóc Hướng Viễn trợn mắt nhìn gã, đôi bàn tay nhỏ bẩn thỉu che cổ. Cậu nhóc loạng choạng lùi lại hai bước, ngã xuống đất. Cơ thể nhỏ bé co giật vài cái rồi không còn động đậy nữa.
Chu Lệ sờ vết máu nóng ấm trên mặt rồi thè lưỡi liếm một cái, cảm nhận vị tanh ngọt trong miệng. Gã vui sướng bật cười, tiếng cười càng lúc càng to. Cảm giác thỏa mãn đã lâu không có truyền từ đầu ngón tay và đầu lưỡi lên não gã. Vô số dòng điện nhỏ giật giật trong huyết quản khiến gã càng sung sướng hơn, gần như lên đỉnh tới nơi.
Giây tiếp theo, một tiếng "bùm" vang lên, đầu Chu Lệ thủng một hố. Một cái bóng đen khổng lồ đột nhiên lao ra từ hình xăm trên trán gã, sau đó lao thẳng xuống đất, bề mặt bóng đen vẫn còn dính đầy cặn máu thịt ghê tởm.
Phụt! Mấy giây sau, thi thể của Chu Lệ đổ ầm.
Vùng đất cực lạc có 3 người chết, số người chơi còn sống: 5 người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT