"A, nói đến xác khô, lúc hai người đi tản bộ tôi đã hỏi bà chủ, bà ấy nói hai người trong hình là chủ cũ của khách sạn. Sở dĩ gầy như vậy hình như là bởi vì bị bệnh gì đó, sau đó 'vợ chồng xác khô' này muốn đi chữa bệnh nên bán khách sạn, ông bà chủ mới mua lại rồi tiếp tục kinh doanh."

Nhiếp Tiêu Lam chỉ vào chiếc điện thoại bàn ở góc phòng khách, tỏ ý rằng cô ấy không đi lung tung, chỉ là nhanh trí gọi một cuộc đến quầy lễ tân thôi.

"Nói như vậy thì phòng số 4 đúng là phòng ngủ của họ. Sau đó, mặc dù người đã đi rồi, nhưng căn phòng vẫn được giữ lại, chỉ khóa lại để không cho những người khác vào." Nhiếp Tiêu Lam vừa nói vừa gật đầu, từ từ nói ra suy nghĩ của mình.

"Còn có một điểm mà bà chủ vô tình nói ra, nhưng tôi cảm thấy có chút kỳ quái. Năm năm trước sau khi Chu Dung Xương mất tích, một mặt lo lắng chuyện này có ảnh hưởng, một mặt vì nguyên nhân sứa khỏe, 'vợ chồng xác khô' quyết định bán khách sạn đi, nhưng họ cũng sửa sang lại khách sạn trong thời gian treo biển nhượng lại, mãi đến tận lúc gần tới ngày giao cho bà chủ thì mới hoàn thành. Việc này có ý đồ gì?" Nhiếp Tiêu Lam biểu tình nghi hoặc.

"Cho nên lúc bà chủ tiếp nhận khách sạn thì nó đã giống bây giờ?" Cung Tử Quận hỏi.

"Đúng."

Cung Tử Quận gật đầu, "Thì ra là vậy."

Mặc dù Phó Kỳ Đường ở một bên nghe cái hiểu cái không, nhưng cũng muốn gật đầu, lại bị tay Cung Tử Quận đè lại cổ, nhất thời cảm giác vận mệnh của mình bị giữ ở yết hầu, nhưng người sau cố tình mỉm cười nhìn cậu một cái.

Nhìn gần... Cũng rất đẹp.

"..."

"Tôi còn hỏi về vụ Trần Quần bị bắt cóc" Nhiếp Tiêu Lam nói tiếp.

Cũng năm năm trước, lúc đó vợ chồng ông chủ vẫn chưa là chủ của khách sạn Thanh Đằng đến khu nghỉ dưỡng với cậu con trai 6 tuổi Trần Quần vào cuối tuần. Bởi vì ông chủ đã rút được không ít phiếu giảm giá của suối nước nóng trong cuộc họp hằng năm của công ty, cho nên một nhà ba người thường xuyên đến chơi và họ cũng quen với người trong thị trấn.

Ngày đó cũng như thường lệ.

Hai vợ chồng vẫn đang ngâm suối nước nóng, Trần Quần ầm ĩ muốn về phòng xem TV nhưng bị bà chủ mắng vài câu, Trần Quần tức giận bỏ đi. Bà chủ vốn định đuổi theo nhưng ông chủ lại nói trẻ con không nên nuông chiều, dù sao Trần Quần cũng biết đường nên đi về một mình cũng không sao.

Bà chủ đồng ý. Nhưng bà ấy lại bao giờ không nghĩ tới, Trần Quần cứ như vậy mất tích.

Cậu bé không về khách sạn, cũng không đi bất kỳ cửa hàng hay nơi giải trí nào trong trấn, hai vợ chồng tìm mọi ngóc ngách nhưng không bao giờ tìm thấy con trai nữa.

Báo cảnh sát, sau đó là một thời gian dài chờ đợi, con trai vẫn không rõ tung tích.

"Khi biết khách sạn Thanh Đằng muốn nhượng lại, ông bà chủ liền thẳng thắn mua lại khách sạn, một bên kinh doanh một bên chờ đợi, hi vọng một ngày nào đó Trần Quần có thể trở về."

Nhiếp Tiêu Lam thở dài, là một phụ nữ, sự đồng cảm của cô đối với chuyện này nhiều hơn so với hai người đàn ông này, mặc dù cô biết đây chỉ là nội dung của phó bản mà thôi.

Sau khi bôi thuốc mỡ cho Phó Kỳ Đường và quấn lên một miếng băng gạc, Cung Tử Quận một bên thắt một bên phát ra tiếng cười khẽ.

"Chu Dung Xương mất tích, khách sạn treo biển nhượng lại, đồng thời bắt đầu sửa chữa, Trần Quần bị bắt cóc, bà chủ mua lại khách sạn, tuyến thời gian này có chút thú vị."

"Hả? Thú vị chổ nào?" Nhiếp Tiêu Lam khó hiểu.

Cung Tử Quận lại không có hứng thú trả lời, cô đành phải thôi.

Sau đó ba người cùng nhau dọn dẹp một chút thì nghỉ ngơi.

Nhiếp Tiêu Lam nghĩ đến tối hôm qua mình và quỷ ngủ trên cùng chiếc ghế sô pha, đêm nay cô thà ngồi trên đất làm tượng điêu khắc cũng không muốn tới gần ghế sô pha.

Phó Kỳ Đường trái lại không ngại, tùy tiện chọn một chổ thoải mái và đặt hai cái đệm phía sau để tránh bị sái cổ.

Cung Tử Quận dời cái ghế đến trước bức tranh, khoanh chân ngồi xuống, một tay chống đỡ chợp mắt một lát, cả người tỏa ra khí thế "Mi có gan thì ra đây chém ta".

Không mở đèn, màn cửa sổ cũng kéo chặt, phòng khách tối đen như mực.

Phó Kỳ Đường trở mình, đụng đến vết thương trên cổ, đau nhói.

"Khụ," cậu há miệng, phát hiện mình dường như không biết nên xưng hô với Cung Tử Quận như thế nào, cuối cùng cũng chỉ khô khốc hỏi, "Cung Tử Quận, anh tỉnh chưa?"

Cung Tử Quận trong bóng tối mở mắt ra, chuẩn xác mà nhìn về phía Phó Kỳ Đường, anh "Ừ" một tiếng, âm thanh trầm thấp như bóng đêm.

"Phòng số 4 có vấn đề?"

Cung Tử Quận cười, không vội mà trả lời, mà hỏi ngược lại: "Bên cạnh phòng số 4 là gì?"

Phó Kỳ Đường sửng sốt một chút, theo bản năng đáp: "Phòng số 1 á."

"Không phải hướng này. Là bên cạnh phòng phía tây."

"Vậy hẳn là một phòng nào đó trong khách sạn?" Phó Kỳ Đường suy nghĩ, trong đầu khôi phục lại kết cấu kiến ​​trúc của căn hộ và khách sạn, "Khách sạn và căn hộ là cùng một tòa nhà, chỉ là khác đơn nguyên thôi. Một vài phòng ở giữa sẽ liền kề nhau... Tôi biết rồi, là 202!"

"Cũng không quá ngốc." Cung Tử Quận ôn hòa nói, hắc ám mơ hồ và ám muội như khuếch đại cảm xúc của anh ẩn sâu trong nụ cười, chúng nó biến thành một tấm lụa mỏng, mang theo hơi thở nhẹ nhàng rơi vào người Phó Kỳ Đường.

"Vậy cậu lại đoán xem, đem bức tranh treo tường này kéo dài tới tầng hai, thì nó sẽ ở phòng nào?"

Phó Kỳ Đường sửng sốt, "... Cũng là phòng số 4."

***

Đêm nay giấc ngủ của Phó Kỳ Đường coi như không tệ.

Bất quá cậu ngủ không sâu, trời sáng thì tỉnh rồi.

Phó Kỳ Đường ngồi dậy cào tóc, thấy Nhiếp Tiêu Lam vẫn đang tựa vào tay vịn của ghế sô pha bên kia nghỉ ngơi, nhưng chiếc ghế trước bức tranh thì trống trơn không một bóng người, không thấy Cung Tử Quận.

Người đâu?

Phó Kỳ Đường còn đang nghĩ ngợi, phía sau truyền đến tiếng bước chân.

Cung Tử Quận nhận điện thoại trở về thấy cậu đã tỉnh rồi, quơ quơ điện thoại trong tay, ngữ khí nhẹ nhàng: "Bên khách sạn có hai tin tốt, muốn nghe cái nào trước?"

Phó Kỳ Đường dừng một chút, "Quý Đào đi."

Tối hôm qua Trương Nguyên Tích ở phòng 202, Quý Đào ở phòng 203, nếu là tin tốt, vậy hẳn là không có chuyện gì.

Quả nhiên, Cung Tử Quận nói: "Quý Đào còn sống. Hơn nữa tối qua quỷ căn bản không đi tìm hắn."

"Vậy tin kia thì sao?"

"Trương Nguyên Tích chết rồi." Cung Tử Quận cong môi, không chút nào che dấu nội tâm đang sung sướng: "Hơn nữa chết rất khó xem."

Cái chết của Trương Nguyên Tích có thể được gọi là bi thảm.

Toàn bộ xương trên người đều gãy nát, lớp da lộ ra ngoài quần áo chi chít vết bầm lớn, máu đông lại ở miệng vết thương biến thành màu đỏ sẫm đáng sợ.

Hai vai hắn cũng bị cưỡng ép vặn gãy và rũ xuống một cách vô hồn, như một ngọn nến đang tan chảy, cánh tay bởi vì vậy mà thấy dài đến bất thường thường, lộ ra cảm giác quỷ dị không hài hòa.

Xương cột sống tựa hồ cũng bị đứt, khuông mặt của hắn rõ ràng hướng về cửa, nhưng hướng của mũi chân lại hoàn toàn ngược lại.

Phó Kỳ Đường cố nén sự ngột ngạt trong lòng, cẩn thận xem xét tình hình của phòng 202, sau đó đoán ra tối qua quỷ giống như xoắn dây thừng, túm chặt lấy đầu và chân của Trương Nguyên Tích, dùng một lực cực lớn không có cách nào thoát được đem cả người hắn xoắn* một vòng.

*Kiểu như vắt khăn á mn:v

Da xanh đen, đôi mắt trợn trừng, đầu lưỡi tím sẫm gần như rút xuống tới cổ họng, không thể không nói cảnh tượng như vậy quả thật đánh sâu vào vào tâm.

"Tối hôm qua tôi không nghe bất kỳ động tĩnh nào, sáng sớm đi ra mới phát hiện cửa phòng này mở rộng, Nguyên Tích đã chết." Quý Đào nói.

Bây giờ hắn khá chắc chắn khi quỷ xuất hiện, phòng 202 sẽ trở thành một không gian riêng biệt, những người chơi trong phòng phải tự cứu mình, những người khác không thể giúp đỡ.

Nhìn từ trên cao xuống thi thể ở trước mặt, Cung Tử Quận trầm mặc hai giây, sau đó cúi người nhặt lên tấm ảnh thế thân ở bên cạnh.

Bức ảnh đầy nếp nhăn, cho thấy nó đã từng được Trương Nguyên Tích nắm chặt trong tay như một chiếc phao cứu mạng.

Nhưng điều này lại cần dùng mạng của người khác làm vật hy sinh.

"Đây là Kỳ Đường?" Sau khi Quý Đào thấy rõ người trong bức ảnh thì sửng sốt, ngữ khí nghi hoặc, "Nguyên Tích sao lại có ảnh của Kỳ Đường... Khoan đã, đây là bối cảnh của phòng chứa đồ ở căn hộ, đây không phải là tấm hình Nhất Minh đã chụp sao?"

"Hắn có thể phục chế hoặc kế thừa đạo cụ của người khác." Cung Tử Quận sắc mặt âm trầm, như thể một cơn bão sắp ập đến.

"Thảo nào hôm đó hắn chủ động đến nhặt xác Tạ Nhất Minh, sau đó chia ra hành động với tôi." Nhiếp Tiêu Lam nói.

Cô có việc phải làm nên một lúc sau mới đến. Lúc đầu nhìn thấy cái chết của Trương Nguyên Tích, Nhiếp Tiêu Lam còn có chút không đành lòng, nhưng bây giờ thì không nói nên lời.

"Bình thường không nhìn ra Trương Nguyên Tích là loại người như vậy... May là Kỳ Đường không có chuyện gì." Nhiếp Tiêu Lam nói, lập tức hỏi lại: "Nhưng đêm qua quỷ vào bằng cách, nếu Trương Nguyên Tích biết quy tắc, chắc chắn sẽ không mở cửa cho nó đâu?"

"Hẳn là ống thông gió." Phó Kỳ Đường nói.

Cậu đi tới góc phòng, "Lúc bắt đầu Trương Nguyên Tích trốn ở chỗ này, cách cửa xa nhất, hơn nữa góc nhìn rộng, cũng bố trí rất nhiều đạo cụ, rõ ràng là có chuẩn bị, nhưng sau đó không biết tại sao lại rời khỏi."

Sau đó đi giữa phòng, "Giường có dấu bị di chuyển, ghế cũng được chuyển tới. Nhìn cách lật của ghế có thể đoán trước đó nó được đặt trên tủ đầu giường. Tại sao lại để cái ghế ở nơi cao như vậy? Có thể là hắn muốn kiểm tra chỗ nào đó cao," Phó Kỳ Đường nhấc cằm, "Cửa thoát khí ở đó."

[44: 666 người mới đang phát lực a.]

[25: Cuối cùng cũng coi như có cái hữu dụng, tuy rằng vẫn là Sói Điên trèo thuyền.]

[58: Lầu trên thôi đi, Sói Điên không đạp thuyền là tốt lắm rồi, còn muốn trèo thuyền, mi cho rằng anh ta nhà từ thiện sao? Nhưng mà có sao nói vậy, người mới đúng là không tệ, hi vọng sống được lâu.]

