"Im!" Cung Tử Quận lườm anh béo rồi ngồi trên chiếc giường số 1, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình gọi Phó Kỳ Đường ngồi cùng.
Phó Kỳ Đường vờ như không thấy ý tốt của Cung Tử Quận mà đi lướt qua hắn, tới ngồi ở giường số 2, nói: "Xem ra mấy phòng này an toàn thật. Văn Văn bên kia hẳn là không sao. Có điều... Nếu chỉ thế này thì không thể tương đương với độ khó của phó bản được." Anh nhớ lúc nãy có bình luận nói phó bản này độ khó 4.5*. Tuy không biết độ khó 4.5* trong mắt khán giả là khó tới mức nào nhưng Thị trấn chết chóc có độ khó 4* mà đội của Akadullah lúc vào hai mươi, lúc ra còn một, cũng coi như là chết hết rồi. Chính vì thế, Phó Kỳ Đường vô cùng nghi ngờ, Bệnh viện Bình An 4.5* thực sự chỉ yêu cầu người chơi trốn thật kỹ trong thời gian giới nghiêm và đi thật nhanh trong thời gian di chuyển thôi ư? Thế thì dễ dàng quá rồi.
"Anh thấy sao?" Phó Kỳ Đường nghĩ không ra nên dứt khoát quay sang hỏi Cung Tử Quận. Anh không hề thấy mất mặt, cũng không kiêng dè chuyện mình mới là đội trưởng, dù sao cứ chung đội thì đều là đàn em của Cung Tử Quận hết. Google sống đang ở trước mặt rồi, tội gì không tra. Mỗi tội muốn tra được chiếc google này thì phải nịnh hắn, cái giá phải trả đúng là ba chấm. Haiz... Một người đàn ông thực thụ là phải biết lúc nào nên cứng, lúc nào nên xìu. À... Ý anh là chỉ thái độ. Phó Kỳ Đường lập tức ngồi thằng lưng, bày ra vẻ mặt của một con chiên ngoan đạo, bóp chân, bóp tay cho Cung Tử Quận: "Ba! Ngài đại ân đại đức chỉ điểm cho đứa con trai đáng thương này với."
Cung Tử Quận giữ lấy bàn tay đang nắn nắn vai mình, bình tĩnh nói: "Lúc nào cậu cũng ngoan thế thì tốt biết bao."
"Tôi sẽ như vậy mà. Đảm bảo!" Phó Kỳ Đường gật đầu lia lịa.
Cung Tử Quận cười cười, cũng không vạch trần anh mà chuyển sang nói chính sự: "Thực ra cậu cũng biết điểm mấu chốt rồi, chính là người chơi không thể rời khỏi bệnh viện."
"Tức là sao?"
"Có hai tình huống. Một là, vì bây giờ vẫn đang trong thời gian chơi game nên người chơi bị hạn chế phạm vi, không thể ra khỏi đây. Đến 6 giờ sáng mai, sau khi phó bản kết thúc thì "kết giới" sẽ biến mất, mọi người ra trạm bus rồi trở về. Hai là..."
Tới đây thì Phó Kỳ Đường đã hiểu. Anh tiếp lời: "Hai là, khu an toàn, thời gian dịch chuyển và cập nhật khu an toàn căn bản là cơ hội đoàn tàu cho để người chơi tìm ra bí mật của bệnh viện rồi giải quyết nó. Nếu đến 6 giờ sáng mai vẫn chưa xong thì "kết giới" sẽ còn nguyên, người chơi không cách nào rời khỏi bệnh viện rồi sẽ bị nhốt luôn ở trong phó bản, bỏ lỡ chuyến tàu trở về."
Cung Tử Quận gật gật đầu: "Theo như độ khó thì hẳn sẽ là tình huống thứ hai. Tuy nhiên vẫn còn một khả năng khác là khi người chơi giết hết được ma quỷ trong đây thì "kết giới" cũng sẽ được xóa bỏ."
Không hổ là người chơi có thâm niên lâu nhất trên tàu, sự nhạy bén cũng như kinh nghiệm phá án cứ phải gọi là mười điểm. Khi những người chơi khác còn đang bận làm sao để bảo toàn tính mạng thì hắn đã nghĩ được sâu xa hơn, phá giải những lỗ hổng câu từ trong luật chơi. Đoàn tàu thông báo cần ở trong bệnh viện chống đỡ tới sáu giờ sáng ngày mai, sáu giờ mười sẽ tới đón ở trạm xe buýt ngoài bệnh viện. Nếu người chơi cứ nhất nhất tuân thủ chơi trốn tìm với quỷ nguyên cả đêm, đến sáng tưởng xong rồi, sống rồi nhưng đến lúc ra mới biết là ra không nổi thì sẽ đau khổ và tuyệt vọng tới mức nào chứ.
"Không ngờ hệ thống cũng thích chơi chữ cơ đấy." Phó Kỳ Đường lắc đầu, thầm ghi nhớ bài học này, tiện thể tâng bốc Cung Tử Quận: "Amazing goodjob ba!"
Anh mập cũng không bỏ qua. Nãy bị Cung Tử Quận "cấm ngôn" xong thì anh ta liền ngoan ngoãn ngồi một bên nghe hai người thảo luận, ngồi một lúc mà ngứa hết cả miệng, vừa có cơ hội đã liến thoắng: "Chẳng trách người ta nói gừng càng già càng cay, trai càng gay càng đẹp! Chú không những giỏi mà còn trẻ dai quá, không nói ra thì ai biết được hai vị là cha con chứ. Đúng là con người ta luôn ao ước những gì mình không có, của người khác bao giờ cũng tốt hơn của mình. Gen nhà này đỉnh quá, cả hai vị đều thật đẹp trai."
Phó Kỳ Đường: "?"
Cung Tử Quận: "..."
Mấy giây sau, Phó Kỳ Đường rút cục cũng không nhịn nổi nữa: "=)))))))))))))))))))"
Cung Tử Quận: "..."
Khán giả cũng bất ngờ, lúc sau thì bình luận vui mừng, náo nhiệt, vèo vèo bay.
[47: Hahahahahaha cười sấp mặt luôn hahahahaha!]
[19: Fan 10 năm của Sói Điên đính chính, đúng là trẻ rất dai. Nhìn vậy thôi chứ Sói Điên năm nay 56 tuổi, chưa tính tuổi mụ.]
[26: Phụt...!]
[10: Cười chít tui mất. Sao mà buồn cười vậy chứ. Anh mập gọi chú thuận mồm, thuận miệng ghê á.]
[52: Haha!]
[28: Đến cả tên hay bắt bẻ như ông 52 mà còn phải cười thì đúng là quá buồn cười rồi. Mẹ tôi mới vào hỏi tôi, sao vừa xem livestream vừa đập bàn thế.]
[39: Sao mới xíu mà chiếc otp dễ thương của tôi lại thành cha con rồi vậy! Không!!!]
[25: Đù mé lầu trên nói làm tui càng buồn cười hơn!]
Giờ thì dù anh béo có ngu đến mấy cũng biết được mình nói sai, đã thế anh ta còn không ngu, gọi là khôn cũng không phải nói quá ý chứ. Anh béo lau mấy giọt mồ hôi vốn không tồn tại trên mặt, lặng lẽ quay đi, co rúm người dưới ánh nhìn không mấy thiện cảm của Cung Tử Quận: "Hai người không phải cha con à? Haha... Tôi vừa mới quăng miếng hài đó. Được đúng không?"
"Cũng không tồi đâu." Phó Kỳ Đường cười chảy cả nước mắt nhìn Cung Tử Quận: "Thấy chưa? Cứ suốt ngày đòi làm bố tôi, giờ lật xe rồi đấy."
Cung Tử Quận lườm anh, cầm bàn tay đang đặt trên vai mình đưa lên môi hôn chụt một cái, nói: "Đúng là bố đấy, mà không phải bố ruột."
Từ ấy trong béo bừng nắng hạ, mặt trời chân lý chói qua tim: "A! Tôi hiểu rồi! Bố đường! Tôi hiểu thật rồi!"
Bấy giờ tâm tình Cung Tử Quận mới tốt hơn chút, hài lòng đáp: "Ừ."
Phó Kỳ Đường: "..." Không!! Anh không những không hiểu mà còn hiểu nhầm rồi đấy anh béo! Đồ Cung Tử Quận không biết xấu hổ! Phó Kỳ Đường hồng hết cả mặt rụt vội tay lại. Anh làm như không cảm nhận được gì từ nơi vừa bị hôn mà quay mặt đi chỗ khác, trong lòng lại không nhịn được nghĩ thật ra Cung Tử Quận cũng không hề cứng miệng, cố chấp chút nào đâu. Anh thử rồi đây này, mềm lắm.
Phòng 301 lại im lặng trở lại. Anh béo đang nghĩ mình có nên chui trở về gầm giường để nhường không gian bên trên giường lại cho đôi "cha con" kia không thì đột nhiên nghe thấy tiếng la thất thanh ở tầng hai vọng lên.
"Gì... Gì đấy?! Tầng hai có ai bị quỷ tấn công à? Sao bảo quỷ không vào được phòng an toàn cơ mà?!" Giờ thì chẳng chút do dự, anh béo chui luôn xuống gầm giường, ôm đầu thét.
Còn chưa ai đáp thì đã lại thêm tiếng đổ vỡ vang lên trong tiếng hét và tiếng khóc hòa lẫn.
"Cút đi! Đừng tới đây! Làm ơn đừng giết..." Giọng cô gái đột ngột dừng lại như đàn đứt dây.
Dùng đầu gối nghĩ cũng biết dưới tầng có chuyện gì nhưng sao lại thế nhỉ? Lẽ nào có người phạm luật, lén trốn ra ngoài? Hay lúc vào căng thẳng quá nên đóng cửa không chặt lại biến thành ám chỉ "mời anh vào xơi"? Chứ chẳng lẽ lại có gián điệp lén mở cửa cho quỷ? Hàng loạt suy nghĩ chạy trong đầu Phó Kỳ Đường. Cung Tử Quận cạnh anh thì chăm chú nghe ngóng, vẻ mặt thoáng kinh ngạc.
[11: Ma quỷ xông vào rồi! *ụ *á cái hiệu ứng 5D của tôi! Á!!! Nó xông vào mặt đối mặt với tôi luôn!]
[38: Nực cười thật đấy. Mấy người mới trốn hết ở phòng truyền dịch số 1 mà. Sao quỷ lại vào được khu an toàn giết người thế?]
[10: Chết người rồi còn khu an toàn cái khỉ gì nữa?!]
"Đi xem không?" Phó Kỳ Đường liếc cửa sổ hỏi nhỏ, đồng thời xây dựng sơ đồ và cấu trúc của bệnh viện trong đầu. Nếu nhảy từ chiếc cửa sổ này thì sẽ vào được phòng lấy máu ở tầng hai. Phòng truyền dịch ở hành lang đối diện, nếu chạy hết sức thì khoảng bảy, tám giây là tới được nơi. Chỉ là không biết tốc độ phản ứng của quỷ như thế nào, liệu có đùng cái đã hiện ra trước mắt người chơi đang không ở khu an toàn không nữa.
Khu bình luận:
[27: Khỏi đi đi, xong rồi.]
Phó Kỳ Đường: "Xong rồi á?"
[05: Một con ma tự nhiên xuất hiện trong phòng truyền dịch số 1 giết hai người mới xong đi luôn rồi.]
Ủa là sao??
"Phòng truyền dịch số 1 còn ai không? Đừng nói trong đó có hai người, bị quỷ nuốt trọn rồi nha." Giọng nói run run của anh béo vang lên dưới gầm giường.
[41: Vẫn còn một người sống nhưng có vẻ bị dọa cho ngu người luôn rồi.]
Phó Kỳ Đường càng thêm khó hiểu. Có ba người mới trốn trong phòng truyền dịch số 1, quỷ tự nhiên xông vào giết hai giữ một xong bỏ đi, tức là sao???
Khán giả thì vẫn tiếp tục miêu tả hiện trường bên dưới:
[22: Có sáu người trốn ở tầng hai. Phòng số 1 với số 3, mỗi phòng ba người. Bọn họ vào thì khóa trái cửa, còn chèn cả tủ cơ. Ban đầu là con quỷ xuất hiện ở cuối hàng lang, kiểm tra từ cuối lên đầu. Nó đến phòng số 3 đầu tiên, đứng ngoài một lúc xong đi kiểm tra phòng số 2, thấy không có ai thì nó xoay một vòng rồi tới phòng số 1.]
[40: Người chơi trốn ở phòng số 1 thấy phòng số 3 không sao thì cho là quỷ chỉ đứng ở ngoài thôi, ai ngờ nó lại xông vào.]
[40: Người đàn ông đứng gần cửa sổ bị tay nó xuyên thủng ngực. Người phụ nữ trốn sau rèm thì bị lôi ra chẻ thành đôi. Không nói quá đâu, chẻ làm hai nửa trái, phải thật luôn á.]
Người chơi tuân thủ quy tắc, ở yên trong phòng bệnh an toàn trong giờ giới nghiêm mà quỷ lại trắng trợn xông vào giết người thế thì rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì? Sao lại thế nhỉ? Không lẽ đoàn tàu đang lừa người chơi? Vừa nghĩ vậy, Phó Kỳ Đường đã lắc đầu phủ nhận vì điều đó là không cần thiết. Nếu hệ thống muốn giết người thì chỉ cần thiết lập tăng lực chiến của ma quỷ tới mức không ai địch nổi là được, cần gì phải lừa với dối chứ. Thế thì chỉ còn một khả năng đó là ngoài quy tắc công khai thì còn có quy tắc ẩn hạn chế người chơi nữa. Điều này cũng giải thích cho việc có mười lăm người chơi thôi nhưng lại có tới tám phòng an toàn. Không phải tất cả các phòng an toàn đều thực sự an toàn, người chơi cần tìm ra đâu là phòng thật, đâu là phòng giả.
Trong lúc đang suy nghĩ, Phó Kỳ Đường vô tình liếc nhìn thì thấy tấm cửa vốn sạch sẽ xuất hiện một vệt máu đỏ bất thường, đang nhanh chóng đậm màu và phồng lên. Giây tiếp theo, một con huyết quỷ từ từ bong tróc ra rồi lao về phía Cung Tử Quận, người đang đứng gần nhất, quay lưng về phía cửa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT