Hồ Đức Huy bật cười, dường như rất hài lòng với cảm xúc như này của cô: “Cuối cùng cũng nghe điện thoại của tôi rồi, tôi còn nghĩ rằng cô hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của Minh Tiêu chứ.”
Đỗ Minh Nguyệt nắm chặt tay, nhưng cuối cùng lại thả lỏng ra: “Anh không thể không biết tình trạng của Minh Tiêu.”
Minh Tiêu là một đứa trẻ được cô cứu ở khu ổ chuột, mắc chứng trầm cảm nặng.
Lúc đó Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy cậu bé bị một đám trẻ em bắt nạt, nên mới cảm thấy đáng thương.
Nhưng cô luôn không có cảm giác tồn tại khi ở nhà họ Đỗ, cũng đương nhiên không thể không thể cung cấp được chỗ ở cho Minh Tiêu, chỉ có thể giúp cho cậu bé thôi.
Khi cô vẫn còn quen Hồ Đức Huy, cô thường xuyên đến tìm Minh Tiêu.
Lúc đó Minh Tiêu không thích Hồ Đức Huy, bây giờ xem ra, phán đoán của trẻ con quả nhiên chính xác, bây giờ anh ta lại muốn dùng Minh Tiêu để uy hiếp cô.
“Đương nhiên tôi biết rồi, nhưng còn phải xem vào thái độ của Đỗ Minh Nguyệt cô nữa.”
Cô mím môi: “Minh Tiêu ở đâu, rốt cuộc anh muốn làm cái gì?”
Hồ Đức Huy trả lời: “Bây giờ Minh Tiêu rất an toàn, chuyện tôi muốn cô làm cũng rất đơn giản, chỉ cần cô giúp nhà họ Đỗ ký được dự án với tập đoàn Lâm thị, nếu không... cô sẽ không bao giờ được gặp Minh Tiêu nữa.”
Không ngờ người đàn ông này lại máu lạnh như vậy, nói thể nào thì Minh Tiêu cũng đã sinh sống với anh ta một thời gian, bây giờ lại có thể nói ra được những lời này.
“Hồ Đức Huy, tôi thật sự nhìn nhầm anh rồi.”
Sau khi Hồ Đức Huy nghe xong thì cười chế nhạo: “Vậy thì làm sao chứ? Minh Nguyệt, tôi chỉ muốn thứ mà tôi muốn, có gì sai sao?”
“Thật ra ban đầu khi anh tiếp cận tôi là có mục đích đúng không, thấy tôi không được yêu chiều ở nhà họ Đỗ nên mới chuyển sang chị tôi, tôi thật may mắn khi không ở cùng anh.”
Bây giờ mọi suy nghĩ trong đầu Đỗ Minh Nguyệt đều sáng tỏ, chả trách anh ta luôn hỏi về nhà họ Đỗ, ngay từ đầu đã thèm muốn tài sản của nhà họ Đỗ rồi.
Sắc mặt Hồ Đức Huy trở nên âm u, anh ta không muốn nói nhiều với người phụ nữ này.
“Vậy thì sao chứ, tôi chỉ muốn biết rốt cuộc cô có đồng ý hay không?”
“Tôi đồng ý.”
Cô hoàn toàn không còn sự lựa chọn nào khác, chắc hẳn bây giờ Minh Tiêu đã bị anh ta nhốt lại rồi, một người tự kỷ như cậu bé, có lẽ bây giờ đang rất sợ hãi, cô không thể cứ ngồi yên không quan tâm được.
“Hồ Đức Huy, tôi giúp anh ký được dự án thì anh sẽ thả Minh Tiêu sao?” Đỗ Minh Nguyệt có chút không tin hỏi.
Bây giờ sự tín nghiệm của Hồ Đức Huy trong lòng cô là con số không, cô hoàn toàn không thể tin được người đàn ông này, ai biết được sau này anh ta sẽ thay đổi không chứ.
“Đương nhiên rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Đỗ Minh Nguyệt loạn hết lên, cô có thể làm gì để giúp tập đoàn Đỗ thị lấy được dự án hợp tác chứ.
Nhưng mà Minh Tiêu...
Vừa nghĩ Minh Tiêu cô lại nhói lòng.
Xem ra muốn tìm cách thì chỉ có thể bắt đầu từ Lâm Hoàng Phong thôi, không biết Lâm Hoàng Phong có đồng ý với thỉnh cầu của cô không.
Buổi tối khi Lâm Hoàng Phong trở về, Đỗ Minh Nguyệt vô cùng ngoan ngoãn.
“Anh về rồi.” . truyện ngôn tình
Lâm Hoàng Phong nhìn khuôn mặt dịu dàng của cô, nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.
Đến tối khi đi ngủ, Đỗ Minh Nguyệt cũng ở dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Lâm Hoàng Phong biết cô có chuyện muốn nói, nhưng vẫn luôn không đợi được cô mở miệng.
Cuối cùng anh bất lực, chỉ đành mở miệng trước: “Có việc gì sao?”
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu, sau đó lại lắc đầu, nhìn dáng vẻ rõ ràng là có việc rồi.
Lúc này Đỗ Minh Nguyệt mới hỏi: “Anh không muốn suy nghĩ về dự án hợp tác với tập đoàn Đỗ thị sao?”
Sau khi Lâm Hoàng Phong nghe xong thì nhướng mày, dường như rất tò mò sao cô lại hỏi về chuyện này.
“Sao vậy, không phải cô không thích nhà họ Đỗ sao?”
Đỗ Minh Nguyệt ngẩn ra một lúc, sau đó dối lòng nói: “Mặc dù tôi không thích nhà họ Đỗ, nhưng dù sao trên người tôi cũng chảy dòng máu nhà họ Đỗ, tôi giúp bọn họ cũng không có gì kỳ lạ cả.”
Sau khi nghe cô nói, ánh mắt Lâm Hoàng Phong luôn nhìn thẳng vào cô.
Đôi mắt của anh dường như muốn nhìn thấu cô, trong lòng Đỗ Minh Nguyệt có chút căng thẳng.
Nhưng Đỗ Minh Nguyệt vẫn cứng da đầu đối mắt với anh, cô không thể chùn chân được.
“Tôi không định hợp tác với dự án của nhà họ Đỗ, cô cũng không cần phải cảm thấy là vì cô đâu.”
Anh chỉ muốn đánh phủ đầu nhà họ Đỗ mà thôi, ông ta nghĩ rằng gả người vào nhà họ Lâm thì có thể thích làm gì thì làm sao?
“Không được.”
Đỗ Minh Nguyệt vội vàng giữ lấy tay anh: “Hai nhà hợp tác với nhau sẽ đạt được lợi ích cao nhất, tại sao lại không làm chứ?”
Lâm Hoàng Phong cảm thấy phản ứng hôm nay của cô có gì đó không bình thường, trước kia không quan tâm đến nhà họ Đỗ, bây giờ lại quan tâm như vậy, anh nghĩ chắc là nhà họ Đỗ đã nói gì với cô rồi.
“Người nhà họ Đỗ đến tìm cô nói chuyện sao?” Lâm Hoàng Phong không trả lời câu hỏi của cô, mà là hỏi một vấn đề khác.
Đỗ Minh Nguyệt không thể nói là do Minh Tiêu, chỉ đành nói dối: “Không có, là do tôi tự muốn.”
Nhưng Lâm Hoàng Phong lại im lặng, mặc dù trong lòng anh có chút bực mình, nhưng lại không để lộ ra ngoài.
Bầu không khí rất yên lặng, Lâm Hoàng Phong như vậy càng khiến Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy sợ hãi hơn.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy anh như vậy, trong lòng càng thấp thỏm hơn, cuối cùng quyết định, trực tiếp bổ nhào đến người Lâm Hoàng Phong.
Không phải nói muốn giữ một người đàn ông thì phải cho anh ta ăn trước sao?
Dù sao cũng không phải lần đầu, không có gì phải dè dặt cả.
Đối diện với sự chủ động của Đỗ Minh Nguyệt, không có người đàn ông nào có thể kiềm chế được, hơn nữa nụ hôn của cô không hề theo một cách thức nào cả, chỉ theo cảm xúc của mình mà thôi.
Một người phụ nữ như vậy, mới là người khiến đàn ông động tình nhất.
Trước giờ Lâm Hoàng Phong luôn không phải là người chính trực, ánh mắt anh tối lại, rõ ràng là đã động tình rồi.
Anh cũng biết, trong lòng người phụ nữ này có suy tính với anh, nhưng anh không nói ra.
Nếu như vợ mình đã nhiệt tình như vậy, sao anh có thể xấu hổ làm ngơ được chứ.
Kết quả khi Đỗ Minh Nguyệt mệt đến kiệt sức, Lâm Hoàng Phong nói: “Đồng ý dự án kia cũng được, chỉ cần cô có thể thông qua phỏng vấn của tập đoàn Lâm thị.”
Đỗ Minh Nguyệt nghe thấy vậy lập tức nở nụ cười, chống người dậy, nhìn anh: “Anh nói thật sao?”
“Tất nhiên, tôi không bao giờ lừa người khác, xem thành ý của như thế nào đã.”
“Tôi nhất định sẽ cố gắng thông qua phỏng vấn, đến lúc đó anh đừng có mà thay đổi đấy.”
Bởi vì dùng lực quá mạnh, cơn đau thắt lưng của Đỗ Minh Nguyệt càng ngày càng trầm trọng hơn, cô bất lực, không thể không vùi đầu vào gối.
Lâm Hoàng Phong nhìn thấy cô tự xoa eo mình, thì biết đã xảy ra chuyện gì, anh giơ tay xoa eo cô, vẻ mặt yêu chiều.
“Tôi sẽ không thay đổi đâu, nếu như thành công, đó là cô đáng được.”
Nhưng sau khi xoa xong, Lâm Hoàng Phong lại đè nó xuống.
Sau đó sáng hôm sau Đỗ Minh Nguyệt mới có thể bò dậy, cả người như bị xe ô tô cán qua vậy, đau đến mức muốn hét lên.
“Tên Lâm Hoàng Phong kia, trông không giống người bị bệnh chút nào cả, eo của tôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT