Tư trước đến nay Cung Quý Dương luôn là một chủ nhà năng động, cầm một ly rượu vang đỏ đi đến chỗ Đỗ Minh Nguyệt, cười lớn: “Tối nay là lần đầu tiên ra mắt chị dâu, sau này phải thường xuyên ra ngoài cùng Hoàng Phong tụ tập chơi đùa với chúng tôi nhé.”
Đỗ Minh Nguyệt khẽ mỉm cười, sau đó cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
“Lần đầu gặp mặt, tôi kính trước một ly.”
Đỗ Minh Nguyệt uống hết một ly rượu vang đỏ, giơ tay lau sạch khóe miệng còn vương chút rượu, nhìn về phía Cung Quý Dương: “Mặc dù còn chưa hiểu lắm quy tắc chơi của mọi người, nhưng sau này tôi sẽ tập quen.”
Cung Quý Dương sửng sốt một chút, anh ta đã sớm được nghe nói hôn lễ của Lâm Hoàng Phong hôm qua đã rước về một cô gái không đơn giản, hôm nay tận mắt chứng kiến, quả thật không hổ danh.
Hoàng Thành Trung thấy cảnh này cũng không khỏi bật cười khanh khách, mang một ly rượu đỏ đi qua, nhàn nhạt gọi một tiếng chị dâu.
Không thể không nói, biểu hiện của Đỗ Minh Nguyệt tối nay đã vượt quá dự liệu của mọi người, đặc biệt là Lưu Nguyệt Nga thường xuyên nhìn về phía Đỗ Minh Nguyệt, trong mắt đầy ắp suy nghĩ, không biết đang suy nghĩ gì.
Nhưng có thể chắc chắn một chuyện, cô ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bất cứ người đàn bà nào bên cạnh Lâm Hoàng Phong.
Khi mọi người tiếp tục cuộc vui, Đỗ Minh Nguyệt vì muốn sớm gia nhập vào đám bạn bè của Lâm Hoàng Phong nên uống hơi nhiều rượu.
Cung Quý Dương chính là người hoạt náo nhất giữa đám người, có anh ta ở đây, không khí đều trở nên ồn ào, huyên náo. Lưu Nguyệt Nga ngồi ở một bên an tĩnh uống rượu, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Đỗ Minh Nguyệt.
“Đừng uống nữa.” Ngay lúc Đỗ Minh Nguyệt chơi trò chơi thua Cung Quý Dương lại phải chịu phạt một ly rượu, Lâm Hoàng Phong đưa tay cản lại, sau đó ngẩng đầu lên uống một hơi cạn sạch.
Cung Quý Dương không thể tin vào mắt mình, há hốc mồm.
Tửu lượng Đỗ Minh Nguyệt không tồi, nhưng phải uống đến bây giờ đã có chút không chịu nổi, thấy Lâm Hoàng Phong làm hành động như vậy liền quay sang ôm cổ anh.
Thấy động tác này, vẻ mặt của mọi người trong phòng đều sửng sốt.
Lâm Hoàng Phong hơi nhíu mày, nhưng không ngăn cản hành động của Đỗ Minh Nguyệt, ngược lại còn đem một lọn tóc trước mặt cô vuốt ra sau gáy, động tác vô cùng ôn nhu.
“Cảm ơn anh.” Đỗ Minh Nguyệt ôm cổ Lâm Hoàng Phong, dúi sâu vào bả vai anh, cuối cùng nói ra ba chữ từ tận đáy lòng.
Lưu Nguyệt Nga chỉ thấy hai người đang mập mở nói gì đó, trong lòng hơi động, đặt mạnh ly rượu vang xuống bàn, cầm áo khoác da màu đen lên.
“Xem ra tối hôm nay không còn gì có thể chơi nữa nhỉ, tôi đi trước.” Giọng nói cô ta đều đều cất lên, nhưng thực ra con ngươi lại lộ ra oán khí, trong đôi mắt hiện lên vẻ hung tợn.
Nói xong, cô ta lưu loát mặc áo da vào, sau đó rời khỏi phòng.
Lâm Hoàng Phong nhẹ nhàng ôm cổ Đỗ Minh Nguyệt, nói khẽ với hai người: “Vậy thì ngày khác gặp lại.”
Hai người Cung Quý Dương và Hoàng Thành Trung trố mắt nhìn nhau, thật khó mà tin được người không thích người khác đến gần như Lâm Hoàng Phong cũng có ngày sẽ ôm một người phụ nữ.
Phải biết rằng đầy người đã thích anh nhiều năm cũng không thể chạm vào anh.
Trong lúc hai người đang hoài nghi việc này là thật hay mơ, chưa kịp hoàn hồn thì Lâm Hoàng Phong đã ôm Đỗ Minh Nguyệt rời đi.
Buổi sáng hôm sau.
Đỗ Minh Nguyệt còn đang mơ màng chưa tỉnh ngủ, vệ sinh rửa mặt đơn giản xong liền đi đến đại sảnh, Lâm Hoàng Phong đang ngồi trước bàn ăn.
Để tránh lúng túng, Đỗ Minh Nguyệt chủ động chào hỏi trước: “Chào buổi sáng.”
Vậy mà Lâm Hoàng Phong chỉ nhàn nhạt liếc cô một cái, sau đó nhẹ giọng lên tiếng: “Không còn sớm nữa, bây giờ theo giờ Việt Nam đã là mười giờ.”
