Editor : Meekiuu
Page : Nhà có một bé Mee đáng iu
...
Nửa đêm, sau khi nhận được một cuộc điện thoại làm phiền như vậy, Trần Hòa Nhan trong lòng thực sự hoang mang, thật sự không hiểu lúc đó Tần Ngạn đang nói cái gì.
Ngày hôm sau, khi lướt Weibo, cô phát hiện tin tức về buổi phát sóng trực tiếp tối hôm qua của Khương Hân đã được treo ở giữa bảng hotsearch.
Trần Hòa Nhan đại khái xem một lần, sau đó cô cũng rốt cuộc hiểu chuyện gì đã xảy ra với cuộc điện thoại không thể hiểu được của Tần Ngạn đêm qua.
Là vì ngày hôm đó hai vợ chồng cô và Khương Hân cãi nhau ở cửa phòng lầu hai bên nhà cũ, Khương Hân cho rằng bọn cô muốn trả thù cô ta, nên ở thời điểm cô ta phát sóng trực tiếp bọn cô đã mua thủy quân đến để bôi đen?
Thực là...
Trần Hòa Nhan nghĩ lại thì thật buồn cười.
Thứ bảy, bởi vì ngày bình thường trở về nhà cũ đã trôi qua, lão gia tử sợ bọn họ lại gây chuyện rồi không trở lại, nên đã đặc biệt gọi điện thoại hỏi hai vợ chồng thứ bảy có về nhà ăn cơm không.
Vì lúc trước có người đưa cho Tần Tuyển một ít nhân sâm có chất lượng tốt, hắn chia làm hai phần, một phần gửi đến nhà họ Trần cho bà nội Trần, một phần là cho lão gia tử, nghĩ đi về một chuyến cũng tốt, nhân tiện đem luôn đồ cho ông.
Lúc hai người về đến biệt thự Tần gia thì đã muộn, trong nhà đã sáng đèn, chưa kịp bước vào nhà đã có thể nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ trong nhà.
Khi đi vào, Trần Hòa Nhan phát hiện có khá nhiều người, không chỉ có người Tần gia, mà còn có Khương Hân và Tần Ngạn.
Khương Hân dựa vào người Tần Ngạn, trên mặt mỉm cười, nhưng trong lòng rất tức giận.
Ngoài ra còn có Tiểu Lý và đạo diễn Minh Ngạn của hương trình 《 ngọt ngào hôn nhân 》, khi nhìn thấy Trần Hòa Nhan và Tần Tuyển bước vào, họ đều nhiệt tình đứng dậy chào hai người.
Trần Hòa Nhan vừa đi vào phòng, vừa đáp lại bằng một nụ cười, nhưng trong lòng vẫn thầm thở dài, sau đó còn vô tình mắt đối mắt với Khương Hân giữa không trung.
Bất động thanh sắc, cả hai đồng thời nhìn thấy trong mắt nhau hai chữ - oan nghiệt.
"Anh Tần, chị dâu Tần, hai người đã về." Minh Ngạn niềm nở tiến lại gần nói chuyện với hai vợ chồng, "Thật sự xin lỗi vì lại làm phiền hai người nhưng rất nhanh buổi ghi hình của kì hai cũng sắp kết thúc rồi, buổi chiều ngày mai quay xong liền kết thúc công việc."
Nghe được lời của Minh Ngạn, Trần Hòa Nhan ngước mắt liếc camera đang bật đèn, bàn tay đang được Tần Tuyển nắm lấy khẽ vươn một ngón tay ra gãi vào lòng bàn tay của người đàn ông.
Từ đáy lòng cô thầm than thở, thật sự là số mệnh chết tiệt, cô nghĩ ghi hình gần như đã kết thúc, bây giờ nhìn vào mắt Khương Hân, cô biết người ta tưởng vợ chồng cô quay lại là cố ý.
Nếu như sớm biết, cô sẽ trì hoãn thêm một đêm nữa, tối mai cô mới trở lại, cô thực sự khó chịu trước sự đối đầu vô tình hay cố ý trong mắt Khương Hân.
Ngược lại là Tần Tuyển trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì đặc biệt, dường như hoàn toàn không để ý tới máy quay xung quanh, không thèm nhìn đến Khương Hân, như thường lệ, hắn vẫn rất tự nhiên kéo Trần Hòa Nhan đi làm chuyện như mọi khi.
Khương Hân nhìn cặp đôi đi vào, trên mặt nở nụ cười khéo léo ngọt ngào nhưng trong lòng lại vô cùng khó chịu, cô ta cũng nghĩ giống như Trần Hòa Nhan, sớm không về muộn không về, tối ngày mai về không được hay sao?
Nhưng Khương Hân lúc này cũng không dám lộ ra ngoài, nhất là trước mặt Tần Tuyển, cô chỉ cầu mong hai người mau chóng rời đi sau khi ăn xong.
Bữa tối giờ ăn cơm, trên bàn ăn là một màn hòa thuận vui vẻ.
Lão gia tử mấy ngày nay tương đối khỏe mạnh, tâm trạng tốt, cũng không có việc gì, đang ngồi ở phòng khách câu được câu không mà cùng Minh Ngạn trò chuyện, lão gia tử ở chỗ này, cũng không có ai rời đi ngoại trừ Tần Chính Nguyên đã trở về phòng ngồi thiền niệm kinh, những người khác ngồi phòng khách tán gẫu và ăn trái cây sau bữa ăn.
Trong đoạn ghi hình lần này, Minh Ngạn là đạo diễn cũng xuất hiện trên màn hình, lão gia tử cũng biết đây là tiểu bối của nhà họ Minh nên cũng thản nhiên tán gẫu với hắn.
Minh Ngạn đang làm về các tiết mục trong làng giải trí, hắn rất giỏi ăn nói, có thể khiến một người đàn ông gian xảo khốn khéo như vậy cười đến mặt mày đều hớn hở, toàn bộ phòng khách đều tràn ngập tiếng cười của ông.
Những người khác chỉ ngồi bên cạnh họ, ăn trái cây và làm việc riêng của mình. Lão gia tử có đặt câu hỏi liền tùy thời mà trả lời.
Máy quay góc rộng ở trên góc phòng khách lặng lẽ ghi lại hình ảnh mọi người trong phòng khách, còn trong căn lều dựng ở góc khuất, ống kính máy quay trong tay người quay phim đang hướng về phía Khương Hân và Tần Ngạn.
Trong một căn phòng nhỏ trong nhà cũ Tần gia, Tiểu Lý và một vài nhân viên của chương trình nghiêm túc xem kỹ những video được quay chụp trên màn hình, sợ rằng sẽ xảy ra sự cố.
Tần Ngạn ngồi ở góc ghế sofa chuyên tâm chơi game trên điện thoại di động, Khương Hân ngồi ở bên cạnh, dùng động tác rất thân mật kề sát Tần Ngạn, tựa cằm vào vai Tần Ngạn, nhìn hắn chơi trò chơi, thỉnh thoảng là một vài giọng nói vui vẻ đầy phấn khích, "A ... người đi đường giữa này! Đây là người nào vậy... tức chết em!"
Tiểu Lý nhìn hình ảnh trên màn hình khá hài lòng, việc ghi hình mấy ngày cuối cùng của kì hai đã bắt đầu từ ngày hôm kia, mặc dù vị này sẽ đưa ra một số yêu cầu trong khoảng thời gian này, nhưng về cơ bản cô ấy cũng có phối hợp, còn buối tối hôm nay và sáng ngày mai nữa thôi, cô chỉ có thể cầu bình anh mà quay xong nốt kỳ này, không làm ra chuyện ầm ĩ gì nữa...
Nghĩ vậy, ánh mắt của Tiểu Lý vô tình bắt gặp toàn bộ hình ảnh phòng khách được camera góc rộng ghi lại, cô nói với một nhân viên bên cạnh: "Tiểu Lưu, quay camera sang trái một chút... đúng, cứ như vậy."
Ở góc độ này, xem anh trai và chị dâu thoải mái hơn, họ có vẻ không cố tình cho lắm.
Đôi nam nữ dưới máy quay đều trong trạng thái tự nhiên, thoải mái, hai người mỗi người làm việc của mình, không quấy rầy nhau.
Người đàn ông đang bóc một đĩa hạt thông trước mặt, hắn bóc một quả rồi cho vào miệng, sau đó lại bóc một quả vào đĩa bên cạnh, lâu lâu lại tán gẫu với Minh Ngạn và Tần lão gia tử bên cạnh. Người phụ nữ ngược lại đang ung dung dựa vào ghế sofa, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại mà lướt lướt đến nghiêm túc, đột nhiên không biết mình nhìn thấy gì, cô ngồi thẳng dậy, nhanh chóng vỗ cánh tay của người đàn ông bên cạnh. Đưa điện thoại ra trước mặt hắn ý bảo hắn xem đi.
Người đàn ông nghiêng người nhìn một hồi, nhướng mày tuấn tú liếc mắt nhìn người phụ nữ, cuối cùng ghé vào lỗ tai người phụ nữ không biết đã nói cái gì. Sau đó, chỉ thấy người phụ nữ đang nheo mắt nhìn hắn, khuôn mặt đều là người da đen đầy dấu chấm hỏi*, rồi cô ấy giơ tay lên không chút do dự mà đập vào lưng người đàn ông đó...
(*) hình ảnh minh họa.
Có lẽ là do âm thanh quá rõ nên lão gia tử và Minh Ngạn ngừng nói, nhìn sang, người phụ nữ vẻ mặt xấu hổ, sắc mặt là 囧, sau đó rút tay về nhưng vẫn tỏ vẻ khó hiểu, đánh xong vẫn còn chưa hết giận, thừa dịp mọi người đang nói chuyện không để ý cô lại đánh tiếp, mà vẫn chưa hết giận, chuẩn bị đánh lần thứ ba...
Đến cái thứ ba, khóe miệng người đàn ông đầy ẩn ý cười, thừa dịp người phụ nữ hạ tay lần thứ ba thì hắn nhanh nhẹn nhanh chóng mà nhẹ nhàng ngả về sau, tay người phụ nữa bị người đàn ông đè ra phía sau lưng áp vào ghế sofa, thể lực nam nữ khác biệt, người phụ nữ giống như con gà con bị diều hâu chặn, thoát không được.
Khi Tiểu Lý nhìn thấy hình ảnh này, trong lòng không khỏi thở dài, rải cẩu lương mà không biết mình rải cẩu lương mới là thú vị nhất... Cô nghĩ thầm, liệu những thứ này có thể cắt ghép thành một video không, dù sao thì đạo diễn nói nếu quay được thì cứ quay trước rồi lại nói sau.
Trong phòng khách, Khương Hân nhìn Tần Ngạn chơi game, Tần Ngạn chơi nhiệt tình, nhưng cô ta đối với trò chơi cũng không có hứng thú lắm, tuy rằng đang xem Tần Ngạn chơi game, nhưng sự chú ý của cô ta vẫn luôn lặng lẽ đổ dồn về phía Trần Hòa Nhan.
Tuy không ai để ý nhiều đến điều đó, nhưng cô ta cứ để ý những hành động nhỏ của Trần Hòa Nhan và Tần Tuyển, rồi bình tĩnh liếc nhìn camera trên đầu, cảm thấy không vui.
Đúng lúc này, điện thoại của Trần Hòa Nhan vang lên, cô nói nhỏ với người đàn ông bên cạnh: "Buông ra, em phải nghe điện thoại!"
Tần Tuyển lập tức ngoan ngoãn buông.
Khương Hân vẫn luôn đều lén lút chú ý tới động tĩnh ở đây, khóe mắt nhìn thấy Trần Hòa Nhan hơi đứng dậy, dịch người hướng về phía sofa, đưa tay lên miệng, thấp giọng nghe điện thoại.
"Xin chào...? Không thể để đó sao? À...cảm ơn cô, cô có thể gửi nó qua đó. Trong nhà có người, gọi vào trong sẽ có một dì ra kí nhận, vất vả cho cô rồi."
Sau khi cúp điện thoại, Tần Tuyển quay lại nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy, là cuộc gọi của ai?"
Trần Hòa Nhan cũng nhẹ nhàng đáp lại: "Không có gì đâu, chỉ là một hộp sách em mua đã giao đến. Tủ chuyển phát hôm nay mất điện không thể cất vào được. Người giao hàng nói rằng sẽ chuyển đến tận nhà cho em."
Tần Tuyển đưa một đĩa nhỏ hạt thông cho Trần Hòa Nhan, thuận miệng hỏi: "Sách? Em mua sách gì?"
Trần Hòa Nhan ghé sát tai Tần Tuyển, tiếp tục thấp giọng nói: "Chỉ là vài cuốn sách thi công chức."
Tần Tuyển liếc cô một cái, thấp giọng hỏi: "Em quyết định thật chưa?"
Trần Hòa Nhan gật đầu, "Ừm, em muốn thi thử."
Tần Tuyển cũng không nói gì thêm, Trần Hòa Nhan nhìn hắn, "Anh ủng hộ em sao?"
Tần Tuyển kiên định nói: "Ủng hộ, học thần cố lên!"
Trần Hòa Nhan mỉm cười liếc anh một cái, sau đó ngay lúc ngẩng đầu lên vô tình tầm mắt chạm mắt với Khương Hân đang ngồi đối diện với cô, ngay khi bên kia chú ý đến ánh mắt của cô, đối phương liền cụp mắt xuống và tiếp tục nhìn Tần Ngạn chơi game, làm như không có chuyện gì xảy ra.
Từ lúc cô ngồi xuống phòng khách sau bữa tối, Trần Hòa Nhan đã cảm thấy Khương Hân đang lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cô, với ánh mắt bí mật như một kẻ theo dõi——
Cô và Tần Tuyển cùng nhau nói vài câu, còn Khương Hân thì cố ý hay vô ý nhìn chằm chằm vào họ, cô ta rất cảnh giác khi cô trả lời một cuộc điện thoại; ngay cả khi cô đột ngột đứng dậy đưa tay ra lấy khăn giấy lau tay thì đều có cảm giác tầm mắt người đối diện bỗng nhìn chằm chằm sang đây.
Dù sao kiếp trước cùng Khương Hân đối chọi gay gắt như đối thử một mất một còn lâu như vậy, cái khác không dám nói nhưng cái người này Trần Hòa Nhan nghĩ mình vẫn biết được ba phần...Cô khẽ thở dài, chắc bây giờ cô chính là cái gai trong mắt cô ta nhỉ?
Nhìn thời gian, không quá sớm cũng không muộn, nói muốn rời đi vào lúc này cũng không có vấn đề gì lớn.
Vì vậy cô ghé vào tai Tần Tuyển nhỏ giọng thì thầm: "A Tuyển, nếu không có chuyện gì nữa thì chúng ta về trước đi, cứ ở đây như vậy không thoải mái chút nào, không thì anh tìm lý do rồi chúng ta đi trước đi."
Tần Tuyển vừa nghe, khẽ liếc về phía Khương Hân và Tần Ngạn, "Được."
Sau đó Tần Tuyển đề nghị hai vợ chồng bọn họ đi trước, đối với việc này, Tần lão gia tử và Minh Ngạn thậm chí còn tỏ ra tiếc nuối, kể cả Tiểu Lý, người đang theo dõi màn hình trong phòng quan sát, nhưng Khương Hân lại thầm thở phào nhẹ nhõm, ngay cả thở cũng cảm thấy thư thái hơn một chút.
Cuối cùng cũng đi!
...
Sau khi trở về nhà, Trần Hòa Nhan nóng lòng mở gói hàng mà dì Vu đã giúp ký nhận chuyển phát nhanh.
Một chồng sách lớn, tất cả đều liên quan đến khảo công, được cô mua sau khi tham khảo lời khuyên của Lâm Giai Giai cùng các tư liệu cô sưu tập được trên mạng, có bộ sách mới nhất, những đề thi bài thi của mấy năm qua và những tài liệu khác.
Trần Hòa Nhan vuốt vào cuốn sách mới tinh, mở sách ra và xem lướt qua, cô ngửi thấy mùi mực thoang thoảng tỏa ra từ những trang sách mới làm cô như có cảm giác trở về thời học sinh và tham gia các cuộc thi. Cảm thấy thoải mái.
Tần Tuyển thấy cô vừa về liền mở chuyển phát nhanh rồi mang theo một đống sách vào phòng làm việc, ở đó mà nghiêm túc nghiên cứu, vì vậy hắn liền đem phòng làm việc nhường lại cho cô dùng, cũng không có quấy rầy cô, chỉ đứng lẳng lặng bên ngoài nhìn, cũng không mở miệng nói chuyện.
...
Ngày hôm sau là chủ nhật, Trần Hòa Nhan không cần đi làm, vì vậy liền lười biếng mà ngủ thêm, Tần Tuyển rất thảm, mới sáng sớm đã phải vội vàng đến công ty giải quyết công việc.
Dự án HD gây được nhiều sự chú ý đã đến thời điểm gay cấn nhất, dù là chủ tịch cũng không thể không hi sinh thêm ngày nghỉ để làm việc.
Sau khi một cuộc họp kéo dài vừa kết thúc và tiễn được mấy đối tác đi, Tưởng Lập và một số thư ký đi theo Tần Tuyển trở lại văn phòng trên tầng 32.
"Thái độ của Thịnh Hoa bên kia vẫn còn tương đối mập mờ, vẫn luôn tìm cớ cho có lệ, không đồng ý mà cũng không phản đối, chính là vẫn muốn kéo thêm mấy ngày nữa." Tưởng Lập đang nghiêm túc báo cáo mốt số công việc với Tần Tuyển.
Tần Tuyển nhíu mày, "Nhắc nhở bọn họ, nếu bọn họ thật sự có thái độ này nọ, vậy liền đổi công ty khác đi, thời gian thi công dự án cũng không đợi ai.
Tưởng Lập: "Được, tôi làm ngay, cái kia... Tần tổng, tôi đi trước."
Tần Tuyển gật đầu, sau đó nghĩ tới điều gì đó, liền gọi Tưởng Lập lại: "À đúng rồi, còn có chuyện này, Tưởng Lập, cậu giúp tôi làm một chút."
Tưởng Lập lập tức quay lại đợi ông chủ ra lệnh.
Tần Tuyển suy nghĩ một chút rồi nói với Tưởng Lập: "Cậu... giúp tôi tìm một số giáo viên về ôn thi."
"Giáo... giáo viên gì?" Tưởng Lập nhất thời chưa phản ứng kịp.
"Khảo công, thi nhân viên công chức." Tần Tuyển giải thích một lần.
Tưởng Lập vừa nghĩ có chút khó tin, lại ngẩn ra hỏi: "Thi tuyển công chức? Thi tuyển công chức... Tần tổng, ngài muốn thi công chức sao?"
Bây giờ nhân viên công chức đều đạt đến trình độ này sao? Ngay cả chủ tịch hội đồng quản trị của Tần thị cũng đi thi công chức? Đây là thần kì phương nào?
Tần Tuyển liếc cậu nhóc một cái, hiển nhiên đoán được cậu ta đang suy nghĩ gì, vì vậy trả lời: "Không phải tôi, là Nhan Nhan muốn thi, kêu cậu đi thì đi đi, còn có, chuyện này trước mắt những người biết cũng không nhiều lắm, cậu tạm thời đứng nói ra ngoài.
Nếu cô ấy rất quan tâm đến việc muốn làm điều gì đó của riêng mình, hắn cũng thể hiện sự ủng hộ của mình bằng những hành động thiết thực.
"Được Tần tổng, tôi hiểu rồi, xin yên tâm, tôi nhất định sẽ không nói ra ngoài." Tưởng Lập cảm thấy nói vợ sếp muốn đi thi cũng có lý, nhưng nói vợ sếp lại đi thi công chức thì đối với Tưởng Lập vẫn là một điều rất ngạc nhiên.
Nhưng sau khi nghĩ lại, năng lực của Tưởng Lập vẫn có thể nói xuất sắc, chưa đầy ba ngày, hắn đã chọn ra vài giáo viên khảo công ưu tú có kinh nghiệm, bởi vì là dạy kèm một thầy một trò, cho nên mấy giáo viên này rất tốn kém, nhưng may mắn là ông chủ của hắn sẽ không thiếu số tiền này.
Khi bốn giáo viên đến gặp Trần Hòa Nhan, cô đang tự học một mình và muốn từ từ nghiên cứu sách giáo khoa, nhưng với sự giúp đỡ của giáo viên, Trần Hòa Nhan cảm thấy rằng cô ấy có thể đạt được kết quả gấp đôi với việc một mình nỗ lực.
Vì vậy trong một thời gian dài sắp tới, Trần Hòa Nhan liên tục đến phòng lamg việc Diệp Lai báo cáo vào các ngày trong tuần, vào cuối tuần, mấy giáo viên phụ đạo những tài liệu của các kỳ thi đó, những ngày đó rất phong phú và mãn nguyện.
Trong khoảng thời gian này còn có một tình tiết nhỏ, cô còn giúp gia đình Vương Nhất Đào đi nước ngoài chữa bệnh, mọi việc đã sắp xếp xong, ngày trước khi lên đường sang Anh, Vương Nhất Đào còn đặc biệt đến tìm Trần Hòa Nhan và Tần Tuyển.
Lúc đó vì là buổi sáng, hai vợ chồng còn đang ngủ say thì bị tiếng gõ cửa của dì Vu đánh thức, nói có hai người khách ở dưới lầu muốn gặp mặt hai người một chút, đợi hai người thay quần áo rồi từ trên lầu đi xuống, Vương Nhất Đào cũng là một người tốt bụng, vừa nhìn thấy hai vợ chồng bọn họ, hắn ta không nói một lời, trực tiếp kéo cậu con trai gầy gò và ốm yếu của mình quỳ xuống và gập đầu xuống. Trần Hòa Nhan vội vàng gọi người đến để đỡ cả hai lên.
Hai cha con đến cảm ơn vợ chồng Trần Hòa Nhan trước khi lên đường sang Anh và chào tạm biệt, đây có lẽ là cơ hội cuối cùng để con trai Vương Nhất Đào sống sót, sau lần này thì gia đình đành chấp nhận sự thật.
Cuối cùng, nhìn bóng lưng hai cha con rời đi, Trần Hòa Nhan im lặng, trong lòng thầm cầu nguyện, dù là vì tình yêu hay vì tâm tư bản thân, hãy để người thiếu niên này tiếp tục sống tốt...
Và sau khi Vương Nhất Đào và con trai lên đường sang Anh, lúc sau Trần Hòa Nhan rảnh nên lên mạng lướt, phát hiện mấy ngày nay trên mạng đâu đâu cũng là thông báo 《 Ngọt ngào hôn nhân 》, kỳ một "Hành trình tuần trăng mật trên hải đảo" đã chiếu xong, kỳ hai "Gia đình sau cuộc hôn nhân" chính thức ra trailer.
...
Cầu nhận xét và góp ý. Mong mọi người nhận xét thật nhiều thật nhiều để tớ rút kinh nghiệm và cải thiện trình edit nhiều hơn.