Editor: ƴųƙ¡ ทջâท ɦà

【Snarry 】 Trưởng thành cùng với Severus ( mười lăm)

Giống như lời Harry nói,khi các cậu bé xuống lầu dùng bữa tối, thì không hề một chút dấu hiệu cãi nhau giữa Doria và Charles.

Bữa tối đêm nay phá lệ phong phú, Doria múc cho mỗi đứa trẻ một chén canh bắp tràn đầy, lại đem một miếng thịt bò lớn đặt ở trong đĩa của bọn họ.

"Các cậu bé, hiện tại đúng là thời điểm phát triển thân thể," Doria nhìn ba cái đĩa được chất đầy thức ă kia: "Cần thiết muốn ăn nhiều một chút."

Đĩa trước mặt Snape được chất cao nhất, Harry phát hiện biểu cảm của Snape thoạt nhìn có một chút khiếp sợ, cậu nhanh chóng cúi đầu mồm to ăn thịt, che giấu tiếng cười xúc động sắp tràn ra tới của cậu.

Không ai có thể tránh thoát được việc thích cho ăn của Doria, sau khi ăn xong Harry nằm liệt trên sô pha xoa bụng. Thoạt nhìn dáng ngồi của Snape nghiêm túc, nhưng cái bụng nhỏ hơi nhô lên đã bại lộ sự thật là y đã ăn quá nhiều.

Cả người James dựa vào trên cửa phòng bếp, hắn lên án nói: "Mẹ, tại sao món tráng miệng hôm nay lại là bánh chocolate!"

Doria đang chỉ huy gia tinh bỏ bánh chocolate vào lò nướng, nghe thấy giọng nói của con trai lớn nàng cũng không hề ngẩng lê và trả lời: "Harry nói muốn ăn bánh chocolate."

Nói xong câu đó, bà Potter cao quý bước đi ưu nhã đến bên cạnh James, nàng xoa xoa cái đầu tóc lộn xộn như ổ gà của James, "Vẫn là nói, con có ý kiến gì đối với món bánh ngọt mà mẹ làm à?"

"Cho dù mẹ làm cái gì con đều không hề có ý kiến." James nhanh chóng nói: "Món bánh mà mẹ làm là bánh ăn ngon nhất trên thế giới"

Doria hài lòng hôn một cái lên trên cái trán của con trai lớn, rồi nàng xoay người đi lên lầu, "Các con thân yêu, gia tinh sẽ mang bánh được nướng tốt ra, hiện tại các con có thể đi chơi một lát."

James ủ rũ cụp đuôi mà bổ nhào vào trên ghế sô pha, "Harry, anh không nhớ rõ là từ khi nào em thích ăn bánh chocolate, anh cho rằng em thích ăn bánh pie táo!"

"Rõ ràng là mẹ làm bánh chocolate ăn cũng rất ngon," Harry chậm rì rì mà ngồi dậy, "Em không nên ăn nhiều như vậy, em cho rằng em cần uống một lọ thuốc tiêu hóa......"

"Vậy đi tầng hầm ngầm lấy một lọ đi." James trả lời.

Harry đứng lên, kéo Snape đang ngồi ở bên cạnh trầm mặc không nói lời nào, "Severus, mình dẫn cậu đi nhìn xem tầng hầm."

Snape đứng lên theo lực kéo của cậu bé, từ Harry dẫn đường đi thẳng đến tầng hầm ngầm, chỉ cò một mình James nằm ở trên ghế sô pha ngửa mặt nhìn lên trời và thở dài, "Harry không yêu tôi!"

Tầng hầm của trang viên Potter không nhỏ, ở bên ven tường có rất nhiều tủ đặt cạnh nhau và trong ngăn tủ có các tài liệu độc dược được phân loại rõ ràng. Trên bàn điều chế độc dược có đặt mấy cái vạc, bên cạnh còn đặt hai lọ thuốc cầm máu vừa mới được điều chế xong.

Trình độ về độc dược của Doria rất cao, nàng thích ở điều chế các loại độc dược khi rảnh rỗi, mười mấy lọ độc dược được đặt trên cái giá lớn, trong đó vừa lúc có thuốc tiêu hóa mà Harry cần.

Harry nhìn trong ánh mắt đều tản ra ánh sáng của Snape, cười nói: "Severus, mình biết ngay là cậu sẽ thích chỗ này mà."

"Mình đã hỏi qua mẹ, mẹ đồng ý cậu tùy ý sử dụng nơi này," Harry cầm lấy một lọ thuốc tiêu hóa và làm mặt quỷ đối với Snape, "Mình đã khoác lác với Doria, nói cậu thiên phú dị bẩm, cậu phải chứng minh cho mẹ mình xem đó."

Khóe miệng của Snape cong lên thành một độ cung rất nhỏ, Harry ngạc nhiên phát hiện độ cung kia càng lúc càng lớn. Đây là lần đầu tiên Snape ở trước mặt cậu lộ ra một nụ cười thật sự.

"Lần này cậu cũng không thể chống chế Severus," Harry chỉ vào khóe miệng của Snape, "Mình nhìn thấy cậu cười."

"Harry, cảm ơn cậu." Snape không phủ nhận, chỉ là nghiêm túc nói lời cảm ơn.

"Chúng ta là bạn bè mà." Harry không để bụng mà xua xua tay, ngửa đầu uống xong lọ nước thuốc trong tay.

Cậu chưa đã thèm mà liếm liếm môi, "Vị dâu tây chính là rất dễ uống."

"Cậu cũng uống một lọ đi Severus," Harry thuận tay đưa cho Snape một lọ, "Kỹ năng nấu nướng của Doria thật sự quá tốt, mẹ luôn chất đầy thức ăn trong đĩa của tụi mình, mình hoàn toàn không khống chế được bản thân."

Snape cầm lấy nước thuốc và uống hết, hắn thật sự có một chút ăn quá no, bởi vì hắn ngượng ngùng từ chối hành động gắp thêm đồ ăn của Doria, "Harry, đây là hương vị mà phu nhân tự mình cải tiến sao?"

"Cậu có thể gọi mẹ của mình là Doria giống như tụi mình vậy," Harry đem bình rỗng cất đi, "Đây là mẹ mình cải tiến, mình và James đều không thích hương vị của thuốc tiêu hóa. Dù sao bỏ thêm một chút dâu tây cũng sẽ không làm vạc độc dược nổ, Doria dứt khoát đem nước thuốc làm thành vị dâu tây."

Hai người bọn họ sóng vai cùng nhau đi ra tầng hầm, mùi hương của bánh chocolate đã bay đến tận đây. Harry giật giật cái mũi, nện bước chân nhanh hơn, "Severus cậu muốn tới tầng hầm lúc nào cũng được, nhưng cần thiết phải tham dự trang trí trong nhà hai ngày nữa, mỗi người chúng ta đều phải đích thân trang trí!"

Trong phòng khách James và Charles đang ngồi cùng nhau, trong tay hai người đều đang cầm một miếng bánh chocolate, Charles nói: "Harry, Severus, mau tới đây ăn bánh chocolate."

Harry cầm một miếng bánh chocolate mới mẻ nóng hổi vừa mới ra lò, "Ba ba, ngài có thể giao lưu với Severus những yêu thích về đồ ngọt."

"Yêu thích gì chứ?" James mê mang hỏi: "Ba ba và Snape có cái gì có thể giao lưu với nhau chứ?"

Harry tri kỷ mà đem bánh chocolate đặt ở bên miệng của James, "Ăn nhanh đi James, một lát nữa thì sẽ lạnh đó."

Charles cầm một miếng bánh chocolate đưa cho Snape người có vẻ co quắp, "Ta nghe Harry nói con cũng thích ăn đồ ngọt mà Doria mới cải tiến, trùng hợp chính là khẩu vị của hai chúng ta tương đối tương đồng, Severus."

Snape cầm lấy bánh chocolate, "Cảm ơn ngài Potter, con cảm thấy đồ ngọt do Doria làm hương vị đều rất ngon."

"Một khi đã như vậy tại sao không gọi ta là Charles chứ?" Charles nở nụ cười, "Khi ở nhà con không cần biểu hiện ra lễ nghi của Slytherin, giống như Doria vậy."

Ánh đèn trong phòng khách không biết từ khi nào đã chuyển thành màu vàng ấm nhu hòa, trong tay Snape đang cầm một cái bánh chocolate nóng hầm hập, vẫn là do đích thân Doria nướng.

Ngồi bên cạnh y là Charles người trông có vẻ nghiêm túc nhưng không hề nghiêm túc, mà trên mặt Harry vĩnh viễn treo lên nụ cười ngây ngốc, cho dù cho dù anh trai của cậu ấy trong khi đang ăn bánh chocolate vẫn không quên chà loạn mái tóc rối xù của cậu ấy.

Có lẽ định nghĩa về nhà không phải là nơi lớn lên từ nhỏ, có thể cảm nhận được nơi ấm áp mới gọi là nhà.

Snape cúi đầu cắn một miếng bánh chocolate, chocolate nồng đậm nổ tung ở trong khoang miệng của y, giống như trên đầu quả tim cũng được nhiễm một tia ngọt ngào.

......

Đứng ở cây thông Noel trước trói trang trí cầu Snape rốt cuộc lý giải "Thân thủ" bố trí ý tứ, Potter trang viên có thể che chắn ma pháp bộ lưu tại vị thành niên phù thủy nhỏ ma trượng thượng tung ti, nhưng Harry ham thích với không cần ma pháp, liên quan Snape cũng bồi hắn cùng nhau.

Harry hưng phấn đứng trên ghế nói: "Severus, đem dải lụa đưa cho mình."

Rõ ràng vấn đề có thể giải quyết bằng một cái vẫy đũa phép, Harry càng muốn chính mình động thủ, Snape đem dải lụa đưa qua đi, có chút lo lắng mà nhìn chằm chằm động tác của Harry, bộ dáng lỗ mãng của cậu bé giống như mọi lúc mọi giây đều sẽ rơi xuống từ trên ghế vậy.

Harry nhảy xuống từ trên ghế, vỗ vỗ bàn tay tuyên bố nói: "Thành công!"

Snape suy nghĩ trong chốc lát, cầm lấy đũa phép phun ra một chuỗi bong bóng màu vàng và treo ở trên cây thông Noel.

"Không tồi sao!" Vốn nên ở phòng bếp bận rộn James đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh hai người họ, "Còn rất có gu nha Snape."

"......" Snape á khẩu không trả lời được, gần đây Potter lớn đổi tính, đã rất nhiều ngày không có đối chọi gay gắt với y, Snape không thể đáp lại biến hóa như vậy nên dứt khoát lựa chọn làm người câm.

May mắn giọng nói của Doria kịp thời giải cứu Snape, "Bọn nhỏ ăn cơm thôi."

Trước đêm Giáng Sinh mùi hương của món gà tây bay khắp nơi, Harry ở trên bàn cơm cũng không thể bảo trì bình tĩnh. Cậu gấp không chờ nổi mà muốn mau chóng đế sáng sớm ngày mai, vậy thì cậu có thể mở ra các món quà được chất đầy ở dưới cây thông Noel.

Ánh nắng sáng sớm vừa mới xuyên thấu qua bức màn, Harry lập tức lăn lóc bò dậy từ trên giường, đầu tiên cậu gõ cửa phòng của Snape và James, người trước thì đã dậy từ lâu, người sau thì mang theo cơn buồn ngủ mơ mơ màng màng mà đi xuống lầu.

Hai anh em họ nhận được món quà đặc biệt từ Charles, đó là một cái áo choàng tàng hình! Đương nhiên còn có một cái tờ giấy kêu bọn họ đừng để cho Doria phát hiện, James giống như ăn trộm mà đem áo choàng tàng hình giấu ở trong phòng.

Tiếp theo Harry mở những món quà còn lại, một lọ chất lỏng màu vàng kim sáng rực rỡ lấp lánh ở dưới ánh mặt trời, Harry quan sát trong chốc lát mới nhớ tới cái này chắc là phúc lạc dược.

"Severus mình thích món quà này!" Hai mắt của Harry sáng lấp lánh mà nhìn Snape, "Đây chính là độc dược mà năm 5 mới có thể học!"

Snape đang hủy hộp quà ở trong tay, nghe vậy chỉ giơ khóe miệng lên, từ trước tới nay y tuyệt đối tự tin đối với trình độ độc dược của mình.

Một lọ dầu gội đựng ở trong hộp quà, Snape ngây ngẩn cả người, y quay đầu nhìn về phía Harry, không cần nghĩ cũng biết đây là ai đưa.

"Harry Potter!" Đây là tiếng gầm giận dữ, Snape ít có khi lộ cảm xúc ra bên ngoài như vậy.

"Ha ha ha ha ha đừng kích động sao Severus, cậu tiếp tục mở quà đi a, phía dưới còn có đâu." Harry cười đến không thể kiềm chế được, cậu cảm thấy cậu đều phải cười ra nước mắt.

Snape hung tợn lấy dầu gội ra, hộp quà là hai tầng, tầng phía dưới kia phosg một đôi bao tay da rồng và một tờ giấy nhỏ.

Trên tờ giấy kia viết: Bậc Thầy Độc Dược tương lai đương nhiên phải bảo vệ tốt đôi tay hoàn mỹ của mình nha!

ps: Đề nghị Bậc Thầy Độc Dược cần gội sạch đầu tóc đã bị hơi nước của vạc độc dược làm cho đầy dầu.

Snape cảm thấy trong lòng ngực của mình tràn ngập tức giận, khi nhìn thấy những lời này cơn tức giận của y đã biến mất hết, y nghĩ đây là quà Giáng Sinh tốt nhất mà y đã nhận được.

Trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân, có lẽ là James đã cất xong áo choàng tàng hình, lại có lẽ là Doria và Charles vừa mới rời giường. Ở dưới tiếng ồn của tiếng bước chân, Harry vẫn là nghe thấy lời nói gần như không thể nghe thấy kia.

"Tôi rất thích, Harry."

Lily tặng cho Harry một hộp kẹo lớn tự làm, tặng cho Snape một quyển sách độc dược.

Snape còn nhận được một ít tài liệu độc dược quý hiếm đến từ Lucius.

Harry được Remus tặng vớ Giáng Sinh lông xù xù, Peter tặng một cậu bé người tuyết, còn có tặng nước hoa.

"Giáng Sinh vui vẻ Severus." Trong đôi mắt Harry đầy ý cười, giọng nói của cậu giống như một cái lông chim bay tới bên tai Snape, "Đây là lễ Giáng Sinh đầu tiên của chúng ta."

Snape lại cảm thấy giọng nói này chậm rì rì ay vào trong lòng của y, "Giáng Sinh vui vẻ Harry." Y nghe thấy chính mình nhẹ nhàng nói: "Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua càng nhiều lễ Giáng Sinh."

Không có người muốn sống mãi ở trong âm u, nếu một chút ánh mặt trời không đủ để xua tan bóng tối mà nói, vậy Harry sẽ cho Snape mang đến ánh sáng mà y không thể tưởng tượng được.

Spinner's End chung quy sẽ bị ánh sáng của thung lũng Godric chiếu sáng lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play