Thật đúng là không nể mặt xíu nào, Đỗ Minh Nguyệt giật giật khóe miệng, thấp giọng nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, lần sau tôi sẽ dậy sớm hơn.”
Dù sao người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Huống chi hôm qua Lâm Hoàng Phong đã giúp cô gặp được mẹ, còn nghĩ cách cứu mẹ cô ra. Phần ân tình này, dù thế nào cô cũng không báo đáp được.
Huống chi anh còn là bệnh nhân.
Ánh mắt Lâm Hoàng Phong trầm lặng, thấy quần áo của Đỗ Minh Nguyệt, trên mặt hiện lên vẻ không vui.
“Cô đây là cố gắng nói cho mọi người biết nhà họ Lâm ức hiếp cô sao?”
Bất thình lình bị hỏi một câu như vậy, Đỗ Minh Nguyệt không giải thích được, khó hiểu hỏi: “Chuyện gì thế?” . đam mỹ hài
Lâm Hoàng Phong đột nhiên cảm thấy cạn lời, chẳng lẽ người phụ nữ này giả ngu sao?
Nhìn theo ánh mắt của anh, cúi đầu nhìn bộ quần áo trên người, cô lập tức hiểu ra, vội vàng giải thích: “Không phải đâu, sáng sớm dậy em không tìm được quần áo nên đành mặc đồ hôm qua.”
Nói đến đây, cô lại quan sát một chút hoàn cảnh trong phòng ăn, tiếp đó nghi ngờ hỏi: “Đây hình như không phải nhà của anh đúng không?”
Ánh mắt Lâm Hoàng Phong có chút hòa hoãn, dửng dưng trả lời: “Đây là biệt thự riêng của tôi, sau này sẽ ở đây, mỗi tuần phải về nhà cũ một lần.”
Nhà cũ?
Đỗ Minh Nguyệt vừa nghe đến hai chữ này sống lưng liền lạnh toát, trong đầu nhớ lại bộ dạng phát bệnh của Lâm Hoàng Phong đêm hôm đó, cùng với khí thế khiến người ta khó thở của bà chủ Lâm.
Hai tay xoắn vào nhau, đứng ngồi không yên.
Nhưng saunày mỗi tuần chỉ cần về một lần, vẫn tốt hơn so với việc ngày ngày phải ở đó.
“Chúng ta đi mua quần áo, đừng để mất mặt nhà họ Lâm.” Lâm Hoàng Phong không muốn nói nhiều, nhanh chóng ăn xong bữa sáng, để một tấm thẻ vàng lên bàn, sau đó mặc vest vào rồi rời khỏi biệt thự.
Nhà họ Đỗ.
Hồ Đức Huy và Đỗ Thùy Linh tay trong tay từ trên lầu đi xuống, thấy Đỗ Chính Lâm sắc mặt âm trầm ngồi trên ghế sô pha: “Ba, người bị làm sao vậy?”
Đỗ Chính Lâm cầm trong tay cặp văn kiện ném lên bàn trong phòng khách, hung tợn nói: “Đỗ Minh Nguyệt thật là có bản lĩnh, cậu chủ Phong lại vì cô ta mà hủy bỏ dự án hợp tác đã thương lượng xong.”
Nghe vậy, khuôn mặt của Hồ Đức Huy và Đỗ Thùy Linh cứng đờ, hàng lông mày lóe lên chút độc ác.
Hồ Đức Huy lấy lòng ngồi bên cạnh Đỗ Chính Lâm thận trọng hỏi: “Ba, ba nói cái dự án bất động sản đã bàn bạc xong với nhà họ Lâm trước đây sao?”
“Ừ.” Cố Chính Lâm tức giận đập một cái lên bàn, tiếng động cực lớn khiến cho hai người đứng bên cạnh run rẩy.
“Hôm qua ba còn tưởng cậu ta chỉ nói đùa mà thôi, không ngờ lại làm thật. Dự án này bị cậu ta thu hồi thì thôi đi, lại còn khiến nhà họ Đỗ chúng ta phải đối nghịch với nhà họ Lâm. Thật là…”
“Đều do người phụ nữ kia, nếu không nhờ chúng ta mở lời, làm sao chị ta có thể có được một mối hôn sự tốt như vậy.”
Đỗ Thùy Linh nặng nề đặt ly nước lên bàn, giọng bất bình: “Thật sự cho rằng mình biến thành phượng hoàng rồi sao?”
Hồ Đức Huy suy nghĩ hồi lâu, trầm giọng nói: “Con có một ý tưởng, chắc chắn sẽ khiến Đỗ Minh Nguyệt không được ưu thích nữa. Nếu vậy, chúng ta sẽ có đủ thời gian tranh giành dự án bất động sản đó.”
Nghe vậy, con ngươi Đỗ Chính Lâm và Đỗ Thùy Linh đều sáng lên.
Đỗ Minh Nguyệt đang đứng trong hoa viên của biệt thự, có người giúp việc vội vàng chạy đến đưa di động cho cô.
“Mợ chủ, điện thoại của cô.”
Nhận điện thoại, thấy phía trên là dãy số quen thuộc, trong đôi mắt Đỗ Minh Nguyệt lộ ra một tia buồn bã, nhưng rất nhanh thoáng qua rồi biến mất, cô nghe điện thoại, cất giọng bình thản: “Chuyện gì?”
Không biết bên kia nói cái gì, sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Đỗ Minh Nguyệt nặng nề, ngay sau đó liền thu thập rời khỏi biệt thự.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT