"Không phải chứ, vậy chúng ta có cần phải đi nói hay không đây!” Dư Hồng Thu hơi hơi lo lắng nói.
"Cứ nhìn xem trước đã, đến lúc đó lại quyết định sau!"
Kết quả sau cả một ngày, Đỗ Minh Nguyệt và Dư Hồng Thu đều ngồi kiểm bảng báo cáo.
Đến khi tan làm, Đỗ Minh Nguyệt mới nói chuyện bảng báo cáo với Lâm Đạt.
Ai ngờ sắc mặt Lâm Đạt hơi đổi đổi, lập tức giật lại bảng báo cáo trong tay các cô.
Vẻ mặt cô ta bực bội nói: "Các cô đang nói lung tung gì đấy? Có biết xem hay không đó! Được rồi, các cô cũng đừng quản việc này, hôm nay đi về trước đi!"
Lâm Đạt nói xong, cũng không chờ các cô đáp lại, đã cầm hết đống báo cáo đó đi.
Dư Hồng Thu thấy thái độ ấy của cô ta, cũng không khỏi tức giận: "Đây là thứ người gì vậy, làm chức lớn là hay lắm à!"
Nhưng mà, Đỗ Minh Nguyệt lại cảm thấy, chuyện không có đơn giản như vậy, không hiểu sao trong lòng cô lại có cảm giác không tốt.
"Đi thôi, giờ trời cũng không còn sớm nữa, tan làm thôi.” Đỗ Minh Nguyệt nhàn nhạt nói.
Dư Hồng Thu thấy cô chẳng có dáng vẻ gì là tức giận, không khỏi nuốt cục tức xuống bụng.
"Đi thôi, đúng là đã trễ lắm rồi.”
Đỗ Minh Nguyệt và Dư Hồng Thu cùng đi ra khỏi công ty, bấy giờ vừa vặn gặp phải Trình Tuấn Dương.
"Đã trễ thế này rồi, sao các cô còn chưa về?"
Dư Hồng Thu vẫn có chút sợ Trình Tuấn Dương, không chỉ vì anh ta là sếp, mà còn bởi vì lý do anh ta thường xuyên nghiêm mặt.
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu, suy nghĩ một chút nhưng không có kể sự việc đó ra.
"Ừm, hơi bận, giờ thì mới về!"
"Được rồi, đi đường cẩn thận nhé!” Trình Tuấn Dương nhàn nhạt nói.
Anh ta nói xong, đi lướt qua người Đỗ Minh Nguyệt.
Dư Hồng Thu quay đầu nhìn thoáng qua bóng lưng rời đi của Trình Tuấn Dương, khẽ cảm thán nói: "Anh ta đúng là lạnh lùng ghê, cảm giác thật đáng sợ."
Cô ấy nói xong, bỗng rùng mình một cái, dường như thật sự rất sợ.
Bà chủ nhà họ Lâm nhìn cặp mắt ấy của cô, sắc mặt cũng không có đẹp lên, nói tiếp: "Coi như chính cô phỏng vấn vào được thì sao, cô thật sự cảm thấy mình có thể sinh tồn bên trong đó ư?"
Sự chế giễu lộ rõ trong lời nói của bà chủ nhà họ Lâm, Đỗ Minh Nguyệt không khỏi mím chặt môi mình.
"Bà nội, cháu biết cháu chẳng biết làm gì hết, nhưng cháu có thể học. Cháu không có yếu đuối như trong tượng của bà đâu ạ.” Đỗ Minh Nguyệt nở nụ cười đáp.
Thế nhưng mà, lời nói ấy ở trong tai bà chủ nhà họ Lâm lại giống là một chuyện vô cùng hài hước.
"Ha ha ha, học tập, Đỗ Minh Nguyệt, cô sẽ không cho rằng tập đoàn Lâm Thị của tôi là trại huấn luyện đó chứ!"
Khi bà chủ nhà họ Lâm đi ngang qua Đỗ Minh Nguyệt, thì dừng chân lại, nói: "Tốt nhất là giống với lời cô nói, đừng để cho tôi thất vọng."
Giọng nói nhàn nhạt nhưng lại giống như là Atula.