Sau khi bà nội rời đi, khí thế uy hiếp đã giảm đi nhiều.

Khi Đỗ Minh Nguyệt chuẩn bị đi lên, cô thấy má Ngô mang đến một bát thuốc, màu đen thùi lùi, nhìn một cái đã biết đắng.

“Đây cũng là thuốc mà bác sĩ Allen kê đơn. Cậu chủ sợ nhất là đắng, dù thế nào cô cũng phải để cậu ấy uống vào.”

Đỗ Minh Nguyệt không thể ngờ rằng một người to lớn như vậy vẫn sợ đắng.

Cô không muốn đi, nhưng cô không biết phải tránh lời yêu cầu của má Ngô thế nào, không còn cách nào khác là đành đáp ứng.

“Cháu biết rồi má Ngô, cháu sẽ đem cho anh ấy uống.”

Má Ngô vừa nghe thì lập tức cười mập mờ.

Đỗ Minh Nguyệt tự nghĩ, chắc bà lại hiểu lầm điều gì đó.

Có điều, không ngờ bệnh tình của Lâm Hoàng Phong khá nghiêm trọng, cô sẽ không đột nhiên trở thành góa phụ, nhưng làm góa phụ cũng tốt, ít nhất còn có tự do.

Khi lên phòng, cô thấy Lâm Hoàng Phong đeo một cặp kính gọng đen, trông khá hiền lành.

Tuy nhiên, trong đầu cô lại hiện lên hai từ “bại hoại”.

Đặt thuốc lên bàn, Đỗ Minh Nguyệt không vui nói: “Thuốc ở đây, anh uống đi.”

Nhìn thấy bát thuốc, Lâm Hoàng Phong cau mày, vẻ mặt chê bai: “Đây là cái gì? Tôi không uống, mau bưng xuống.”

“Anh không uống? Anh không uống vậy cơ thể có chịu được không? Lúc này còn ra vẻ à, sợ đắng cũng đâu phải chuyện gì đáng nhục đâu.”

Nhưng Đỗ Minh Nguyệt không thể nhịn được cười.

Lâm Hoàng Phong chỉ cảm thấy thái dương trên trán đột nhiên nhảy lên, bỗng dưng có ý muốn đấm người.

“Cô mang đi đi, tôi không uống.”

“Tôi sẽ không mang đi.” Tính khí của Đỗ Minh Nguyệt cũng nổi lên.

Cô đã hứa với má Ngô, giờ lại để giờ lại để bà phải bưng thuốc xuống, không phải là tát vào mặt cô sao?

“Làm sao thì anh mới chịu uống đây, tôi cho anh kẹo nhé?”

Nói xong, cô không biết từ đâu gợi ra một cây kẹo mút, nhét vào tay anh rồi bưng chén thuốc lên đặt trước mặt anh.

Lâm Hoàng Phong có ý muốn vứt bỏ cây kẹo trong tay, nhưng cuối cùng vẫn cưỡng lại được.

“Hát cho tôi một bài hát thì tôi sẽ uống.”



“...”

Thói quen gì thế này, không biết cô hát vô cùng tệ sao?

“Hát không?”

“Hát.”

Sao không hát chứ, dù sao người chịu trận cũng đâu phải cô.

Đỗ Minh Nguyệt hắng giọng, sau đó bắt đầu hát.

Quả nhiên là ngũ âm không hoàn chỉnh, nhưng Lâm Hoàng Phong vẫn bất giác nhếch môi rồi uống thuốc.

Sau khi uống xong, cả khuôn mặt của anh vặn vẹo, rõ ràng vô cùng khó uống.

Đỗ Minh Nguyệt nhìn vẻ mặt của anh, cô thấy rất thú vị, nên cô giật lấy cây kẹo trong tay anh, mở ra rồi nhét vào miệng anh.

Vị ngọt lan đến cả khoang miệng ngay lập tức, Đỗ Minh Nguyệt cười gian xảo: “Thế nào, cũng đâu đắng lắm đâu nhỉ?”

Lâm Hoàng Phong bắt tay cô, cười nhẹ: “Xem ra không còn đắng nữa.”

Đỗ Minh Nguyệt nghe xong thì cười tự hào: “Đương nhiên, đây là mẹo của tôi khi còn bé. Khi còn bé, tôi rất sợ uống thuốc. Mẹ tôi sẽ mua cho tôi kẹo, loại này có tác dụng rất tốt.”

Cô không tự chủ nói rất nhiều, đến khi nhớ ra mình đang nói chuyện với ai, cô lập tức im miệng.

Cô quay đầu lại, thấy Lâm Hoàng Phong đang nghiêm túc nghe cô nói, đại khái vì không nghe thấy giọng nói của cô, lúc này mới ngẩng đầu lên.

Khoảnh khắc hai người chạm mặt nhau, trong không khí mơ hồ có một sự mập mờ.

Người đầu tiên thu hồi ánh mắt là Đỗ Minh Nguyệt, cô đứng dậy, ngượng ngùng nói: “Cũng đến lúc tôi đi tắm rồi.”

Nói xong, cô cúi đầu tìm quần áo của chính mình trong tủ, trốn vào phòng tắm.

Lâm Hoàng Phong theo dõi động tác của cô, nhắm mắt lại, hơi ngẩng đầu lên, nhưng khóe miệng vẫn không ngừng nhếch lên.

Sau khi Đỗ Minh Nguyệt tắm xong, Lâm Hoàng Phong nhìn thấy vết tát trên mặt cô.

Trên khuôn mặt trắng nõn của cô hiện rõ đến mức anh nheo mắt, định nói gì đó, nhưng rốt cuộc anh vẫn không mở miệng.

Đỗ Minh Nguyệt ôm quần áo của cô, hiển nhiên có chút thận trọng: “Anh tắm đi, tôi xuống dưới giặt đồ của tôi.”

Lâm Hoàng Phong nhẹ gật đầu, ừ một tiếng.

Khi Đỗ Minh Nguyệt đi xuống lầu, cô thấy Hiểu Thu đang dọn dẹp phòng khách, thấy Đỗ Minh Nguyệt bước xuống, cô ấy lập tức chào hỏi.

“Mợ chủ, sao chị lại xuống đây?”



Đỗ Minh Nguyệt mỉm cười với cô ấy rồi liếc nhìn đống quần áo trên tay mình.

Hiểu Thu ngay lập tức biết chuyện gì đang xảy ra, vì vậy cô ấy đưa tay lấy quần áo trong ngực cô, nhưng Đỗ Minh Nguyệt từ chối.

“Không cần, để chị tự làm, em đi làm việc của mình đi.”

Hiểu Thu nghe vậy lập tức hiểu ra, liền xoay người nhặt cây lau nhà lúc nãy ném đi.

“Chị và cậu chủ giống nhau nhỉ? Anh ấy cũng tự mình giặt quần áo.”

Sau khi Đỗ Minh Nguyệt giặt quần áo xong, chuẩn bị lên lầu, cô thấy Lâm Hoàng Phong đang đi xuống với bộ quần áo trong tay.

Vừa nhìn thấy cô, anh đem quần áo ôm vào trong lòng, nhẹ nói: “Còn có tôi, sau này quần áo của tôi cô cũng cùng giặt đi.”

“...”

Chờ đã, không phải anh tự mình giặt sao? Sao lại thành cô giặt rồi?

Nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của Đỗ Minh Nguyệt, anh hơi nhướng mày: “Sao thế, không muốn à?”

“Không, không, không.” Đỗ Minh Nguyệt nhanh chóng lắc đầu.

Nhưng khi quay lại, trong lòng mắng tên đó mấy lần, cuối cùng hít một hơi thật sâu. Ừm, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Sau khi giặt quần áo cho anh xong, Đỗ Minh Nguyệt bước vào phòng.

Lâm Hoàng Phong đã hồi phục khá tốt, anh dựa vào giường, tay cầm một cuốn sách, trên mắt vẫn đeo một cặp kính gọng đen, trông hoàn toàn khác với vẻ ngoài hung tợn ban ngày.

Ngược lại, anh cho người ta một cảm giác rất lịch sự, nghe tiếng, anh nhìn về phía cô.

Cô đứng ở cửa, không biết tại sao, trong lòng có chút căng thẳng.

Anh tháo kính xuống, đôi mắt sâu thẳm kia dường như khiến người ta đắm chìm trong đó.

“Đến đây.” Anh nói nhẹ.

Đỗ Minh Nguyệt do dự hồi lâu, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi bước tới.

Vừa bước đến giường, Lâm Hoàng Phong liền duỗi tay đè cô xuống giường.

Đỗ Minh Nguyệt kêu lên một tiếng, mái tóc dài của cô ấy xõa xuống, phủ kín cả chiếc gối.

Cơ thể cô run lên, hiển nhiên là sợ anh.

Lâm Hoàng Phong cũng run rẩy, sau đó khuôn mặt anh hạ xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play