Thấy cô chưa mua gì, Hoắc Minh Vân lấy vài chiếc nhét vào tay cô.
"Cô đi thử những thứ này đi, tôi nghĩ nó phù hợp với cô đấy!"
Đỗ Minh Nguyệt cầm nó lên và xem xét, đó đều là những chiếc váy lễ phục, lấp la lấp lánh, chói mù mắt cô rồi.
Suy nghĩ xong liền buông xuống: "Không cần đâu Hoắc Minh Vân, chúng ta đi nơi khác xem đi!"
Hoắc Minh Vân sửa lại nói: "Lần sau gọi tôi là Minh Vân, thân thiết hơn."
Đỗ Minh Nguyệt không bác bỏ.
Hoắc Minh Vân thật sự mua hết quần áo, sau đó lấy ra một cái thẻ màu đen, dáng vẻ như mình là đại ca.
"Thẻ này, chỉ cần quẹt là được!"
Hoắc Minh Vân có một tài xế đi theo, và hiển nhiên anh ta đã trở thành cu li.
Khi cô rời khỏi cửa hàng, cánh tay của Đỗ Minh Nguyệt bất ngờ bị nắm chặt.
Cô quay lại và thấy Lưu Nguyệt Nga với khuôn mặt giận dữ.
"Đỗ Minh Nguyệt, thực sự là cô!"
Đỗ Minh Nguyệt biết Lưu Nguyệt Nga, nhưng đó là khi Lâm Hoàng Phong và bọn họ ở đó.
Nhìn cô ta lúc này trông vô cùng hung hãn, hình như có gì đó không ổn.
“Lưu Nguyệt Nga, cô cũng ở đây!” Đỗ Minh Nguyệt chào.
Nhìn thấy bộ dạng lãnh đạm của cô, Lưu Nguyệt Nga lập tức cảm thấy khó chịu như thể đang cô chọc tức cô ta.
Co ta dùng sức đẩy cô ra, Đỗ Minh Nguyệt không đề phòng, cô ngã xuống đất.
Lưu Nguyệt Nga đưa tay ôm ngực và cười chế nhạo.
"Đừng cố gắng lôi kéo làm quen với tôi, Đỗ Minh Nguyệt, lần trước cậu Hoàng Phong từ chối đi uống rượu có phải là do cô đã xúi giục chuyện đó không? Cô đúng là đồ hồ ly tinh."
Uống rượu?
Sau đó, Đỗ Minh Nguyệt mới nhớ ra rằng đêm đó Hoàng Thành Trung đã rủ anh đi uống rượu.
Có vẻ như lúc đó, Lưu Nguyệt Nga cũng ở đó.
Nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt bị đẩy, Hoắc Minh Vân không khỏi tiến lên đỡ cô, bất mãn nói: "Cô là ai?"
Sau đó cô ấy hạ giọng hỏi chỉ đủ cô ấy và Đỗ Minh Nguyệt nhe thấy: "Tại sao cô lại có nhiều kẻ thù như vậy?"
Đỗ Minh Nguyệt dở khóc dở cười, cô cũng không muốn điều này.
Cô trả lời: "Đây là hoa đào của Lâm Hoàng Phong!"
Hoắc Minh Vân đột nhiên hiểu ra, hóa là cái dạng này.
"Thật sự là khổ cho cô quá!"
Lưu Nguyệt Nga thấy hai người họ thì thầm, thấy họ không xem cô ta ra gì.
Sắc mặt cô ta không khỏi trở nên khó coi: "Mấy người thì thào cái gì vậy. Im đi!"
Hoắc Minh Vân không vui, không ai dám nói với cô ấy như vậy.
"Sao vậy? Mồm ngày càng dài nhỉ, muốn ăn tát sao?" Hoắc Minh Vân hung hăng trừng cô ta một cái.
Lưu Nguyệt Nga chỉ nhìn Hoắc Minh Vân, nhìn từ trên xuống dưới, chế nhạo: "Chị lớn này, ở đây không có chuyện của chị."
“Chị lớn?” Hoắc Minh Vân bùng nổ khi nghe Lưu Nguyệt Nga nói điều này: "Dì à, dì gọi ai là chị lớn!"
"Dì? Cô dám nói tôi là dì!" Tâm trạng của Lưu Nguyệt Nga cũng có chút mất kiểm soát.
"Cô vốn là dì vậy mà không để người ta nói?"
"Chị lớn này cũng không có tốt lành gì!"
Đỗ Minh Nguyệt rất đau đầu khi xem cảnh này, cô không kìm được mà bước tới nói: "Đừng làm ồn nữa!"
Kết quả là cả hai quay đầu lại và đồng thanh nói: "Im đi!"
Đỗ Minh Nguyệt: "..."
"Ai nha, sao cô lại mắng cô ấy!"
"Tôi mắng cô ta thì làm sao? Cô ta là một con hồ ly tinh không biết xấu hổ!"
"Không có gì ngạc nhiên khi cậu Hoàng Phong lại chướng mắt cô, là tôi thì tôi cũng chướng mắt cô!"
"Cô nói gì cơ!"
Kết quả là hai người không còn vừa ý cãi cọ mà trực tiếp động tay động chân.
Đỗ Minh Nguyệt sững sờ khi nhìn thấy cảnh này, nhìn mọi người xung quanh càng ngày càng đông, nếu không tiến tới ngăn cản thì có lẽ ngày mai chuyện này sẽ trở nên rầm rộ trên mặt báo mất.
Cung Quý Dương lúc này mới vội vàng đi tới, trước mắt một màn này khiến anh ta ngây người.
Khi Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy anh ta, giống như nhìn thấy một vị cứu tinh.
Vội vàng gọi: “Cung Quý Dương, mau tách hai người họ ra."
Khi Cung Quý Dương nghe thấy điều này, anh ấy đã lập tức bước tới và ôm Lưu Nguyệt Nga vào lòng.
"Lưu Nguyệt Nga, Lưu Nguyệt Nga, đừng làm loạn nữa!"
Đỗ Minh Nguyệt cũng tiến lên ngăn cản Hoắc Minh Vân, nói nhỏ bên tai cô ấy: "Hiện tại nhiều người như vậy, ngày mai có muốn lên báo không?"
Quả nhiên, Hoắc Minh Vân không biết từ khi nào có nhiều người vây quanh cô ấy như vậy, khuôn mặt có chút nóng lên.
Vì vậy, cô ấy vội vàng lấy túi che mặt, nói nhỏ: "Sao cô không cản tôi, nếu để cho ông nội tôi biết thì lại bị mắng chết."
Đỗ Minh Nguyệt nhún vai và nói trong bất lực: "Tôi cản không nổi!"
Hoắc Minh Vân không muốn ở đây nữa. Vì vậy, cô ấy đã nắm tay cô và nhanh chóng bỏ trốn khỏi hiện trường.
Sau khi chạy ra khỏi trung tâm mua sắm, Đỗ Minh Nguyệt không thể nhịn được cười.