Đỗ Minh Nguyệt nói rất nhẹ nhàng, giống như đang muốn an ủi cậu bé.
Quả nhiên Minh Tiêu ngẩng đầu lên nhìn cô, sau đó liền há miệng thở dốc, nói gì đó nhưng lời nói không được rõ ràng.
Nhưng mà Đỗ Minh Nguyệt cũng có thể đoán được, cậu bé gọi cô: “Chị Minh Nguyệt.”
Trong lòng Đỗ Minh Nguyệt không ngừng mừng rỡ, sau đó tiến lên vài bước đến gần hơn: “Đúng đúng, chị là chị Minh Nguyệt.”
Lúc này Minh Tiêu mới buông xuống phòng bị, cậu bé cúi đầu, từ nơi sâu nhất của lồng sắt bước đến.
Quả nhiên là cậu bé bị thiếu cảm giác an toàn, Đỗ Minh Nguyệt không có cách nào, chỉ có thể giống như trước đây, vươn tay ra thử.
Thấy cậu bé không có ý né tránh, cô liền lấy tay sờ đỉnh đầu cậu bé.
Thời điểm rời khỏi đó, Minh Tiêu vẫn như trước vẫn duy trì bộ dạng lần đầu tiên gặp mặt, Đỗ Minh Nguyệt cũng không muốn bắt buộc cậu bé gì, chỉ cần biết rằng cậu bé hiện tại vẫn an toàn, vậy là đủ.
Hồ Đức Huy thấy cô đi ra, vẻ mặt hững hờ: “Cô yên tâm, tôi sẽ không làm gì nó, chỉ cần cô đáp ứng chuyện của tôi là được, tôi sẽ thả nó ra.”
Đỗ Minh Nguyệt quay đầu nhìn anh ta, ánh mắt sắc bén: “Tốt nhất là anh hãy nói được thì làm được.”
Về tới biệt thự, tinh thần Đỗ Minh Nguyệt vẫn chưa ổn định, suy nghĩ cũng mơ hồ.
Má Ngô thấy sắc mặt cô không được tốt, chạy nhanh tiến lên hỏi: “Mợ chủ, cô không sao chứ?”
Đỗ Minh Nguyệt xua tay, đi lên phòng mình.
Khi trở lại phòng, cô liền nằm xuống ngủ. Lúc ngủ, cô vẫn không thể ổn định được tâm trạng, giống như đang phập phồng ở mặt biển, cô không tài nào tìm được bờ để vào.
Sau đó cô thấy có một cơn bão ập đến, mẹ cô và Minh Tiêu đều đang ở trên biển.
Bọn họ với tay trên mặt biển, gần như tuyệt vọng gọi:”Minh Nguyệt, cứu mẹ.”
“Chị Minh Nguyệt, cứu em.”
Sau đó cô đột nhiên có cảm giác lạnh trên mặt, hình ảnh trong giấc mơ bị biến mất.
Lâm Hoàng Phong nhìn thấy bộ dạng khó chịu của cô, không khỏi lo lắng nhíu mày.
“Cô ấy bắt đầu sốt từ khi nào?”
Má Ngô vội vàng xoa xoa tay: “Hôm nay mợ chủ có đi ra ngoài một lúc, lúc trở về đã thấy sắc mặt không tốt, tự nhốt mình trong phòng, không ra khỏi phòng lần nào. Buổi tối, lúc này mới phát hiện có chuyện không ổn.”
Lâm Hoàng Phong trầm mặc một lúc nói: “Gọi bác sĩ Allen tới đây.”
Má Ngô sửng sốt một chút, sau đó nói: “Nếu gọi bác sĩ Allen đến đây, bà chủ bên đấy sẽ biết.”
Lâm Hoàng Phong nhìn Đỗ Minh Nguyệt nằm đấy, trên mặt không giấu được vẻ lo lắng, anh sờ sờ trán cô, vẫn còn nóng đến dọa người.
“Trước mắt mặc kệ đi, về phía bà nội, tôi sẽ có cách giải quyết.”
Má Ngô gật đầu, sau đó nhanh chóng chạy xuống tầng lập tức gọi điện cho bác sĩ Allen.
Bác sĩ Allen còn tưởng rằng Lâm Hoàng Phong xảy ra chuyện gì, kết quả vội vàng tới, cuối cùng nguyên nhân chỉ vì một người phụ nữ bị sốt cao.
Nhưng mạng người quan trọng hơn, bác sĩ Allen cũng không nói gì, lấy thuốc hạ sốt cho cô uống.
Bà nội quả nhiên đến đây, sau khi nghe được nguyên nhân chỉ vì người phụ nữ kia, liền vô cùng tức giận.
“Hoàng Phong, cháu nói cho bà nội biết là có phải cháu đã yêu người phụ nữ này rồi phải không?”
Lâm Hoàng Phong cũng không biết đấy có phải là yêu hay không, chỉ là trong lòng anh luôn để ý đến cô, anh không thể phủ nhận điều đấy.
Bà nội thấy anh mở miệng nhưng không nói gì, thở dài: “Xem ra quả thật cháu đã động lòng với người phụ nữ này rồi, bà nội cũng không có gì để nói, nhưng người phụ nữ này, cô ấy không xứng.”
“Bà nội, Minh Nguyệt không hề kém cỏi như bà nghĩ đâu.” Lâm Hoàng Phong không tự chủ được nói giúp cô.
“Cô ấy có năng lực hay không, không phải việc bà và cháu có thể khẳng định được.”
Bà nội không muốn tiếp tục thảo luận chuyện này, hừ lạnh một tiếng: “Cháu thực sự đã bị người phụ nữ này mê hoặc rồi.”
Nói xong, bà ta liền rời khỏi đấy với bộ dạng vô cùng tức giận.
Đỗ Minh Nguyệt uống thuốc hạ sốt, hiện tại đã không còn phát sốt nữa. Anh thực sự lo lắng, vốn đã không thông minh, nếu còn bốc hỏa như này, không biết có thể làm nên việc gì ngu ngốc hơn nữa không.
Vào buổi tối, Lâm Hoàng Phong thấy nhiệt độ cơ thể cô bình thường hơn rất nhiều, lúc này mới yên tâm một ít.
Cũng không sợ cô sẽ lây bệnh anh, ôm Đỗ Minh Nguyệt chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Đỗ Minh Nguyệt cảm giác có người đang cho cô uống thuốc, cô nhíu mày, nghiêng đầu tránh qua một bên.
“Không, không uống.” Đỗ Minh Nguyệt từ chối.
Lâm Hoàng Phong thấy cô tức giận liền nở nụ cười, nhéo mặt của cô: “Lần trước còn dám cười tôi.”
Sau đó liền nhớ lại cách trước đây cô đã làm để đút uống thuốc cho anh, anh nhíu mày, uống một hớp lớn dùng miệng bón thuốc cho Đỗ Minh Nguyệt.
Quả nhiên đây chính là báo ứng, hiện tại thật sự là anh đang dùng cách cũ bón thuốc cho cô
Sau khi uống hết thuốc Đỗ Minh Nguyệt càng buồn ngủ hơn, Lâm Hoàng Phong cũng không đánh thức cô, sửa soạn đồ xong liền đi làm.
Đỗ Minh Nguyệt bị cơn khát làm cho tỉnh giấc, cả đầu có chút mơ màng.
Cô cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, lúc này mới phát hiện có một thông báo.
Trên màn hình hiện lên thông báo cô trúng tuyển, mà hôm nay là thời gian cô phải đi phỏng vấn, ngay tại chiều hôm nay.
“Sao đã muộn thế này?”
Cơn buồn ngủ của cô đã biến mất, nhưng cả người cô không có chút sức lực.
Giống như có rất nhiều thứ đang đè lên người cô, nhưng hiện tại cô lại không thể gục ngã như này.
Lắc lắc đầu, tự làm cho bản thân tỉnh táo một chút, sau đó Đỗ Minh Nguyệt mới vào phòng tắm rửa mặt.
Má Ngô thấy Đỗ Minh Nguyệt đi xuống, trên người đã thay đồ, bộ dạng này chính là đang định ra ngoài.
Bà vội vàng tiến lên, hỏi: “Mợ chủ, cô định đi đâu sao?”
Đỗ Minh Nguyệt đã trang điểm xong, cho nên khi nhìn thoáng qua thì tinh thần đã khởi sắc hơn một chút, nhưng nếu nhìn kỹ, vẫn có thể thấy quầng thâm dưới mắt.
“Má Ngô, cháu đi ra ngoài một lát.”
Má Ngô làm sao có thể cho cô rời đi, chạy nhanh lên đỡ cô nói: “Mợ chủ, cô có biết cô đang bị bệnh không? Cô sao có thể ra ngoài với bộ dạng này được.”
Đỗ Minh Nguyệt không nói gì thêm, hơn nữa vẫn giữ quyết định của mình, nhất định phải đi ra ngoài.
Má Ngô thấy không ngăn cản được cô căn bản cũng có chút lo lắng, nhìn thấy bóng dáng cô rời đi, bà liền nhanh chóng gọi điện báo cho cậu chủ.
Sau khi Lâm Hoàng Phong biết người phụ nữ này lại chạy lung tung, khuôn mặt nhanh chóng thay đổi trở nên lạnh lùng, vốn dĩ khuôn mặt đã không có ấm áp gì, hiện tại lại lạnh lùng đến mức dọa người.
“Được. Tôi biết rồi.”
Lâm Hoàng Phong gõ gõ ngón tay trên mặt bàn, hỏi Tiêu Hồng Quang đang đứng ở một bên: “Hôm nay có phải là buổi phỏng vấn thứ hai không?”
Tiêu Hồng Quang gật đầu: “Đúng vậy cậu chủ.”
Tiêu Hồng Quang biết anh đang muốn hỏi cái gì, dù sao thì anh ta cũng đã thấy mợ chủ Đỗ Minh Nguyệt xuất hiện ở buổi phỏng vấn, anh ta cũng có chút kinh ngạc.
Hơn nữa nghe nói đã qua phỏng vấn và nhận được không ít thiện cảm của giám khảo phỏng vấn, chuyện này cũng làm cho Tiêu Hồng Quang giật mình.
Hơn nữa lúc này vợ của ông chủ cũng vào vòng phỏng vấn thứ hai.
Quả nhiên Lâm Hoàng Phong đoán không sai, anh đứng dậy, cầm chiếc áo trắng đang đặt trên ghế khoác lên người rồi đứng lên.
“Đi, chúng ta đi xem.”
Anh thực sự muốn xem một chút, người phụ nữ kia có cái gì hơn người.
Bởi vì nguyên nhân là đang bị bệnh, nên Đỗ Minh Nguyệt có đến muộn một chút.
Cô vừa tới muộn liền có người tức giận nói:”Tôi thấy có vài người, chính là đang cố ý, nếu không muốn ở đội này, có thể nói trước, chúng tôi cũng không giữ đâu.”
Đỗ Minh Nguyệt đương nhiên biết người cô ta đang nói chính là cô, nhưng cô cũng không thèm để ý, cô vẫn đứng trong đội của mình như trước.
Dư Hồng Thu vẻ mặt lo lắng nhìn về phía cô, cô ấy nở nụ cười nhẹ nhõm khi nhìn thấy cô.
Vòng thứ nhất, ba đội đã bị loại, chuyện này cũng quá bất ngờ rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT