Editor: Meekiuu

Page: Nhà có một bé Mee đáng iu

...

Lão gia tử cũng không phải người cố chấp cổ quái, hiện tại hắn cũng đã già, chỉ cần không động tới lợi ích căn bản của Tần gia thì bọn tiểu bối có làm gì hắn cũng không hỏi đến, hơn nữa mới nãy ở trong thư phòng cùng cháu trai nói chuyện, cũng không có hại gì với Tần gia, liền để bọn họ tung hoành.

Nhìn thấy lão gia tử xua xua tay biểu thị không sao cả, như vậy nghĩa là việc Tần Ngạn tham gia tống nghệ đã được Tần gia đồng ý, lúc này tâm tình của Khương Hân mới tốt hơn một chút, khóe miệng nở nụ cười, cầm lấy ly rượu nhấp một ngụm rượu vang đỏ.

Tần Ngạn nhìn thoáng qua mặt ba mình, yên lặng cúi đầu húp một ngụm canh.

Tống Nghi Lam là sủng nhất con trai út, về yêu cầu của Tần Ngạn thì cơ bản là bà ta đều đáp ứng, bà đối với chuyện Tần Ngạn cùng Khương Hân tham gia tống nghệ cũng có chút để ý, cho rằng nó không quá đứng đắn, nhưng bị Tần Ngạn năn nỉ liền thỏa hiệp.

Lúc này thấy ông xã còn đang thể hiện mặt mũi với con trai nhỏ của mình, bà dùng tay nhéo cái vào eo Tần Chính Nguyên, sau đó mỉm cười duỗi tay lấy bát canh trước mặt, lấy đầy một bát nhỏ rồi đưa tới trước mặt Khương Hân, hòa giải nói: "Được rồi, được rồi, trên bàn ăn không nói chuyện này nữa, Tiểu Hân mau nếm thử canh tổ yến này đi, không phải mấy ngày trước con quay quảng cáo ở sa mạc sao, chỗ đó khí hậu khô hạn, không tốt cho da, ăn một bát này đi."

Nói rồi bà đưa cũng đưa cho Tần Ngạn một bát khác, "Tiểu Ngạn, con cũng uống một bát, mẹ đặc biệt kêu bà Chu bỏ ít đường, không ngọt."

Sau khi đưa bát cho Tần Ngạn, Tống Nghi Lam khóe mắt dư quang nhìn thấy con trai lớn đang ăn rau, suy nghĩ một lát liền cầm một cái bát khác múc canh đặt trước mặt Tần Tuyển, "A Tuyển cũng uống một bát đi, trong khoảng thời gian này vẫn luôn trong bệnh viện, cũng gầy đi không ít."

Làm xong hết thảy, Tống Nghi Lam liền thong thả ngồi xuống, cầm lấy chiếc thìa trong bát canh của mình rồi bắt đầu ưu nhã uống canh, không thấy còn động tác gì...

Không khí trên bàn bỗng nhiên đình trệ một cách khó hiểu.

Tần Ngạn nhìn Tống Nghi Lam, sau đó lại nhìn chị dâu ngồi đối diện, vừa định mở miệng nói gì đó, dưới bàn đã bị Khương Hân đá một cái vào cẳng chân.

Tần Ngạn đang ngây người, Tần Tuyển ngồi chéo đối diện hắn ta, vừa nhai nuốt thức ăn trong miệng, vừa đặt đũa xuống, bưng bát tổ yến vừa nãy Tống Nghi Lam đặt trước mặt liền đặt nó trước mặt Trần Hòa Nhan, âm thanh trầm thấp, "Món tổ yến này cũng không tệ lắm, bà Chu làm đồ ngọt không phải em rất thích sao? Ăn thử đi."

Trần Hòa Nhan nhìn bát yến nhỏ đặt trước mặt cô, đầu tiên là ngẩng đầu lên nhìn về phía Tần Tuyển, người đàn ông đang cầm đũa gắp một miếng cá ở vị trí khá xa vào bát cô, cô bình tĩnh nhìn canh tổ yến, rồi lại nhìn cá trong bát rồi tôm còn chưa ăn xong, cô cầm thìa múc một thìa nhỏ canh tổ yến bỏ vào miệng.

Nó ngọt, có vẻ như được hầm từ một số loại trái cây, có vài mùi hương của trái cây, nó thực sự rất ngon.

Cứ như vậy, trên bàn ăn trước ánh mắt của tất cả mọi người, Trần Hòa Nhan không nhanh không chậm ăn hết miếng này đến miếng khác, rất nhanh một bát nhỏ tổ yến đã bị cô ăn hết.

Ăn xong, cô đưa bát cho Tần Tuyển, âm thanh nũng nịu, "Bà Chu tay nghề càng ngày càng tốt nha, chồng à, hơi xa em không với được, anh lại lấy cho em thêm một bát, em vẫn muốn ăn."

Tần Tuyển liếc Trần Hòa Nhan một cái, ánh mắt khó phát hiện được ý cười, hắn cầm bát từ trong tay cô, vươn cánh tay đến bát canh trước mặt Tống Nghi Lam, lấy đầy một bát rồi đưa cho Trần Hòa Nhan.

Trần Hòa Nhan tiếp nhận nó, cũng không nhìn sang những người khác, lại lần nữa thích thú ngồi ăn.

Không khí trên bàn ăn có chút trầm mặc, Tống Nghi Lam ngồi cứng đờ ở đó, hai má cứng ngắc giật giật vào cái, hít sâu mấy cái, vừa định mở miệng, mắt liền liếc đến vị trí đầu tiên của Tần lão gia tử đang dùng sức trừng mắt nhìn bà một cái.

Cũng đã nhiều năm như vậy, Tống Nghi Lam vẫn có chút sợ ba chồng tức giận, vì thế nháy mắt liền ngậm miệng.

Liền nghe được âm thanh của lão gia tử nói: "Cháu dâu, cháu đã chịu tội như vậy, thân thể vẫn là suy yếu, vẫn nên bồi bồ nhiều, nếu cháu thích ăn tổ yến thì lát kêu bà Chu hầm nhiều thêm một chút, khi vào về thì mang theo, ăn xong lại quay lại đây lấy tiếp, ta thấy mẹ chồng cháu mua rất nhiều thứ này."

Trần Hòa Nhan ngẩng đầu nhìn về phía Trần Học Sơn, thanh âm ngọt ngào lại lễ phép, "Được ạ, cảm ơn ông nội."

Tống Nghi Lam thấy thực nghẹn khuất, bà nhìn mọi người trên bàn không nói chuyện, mỗi người đều đang ăn,...rầu rĩ thở dài một hơi, Tống Nghi Lam cảm thấy con trai, chồng và ba chồng không có chút nào ân cần, chỉ có cô con dâu nhỏ là cho bà một ánh mắt an ủi...

Sau khi kết thúc bữa ăn này, cuối cùng chỉ có Trần Hòa Nhan là người nghiêm túc lấp đầy cái bụng.

Ăn uống no đủ xong cũng là thời điểm trở về, Trần Hòa Nhan trong tay còn cầm một hộp giữ nhiệt lớn, trong đó chứa đầy tổ yến mới hầm xong.

Trên đường về nhà, Trần Hòa Nhan ngồi ở ghế phụ, ôm hộp giữ nhiệt đặt trên đùi, nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa kính, có chút ngẩn người.

"Chuyện vừa rồi trên bàn ăn không cần để trong lòng." Tần Tuyển lái xe, liếc mắt nhìn sang người bên ghế phụ, bỗng mở miệng.

"Được." Trần Hòa Nhan gật đầu, suy nghĩ một lát cô lại lên tiếng, "Tần Tuyển, em cũng không phải là một hai cùng mẹ xảy ra xung đột, em biết anh kẹp ở giữa hai người cũng rất khó...nhưng nếu bà ấy muốn cùng chung sống hòa thuận thì em cũng rất sẵn lòng làm một người con dâu tốt,. Nếu bà ấy không muốn gặp em thì em có thể tránh mặt để có thể yên bình, cũng không làm cho anh phải khó xử, nhưng nếu bà ấy vẫn luôn khơi nào tranh chấp mẹ chồng nàng dâu, không muốn giữa hai người không có tranh chấp, Tần Tuyển..."

Trần Hòa Nhan quay đầu lại, nhìn dung mạo tuấn tú hoàn mĩ của người đàn ông, hít hít cái mũi, nói tiếp, "Như vậy những cái thời điểm như thế anh có thể để ý em nhiều hơn không, nếu em có mất lí trí trong mấy cuộc mâu thuẫn xung đột thì anh nhất định phải nhắc nhở em, nhắc em đã sai rồi hoặc bỏ qua đi...em, em sẽ cố gắng khống chế chính mình...trong Tần gia, người em có thể dựa vào chỉ có anh..."

Em không muốn vì những chuyện như vậy mà mất đi anh...

Nói xong lời cuối cùng, Trần Hoa Nhan cúi đầu, giọng nói dần dần nhỏ xuống, câu cuối cùng kia cô không nói ra tiếng.

Chỉ thấy tay Tần Tuyển siết chặt vô lăng, tốc độ xe đột nhiên chậm lại, xe rẽ vào một con đường nhỏ, sau đó từ từ tấp vào lề đường rồi dừng lại.

Tần Tuyển dừng xe, quay người không nói lời nào, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc Trần Hòa Nhan, khiến cô ngẩng đầu lên.

Bốn mắt nhìn nhau, hắn có thể thấy được vẻ hoảng hốt cùng bất an trong đôi mắt mơ màng mộng nước của cô.

Tần Tuyển sững sờ, đột nhiên có chút không biết làm sao, từ trước đến nay anh vẫn luôn rất ít lời, cho dù trên thương trường sát phát quyết đoán nhưng giờ khắc này hắn lại khong biết phải nói gì để xoa dịu sự hoảng sợ trong mắt cô.

Vì thế hắn nhẹ nâng gáy cô, nghiêng người tiến về phía trước, áp trán mình vào trán cô, hai người chỉ cách nhau một inch, hơi thở hòa quyện.

Đây là hành động mà bọn họ dùng để thể hiện sự thân mật cùng tình tứ yêu nhau khi còn là sinh viên, cọ cọ trán rồi hôn nhẹ lên môi nhau, bọn họ đều rất thích động tác thân mật ôn nhu này.

"Được, anh hứa với em."

Nhiệt độ môi Tần Tuyển rất ấm áp, hắn nhẹ nhàng hôn Trần Hòa Nhan, chỉ thầm thì năm chữ nhưng lại xoa dịu hết nỗi bất an trong cô.

Chính vì vậy, đời này cô nhất định phải thay đổi m

...

Ngày đó ở nhà cũ Tần gia cùng nhau dùng bữa, ngoại trừ Tần Chính Nguyên không đồng ý Tần Ngạn cùng Khương Hân tham gia tống nghệ, nhưng rất nhanh liền thấy được tin tức trên mạng.

Đài Cam tổ tiết mục bên kia cũng đã lên kế hoạch và an bài từ sớm, các khách quý cũng đã được mời, giờ đây chỉ cần chờ Khương Hân tham gia chương trình với tư cách khách quý C vị.

Sau khi nhận được câu trả lời của phòng làm việc Khương Hân,《 Ngọt ngào hôn nhân 》thừa dịp nhiệt độ của "Video paparazzi chụp lén vị hôn phu Khương Hân" liền vội vàng đăng lên Weibo official tin tức Khương Hân cùng vị hôn phu tham gia chương trình.

Một số khách mời khác trong chương trình cũng đã được công bố chính thức từ trước đó, họ chỉ chờ tin tức của Khương Hân rồi công bố lên, cuối cùng thì Khương Hân cũng đồng ý tham gia, tổ tiết mục đến poster tuyên truyền còn chưa kịp chụp đã vội vàng phát Weibo, kiếm một đợt nhiệt độ---

《 Ngọt ngào hôn nhân 》Weibo official: "#ngọt ngào hôn nhân # Tình yêu lãng mạn sắp khởi hành, hoan nghênh chào mừng Tiểu Hân cùng vị kia tham gia @Khương Hân_sweet @Ngạn"

《 Ngọt ngào hôn nhân 》Weibo official trực tiếp @Tần Ngạn, có rất nhiều cư dân mạng tò mò ăn dưa liền theo đó mà ấn vào, phát hiện tài khoản Weibo có chữ "Ngạn" mang tích V, được chứng thực là CEO của một công ty trò chơi trực tuyến tên "Cực độ".

Những trò chơi cư dân mạng quen thuộc trong những năm gần đây 《 Ma thú tinh tế 》chính là do công ty này sáng tạo và phát triển.

Như vậy, thân phận vị hôn phu Khương Hân đã chính thức được chứng thực, ngoài ra trên Weibo hắn có không ít chuyển phát về một số hạng mục tuyên truyền Weibo của Tần thị, nhiều suy đoán của cư dân mạng cũng đã được chứng thực.

Đặc biệt hai người còn đáp lại tổ tiết mục bằng cách phát Weibo---

Khương Hân_sweet: "Lão công đã sẵn sàng chưa, muốn xuất phát @Ngạn"

Ngạn: "Đã sẵn sàng, đến lúc đó mong lão bà chiếu cố nhiều hơn @Khương Hân_sweet"

Fans của Khương Hân và một số người đều thấy họ thực xứng đôi, cư dân mạng xuýt xoa, tình yêu thần tiên bọn họ mong chờ cũng thành sự thật...

Bởi vì thông báo chính thức của tổ tiết mục có chút vội vàng nên tổ tiết mục liền hỏi Khương Hân có thể đăng ảnh chụp chung của hai người lên Weibo không.

Khương Hân đưa ra bức ảnh của cô và Tần Ngạn trong bữa tiệc đính hôn, được chụp bởi đoàn đội nhiếp ảnh gia quay chụp chuyên nghiệp, trải qua tuyển chọn Khương Hân đã chọn một bức ưng ý nhất đưa cho tổ tiết mục.

Ảnh đẹp tinh xảo của Khương Hân lan tràn trên mạng xã hội, còn về Tần Ngạn, trước đây chỉ có mấy bức ảnh mờ ảo, nhưng lần này là đưa bức ảnh chất lượng lên thì cư dân mạng thực sự có thể cảm nhận được vẻ đẹp trai của Tần Ngạn.

『 Nói vị anh rể này đặt trong giới giải trí thuộc dạng phong trần cũng không quá đi. 』

『 Chẳng trách Khương Hân đang trong thời kì hoàng kim lại chấp nhận đính hôn kết hôn, vừa có tiền lại có sắc ai mà không yêu! Hì hì. 』

『 Ah ah ah một couple đẹp như vậy thực sự là giết chết tôi! 』

『 Bức ảnh này thực sự đã giết chết tôi! Gía trị nhan sắc này thật sự có thể, anh rể, em chỉ muốn hỏi anh có anh em nào không, có thể giới thiệu cho em một người không? 』

...

A, loài người ngu dốt.

Nằm mơ!

Đúng là có một người anh trai tuyệt vời hơn, nhưng đã là của tôi rồi.

Trần Hòa Nhan nhìn cái bình luận hỏi Tần Ngạn có anh em không kia, hừ nhẹ một tiếng rồi thoát khỏi Weibo, hiện tại trên mạng ngập tràn tin tức về Khương Hân và Tần Ngạn tham gia chương trình tống nghệ về tình yêu, cô lướt Weibo muốn không thấy cũng khó.

Hai anh em Tần gia không thể nghi ngờ là ngoại hình đều rất xuất sắc, mỗi người có một vẻ đẹp riêng.

Tần Ngạn là một chàng trai tuấn lãng và ấm áp, còn anh trai Tần Tuyển là nhiều thêm phần trầm ổn điềm đạm hơn, hơn nữa anh ở trên thương trường mãi giũa ra khí chất sát phạt sắc bén, từ anh phát ra cái loại mà muốn người mê ngừng lại không ngừng được, một mĩ nam cấm dục.

Cho dù có so sánh như thế nào, cô đều cảm thấy lão công mình là tuyệt nhất.

Trần Hòa Nhan nghĩ, thấy thời gian vẫn còn sớm liền thuận tay nhấp mở giao diện trò chơi, đây là lần đầu cô vào lại từ khi bị tai nạn ngoài ý muốn kia xảy ra.

Một số người bạn trên mạng thường chơi game cùng nhau thấy cô online, họ đều gửi lời mời và lời chúc mừng.

Trần Hòa Nhan nói chính mình đã không sao, sau đó mọi người cũng không nói những điều vô nghĩa, bắt đầu một ván game.

Đang lúc bước vào trận cuối cùng, cửa phòng bị người từ bên ngoài đẩy ra, một người đàn ông cấm dục đẹp trai đang bước vào phòng, đang nói chuyện điện thoại.

Tần Tuyển nhìn thoáng qua vợ mình đang nằm trên giường chơi game, cũng không nói gì nhiều vẫn nghe điện thoại và lấy đồ ngủ đi tắm.

"Được...đã biết, việc còn lại bên đó cậu an bài xử lí một chút, nước M bên kia tôi tự mình đi một chuyến, giúp tôi đặt một vé máy bay đến M quốc...Được, càng sớm càng tốt, thứ tư tuần sau đi..."

Trần Hòa Nhan đang chơi game, lại nghe Tần Tuyển nói muốn đích thân đến nước M, lỗ tai dựng thẳng, chờ sau khi nghe được Tần Tuyển nói mua vé máy bay đi vào thứ tư tuần sau...

Trần Hòa Nhan lòng bỗng nhiên nhảy dựng, ngón tay run lên, một viên đạn nhắm ngay hướng địch mà quăng ra, ở hai giây cuối cùng mà ngoài ý muốn rơi xuống mặt đất, sau đó ầm vang tiếng nổ, cả động đội lẫn cô đều bị nổ tan tành.

Cô không kịp nói lời xin lỗi với đồng đội mình, liền từ trên giường bật dậy, thấy người đàn ông đã đi đến cửa phòng tắm, vì thế cô nửa quỳ trên giường mà hướng về Tần Tuyển nói: "Anh,...anh muốn đi nước M?"

Tần Tuyển nghe được, cúp điện thoại rồi quay người lại nhìn về phía cô, cũng không nghĩ nhiều liền trực tiếp trả lời: "Đúng vậy, có chút chuyện cần anh tự mình qua đó xử lí, nhưng chỉ đi hai ngày thôi, em không được nhân cơ hội mà chơi game."

Tần Tuyển chỉ cho rằng vợ mình vì hắn đi nước ngoài công tác mà không có người quản chơi game nên cao hứng, không nghĩ tới Trần Hòa Nhan cả người đều có chút hoảng loạn, chỉ cảm thấy chỗ ót vết thương đã đóng vảy kia bắt đầu nhói đau...

Cô dứt khoát đứng lên trên giường, vội vàng nói với Tần Tuyển: "Có thêt không đi hay không?"

Tuy rằng dựa theo cốt truyện trong sách thì còn lâu mới đến thời điểm máy bay của Tần Tuyển gặp tai nạn, nhưng cô nhớ rõ trong sách miêu tả Tần Tuyển là gặp tai nạn trên máy bay trở về từ nước M, mặc kệ là thời gian có đúng hay không nhưng những kí ức ấy trong đầu vẫn luôn nhắc nhở cô.

"Tần Tuyển", "Chuyến bay", "nước M" tổ hợp những từ ngữ này ở cạnh nhau cũng đủ khiến Trần Hòa Nhan cảm thấy hoảng sợ.

Tần Tuyển nhìn bộ dạng của cô, không khỏi có chút nghi hoặc khó hiểu liền đi đến bên giường, ngẩng đầu nhìn Trần Hòa Nhan đứng trên giường hỏi: "Sao vậy? Sao lại không muốn anh đi?"

"Chính là..." Trần Hòa Nhan không thể nói cho anh biết lí do, dù có nói ra chưa chắc Tần Tuyển đã tin, vì vậy cô chỉ có thể nghĩ ra một cái cớ, "...Chính là không muốn cho anh đi, nước M xa như vậy, đi đi về về mệt lắm, sau này mọi chuyện ở nước M anh có thể giao cho cấp dưới đi, anh không cần đi lại như vậy...coi như ở nhà với em nhiều hơn, được không?"

Tần Tuyển nghe vợ mình nói cái lí do có chút trẻ con, căn bản là cũng không để trong lòng, nhưng vẫn cùng cô giải thích vài câu, "Lần này anh phải đích thân qua đó một chuyến, nếu không hạng mục bên kia không được kí kết, bước này rất quan trọng, nếu không đến lúc đó toàn bộ hạng mục sẽ bị mắc kẹt, ngoan, anh chỉ đi hai ngày, sẽ sớm trở về."

Khoảng thời gian trước Tần Tuyển đột nhiên bận rộn là vì hạng mục này có vấn đề, sau bao nhiêu ngày bận rộn thì gần như đã giải quyết xong, vẫn còn một chút việc là hoàn thành nhưng phải đích thân hắn sang nước M mới được, nếu không hạng mục không thể tiếp tục, hạng mục này vốn đầu tư rất lớn, một khi thất bại thì tổn thất không lường, ngay cả Tần Tuyển cũng không dám tùy tiện xử lí.

Trần Hòa Nhan nghe xong, cô biết anh không thể không đi, tức khắc rối rắm đến khuôn mặt đều nhăn lại, nhưng cô vẫn có chút không cam lòng, hỏi một câu, "Thật sự là phải đi sao?"

"Thật sự."

Tần Tuyển giọng điệu chắc nịch, thấy người phụ nữ nét mặt vẫn còn nhăn nhó, hắn đơn giản là ném bộ đồ ngủ trên tay xuống giường, lấy hai tay ôm khuôn mặt của cô, véo nhẹ, ừm, cảm giác không tệ lắm...Hắn rất hài lòng, mấy ngày nay hắn đem người cẩn thận chăm sóc tĩnh dưỡng, xem ra có hiệu quả, ít nhất da thịt trên mặt cũng về lại rồi.

Trần Hòa Nhan thuận thế liền dựa vào lồng ngực người đàn ông, vòng tay qua cổ, mượn sức lực, hai chân cô vòng qua eo Tần Tuyển như con bạch tuộc khổng lồ, còn nỗ lực một chút, "Thật sự không thể để Tưởng Lập hay Trương tổng, bọn họ thay anh đi sao?"

Tần Tuyển thuần thục mà dùng tay nâng người phụ nữ này, giúp cô vững vàng quấn chặt trên người anh, lắc lắc đầu, ánh mắt tràn ra ý cười, "Không thể."

Trần Hòa Nhan ủ rũ cụp đuôi mà đem mặt chôn vào vai Tần Tuyển, trên người anh mang theo hương gỗ tươi mát lạnh, trầm mặc một hồi, cuối cùng thanh âm cô có chút ồm ồm, "Vậy...Hay là anh mang em theo được không? Có tiện không?"

Nếu ngăn cản không được anh đi nước M vậy thì cô đi cùng, ít nhất thì cô cũng ở bên cạnh anh.

Tần Tuyển hơi ngạc nhiên, bọn họ đã kết hôn được năm năm, xác thật cũng không giống như lục còn yêu đương, hận không thể dùng keo dính vào nhau, trừ lúc mới kết hôn, hắn có đi công tác sẽ dẫn cô đi cùng khi có cơ hội thích hợp, vợ hắn rất ít khi đòi theo hắn đi công tác vì sợ ảnh hưởng đến công việc của hắn.

Sau một lần xảy ra việc ngoài ý muốn, thật dính người không ít...

Tần Tuyển ôm người như ôm một con búp bê lớn, hoàn toàn không tốn nhiều sức, thậm chí còn ôm Trần Hòa Nhan đi đi lại lại hai bước, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại, giọng nói của anh trầm và hơi từ tính, như có như không du hoặc, "Được, chúng ta cùng đi."

Trước mắt chỉ có thể tạm thời như này, nó không hẳn là cái biện pháp, Trần Hòa Nhan tâm tình thoải mái hơn chút, vòng tay ôm chặt lấy cổ người đàn ông rồi hôn đáp trở lại, sau đó lo lắng nhìn vào mắt Tần Tuyển, nghiêm túc nói: "Nhớ nha, chỉ lần này thôi, nếu lần sau có đi nước M nữa thì để những người khác đi."

Lần này thì thôi, nhưng cô vẫn nhớ rất rõ cái ngày máy bay rơi kia, ngày đó dù có phải trói Tần Tuyển trong nhà thì cũng phải trói, nhưng nơi khác cần vượt đại dương cũng phải đề phòng.

Tần Tuyển bật cười, chuyện này rốt cuộc cô có bao nhiêu cố chấp, vì thế hắn nói đùa: "Như thế nào? Tổng thống nước M đắc tội em?"

Trần Hòa Nhan hôn nhẹ lên chiếc cằm lấm tấm râu của người đàn ông, chạm vào có chút ngứa, cô nói: "Em là một thanh niên yêu nước, chán ghét chủ nghĩa bá đạo của nước M không được sao?"

Lúc này cô còn không ý thức được mình đã bị ôm chặt, chậm rãi đi tới cửa phòng tắm.

Lúc này người đàn ông ánh mắt tối sầm lại, hắn trầm giọng lên tiếng, sau đó dẫn người đi vào, qua cửa kính mờ có bóng người mơ hồ ngăn cách bên trong bên ngoài. Một lúc sau, tiếng nước chảy ào ào bên trong hoàn toàn che lấp âm thanh khiến người nghe mặt đỏ, tim đập...

...

Chuyến đi nước M này cũng không có vội vàng, để tiết kiệm thời gian đi công tác, Tần Tuyển thường mua vé máy bay, đi đi lại lai cũng nhanh, nhưng vì lần này có bà xã muốn đi cùng nên Tần Tuyển dứt khoát liền xin đường bay và đi máy bay riêng.

Từ khi tiếp quản vị trí của ông nội trong tập đoàn mà Tần Tuyển bận hơn bao giờ hết, cho nên đã rất lâu hắn không cùng bà xã đi du lịch để trải qua thế giới hai người này.

Nhân cơ hội này, chờ sau khi hắn xong việc liền dẫn bà xã ở nước M chơi mấy ngày, cô ấy mới bình phục sau thương tổn, cũng đã ở nhà một thời gian dài, sẽ cảm thấy nhàm chán, đưa cô ấy ra ngoài thư giãn vài ngày cũng tốt.

Vì vậy Trần Hòa Nhan đi theo Tần Tuyển bay đến nước M, bởi vì lo lắng nên hiện tại cô cảm thấy mình có chứng sợ hãi đi máy bay, thần kinh căng thẳng hết mức, chờ tới khi máy bay hạ cánh an toàn cô mới có thể thoái mái, nhưng cả người vẫn là choáng váng ỉu xìu.

Mấy ngày đầu cô chỉ ở khách sạn ăn, uống rồi ngủ do bị lệch giờ, đến khi Tần Tuyển xử lí xong mọi việc, cô gần như được nạp đầy máu sống lại.

Thành phố họ đặt chân đến là một đô thị ven biển nổi tiếng Tây Hải ở nước M, Trần Hòa Nhan rất muốn đi lặn nhưng Tần Tuyển dứt khoát lấy một con du thuyền để hai người ra biển.

Cặp đôi đã trải qua những ngày tháng trong thế giới ngọt ngào trên đại dương xanh thơ mộng, khi vào đến bờ có thể là do say sóng một chút hoặc vì lí do nào đó, tóm lại là chân cô run, có chút đứng không vững và cuối cùng là được Tần Tuyển ôm lên bờ.

Trở lại khách sạn, cô mới có cảm giác chân mình chân thực đứng trên đất, sau một giấc ngủ, đến khi tỉnh dậy mở điện thoại lên, cô phát hiện mình có một số tin nhắn chưa đọc.

Có thể là do lúc ra biển tín hiệu biển không tốt lắm, điện thoại không nhận được tin nhắn, có tin tức cũng không hóng được, lúc này cô đang tràn đầy năng lượng liền mở ra xem từng tin nhắn một, cũng không có gì đặc biệt, thấy trong đó có Diệp Lai phát Wechat cho cô, ở cuối mang theo dâu chấm than---

Mẹ nó! Thiếu phu nhân, cậu cùng đại thiếu gia nhà cậu lên hotsearch!

Đằng sau còn có một chia sẻ liên kết Weibo được đính kèm.

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play