Phó Kỳ Đường ngồi xổm trước thi thể, bình tĩnh đưa tay ấn bả vai hai bên, sau đó nói: "Xương vai đều bị gãy, nhận thấy được là trong thời gian ngắn bị cưỡng ép kéo vào nơi nào đó rất chật hẹp, dẫn đến toàn bộ thi thể hiện ra một loại cảm giác đè ép không bình thường. Càng khỏi nói có rất nhiều vết trầy trên tay và chân."

Phó Kỳ Đường nói xong, lơ đãng nhìn về phía Cung Tử Quận, người sau gật đầu với cậu, một bộ dáng tự hào: "Thật là thông minh."

"Còn cần anh nói." Phó Kỳ Đường đắc ý, đáp trả lại lời nói ban đầu.

Nhiếp Tiêu Lam trừng hai mắt: "Anh thực sự là diễn viên sao? Không phải là cảnh sát hay thám tử gì hả?" (:>)

"Hàng thật giá thật, thật trăm phần trăm." Phó Kỳ Đường cười, ánh mắt quét đến đồ vật giống như bản vẽ trên tay cô, "Đây là cái gì?"

"Bản vẽ của ngôi nhà này, hôm qua sói... à không, Cung Tử Quận kêu tôi đi tìm. Tôi mới vừa thừa dịp bà chủ không để ý, lén chạy vào phòng bà ấy tìm được."

Nhiếp Tiêu Lam đưa bản vẽ cho Cung Tử Quận, "Tôi đã nhìn rồi, không phát hiện chổ nào không đúng, anh tìm cái này làm gì?"

Cung Tử Quận không đáp, nhận lấy rồi nhìn, miệng nhếch lên một độ cong rõ ràng, giương mắt nhìn chằm chằm vách tường đối diện.

"Làm sao vậy?" Phó Kỳ Đường tò mò, cũng không thấy gì ở ngoài, đến gần cùng anh xem.

Lúc đầu Phó Kỳ Đường cũng không phát hiện có cái gì không đúng, nhưng khi Cung Tử Quận chỉ đầu ngón tay lên sơ đồ bản vẽ tầng hai, cậu lập tức nhận ra vấn đề.

"Bao gồm cả khách sạn và căn hộ, có 8 phòng trên tầng hai và có diện tích giống nhau. Làm sao có thể?"

Điều này tuyệt đối không thể, thật sự cho rằng những bước đi của cậu tối hôm qua là vô ích sao?

Một tia giác ngộ lóe lên trong đầu, Phó Kỳ Đường quay đầu nhìn về phía vách tường.

Đối diện với vách tường này là phòng số 4 của căn hộ. Nó thực sự có cùng diện tích với phòng 202, nhưng nhỏ hơn so với những phòng khác.

Phía trên bức tường, cửa thoát khí đen ngòm lặng lẽ mở ra như miệng khô.

"Trừ khi có một phần bị 'giấu' đi, vách tường này có hai lớp." Cung Tử Quận khẽ nói.

Vừa dứt lời, cửa phòng phía sau "Ầm" đóng lại, đồng thời trên đầu vang lên một tiếng động lớn, đèn thủy tinh bị vỡ văng tung tóe khắp nơi.

"Ùng sục, ùng sục — "

Màn sương đen đặc như nhựa đường từ cửa gió phun ra mang theo một mùi thối, bao vây bốn người trong phòng.

Bên tai truyền đến một tiếng hét thật dài, kèm theo tiếng rít gào như muốn xuyên thủng màng nhĩ: "Đều chết hết cho tao — "

Chỉ một thoáng, như có vô số cây kim cùng lúc đâm vào đầu Phó Kỳ Đường.

Trước tiên cơn đau đầu dữ dội làm cậu chóng mặt, sau đó là cảm giác khó chịu ở dạ dày. Cậu mơ hồ nhìn thấy màn sương đen ập đến trước mặt mình và lập tức nuốt chửng cái bóng trên mặt đất, một giây sau, một hình người giống hệt cậu được sinh ra.

Hình người đứng trước mặt Phó Kỳ Đường với khuôn mặt vô cảm, rồi chậm rãi nhếch môi cười, tựa hồ muốn hét lên làm người khác không thể chịu đựng nổi —

"Ồn ào quá, câm miệng."

Một luồng ánh sáng màu bạc xẹt qua, cắt mạnh và phá vỡ toàn bộ không khí bán lỏng trước mặt cậu và "cạch" một tiếng dính sâu vào bức tường.

Chuôi kiếm màu bạc hơi lay động.

Cung Tử Quận híp mắt, tập trung vào nơi nào đó sau vách tường, giọng nói trầm thấp khó chịu: "Tránh xa cậu ấy, tự mình lăn ra đây."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play