Cũng chính căn phòng lần trước, cô nhìn vào khuôn mặt vô cảm kia mà trong lòng thấy rùng mình.

Bà chủ nhà họ Lâm nhìn Đỗ Minh Nguyệt bằng ánh mắt hiển nhiên khác với lần trước, lộ ra vẻ chán ghét: “Vậy mà đã không chờ được à?”

Bà ta sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai có thể làm tổn thương Lâm Hoàng Phong.

Ánh mắt sắc như lưỡi kiếm nhìn vào khuôn mặt của Đỗ Minh Nguyệt, có cảm giác đau đớn như bị cắt thành từng mảnh: “Tưởng tôi không biết nhà họ Đỗ các người nghĩ gì à? Không biết tự lượng sức mình.”

Sau đó, ánh mắt bà ta đảo ra cửa, một nhóm người mặc đồ đen đi vào, kéo Đỗ Minh Nguyệt đi ra ngoài.

“Đưa cô ta ra nước ngoài đi, tôi không muốn thấy mặt cô ta.”

“Không. Không phải bà đã nói bà cho tôi kết hôn sao, bà không thể đuổi tôi đi.” Đỗ Minh Nguyệt cuồng loạn, vẫn không thể thoát khỏi sự kiềm chế của người áo đen, chỉ có thể trì hoãn thời gian.

“Hôn lễ xong rồi, đừng có tham lam.” Bà chủ nhà họ Lâm không nói nhiều, khoát khoát tay, người mặc áo đen lập tức lôi cô ra cửa.

Lần này quả thật là đi đến đầm rồng hang hổ, không biết sống chết.

Nhưng cô là phụ nữ, không thể địch lại đám đàn ông này. Tóc cô tán loạn trong lúc giằng co, giày cũng không biết rơi ở đâu, quần áo trên người tuột xuống làm lộ ra làn da trắng nõn bên trong.

Cách cánh cửa càng gần, ánh mắt Đỗ Minh Nguyệt càng u tối.

Giờ phút này, cô không tìm được ai có thể giúp mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình từng bước đi về phía vực sâu.

“Bà chủ, cậu chủ nói bà chủ thương tình tha cho mợ chủ.”

Đột nhiên, giọng chú Trương vang lên. Vào lúc này, cô cảm thấy không có giọng nói nào dễ nghe hơn thế này.

Không ngờ, Lâm Hoàng Phong sẽ cứu cô.

Người đàn ông mặc đồ đen tuân theo ý bà chủ, thả cô ra rồi rút lui khỏi biệt thự.

Không đợi cô thở phào mừng mình sống sót sau đại nạn, sau đầu cô vang lên một tiếng cảnh báo lạnh lùng, khiến Đỗ Minh Nguyệt dựng tóc gáy.

“Vì Hoàng Phong nên cô có thể ở lại. Nhưng từ hôm nay tôi không muốn gặp tình huống này lần thứ hai. Hiểu không?”



“Cháu biết rồi. Bà nội, cháu sẽ chăm sóc Hoàng Phong thật tốt.” Đỗ Minh Nguyệt cung kính cúi đầu đáp lại, nhưng đôi vai cô khẽ run, hai bàn tay nắm chặt, có vẻ không chịu nổi.

Cô lê từng bước nặng nhọc vào phòng, xoay người rồi đóng cửa lại.

Không ngờ, cô vừa quay người lại đã đụng phải một bóng người cao lớn.

Lâm Hoàng Phong chống một tay lên cửa, dùng tư thế kabedon dồn cô vào cánh cửa.

Hai mắt đối diện nhau, cô giật mình trước ánh mắt nồng nặc mùi vị khát máu của người kia. Khát máu, kiêu ngạo, độc đoán, chẳng giống người bệnh gì cả.

Nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay, cô không muốn trải qua lần nữa. Đỗ Minh Nguyệt cúi đầu xuống, muốn chuồn khỏi người đàn ông.

Lâm Hoàng Phong không cho cô cơ hội này, anh dùng bàn tay to kéo cô lại, vuốt ve đôi má mềm mại của cô, dùng ngón tay xoa xoa đôi môi ấm áp của cô, cúi đầu hôn lên.

Ngẩn ra một lúc, anh liền lột hết toàn bộ quần áo còn sót lại trên người cô.

Trời đầu xuân vốn mang theo hơi se lạnh. Lúc này, thân thể cô trần truồng, đang phải chịu đựng những cơn ớn lạnh truyền đến, cô không khỏi khẽ run lên, sau đó lại vì bị đối phương đụng chạm mà trở nên ửng hồng.

Theo biến hóa của thân thể cô, anh dường như trở nên hưng phấn hơn, động tác cũng trở nên mạnh mẽ hơn, trong mắt anh lóe lên một cỗ năng lượng mãnh liệt, nhìn cô như muốn nuốt chửng cô.

Cuối cùng anh động thân một lần thì không hề ngừng nghỉ, lực càng lúc càng lớn, chinh phục trên cơ thể cô.

Đau, nỗi đau vô bờ bến sắp nhấn chìm cô.

Tuy nhiên, người kia không hề có ý định cho cô đi.

Trong cơn choáng váng, cuối cùng cô không thể chịu nổi cơn đau ngày càng lớn mà chìm vào mê man.

Ngày hôm sau, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào mặt cô, chói mắt khó chịu đánh thức người trong mộng.

Khẽ khịt mũi, cô tỉnh dậy. Trong phút chốc, cơn đau nhức lan khắp đại não, khiến cô phải chống đỡ rồi ngã ngửa.

Khi cảnh tượng tối hôm qua hiện về trong đầu, cơ thể cô đột nhiên được phủ lên một tầng màu hồng, dưới ánh nắng mặt trời thật sự rất đẹp.

Bên cạnh cô đột ngột có động tĩnh, cô vội vàng nhìn sang, người đàn ông đêm qua đã chinh chiến trên người cô từ từ mở mắt ra.



Nhất thời bốn mắt đối nhau, trong không khí dâng lên cảm giác lúng túng.

Vốn dĩ tưởng rằng người bên kia sẽ nói gì đó với cô khi tỉnh lại, nhưng không ngờ Lâm Hoàng Phong chỉ nhàn nhạt liếc cô một cái rồi bỏ đi không nói một lời.

Thấy vậy, cô không quan tâm đến việc mình không mặc gì mà kéo đối phương.

“Này! Hôm nay phải về nhà mẹ đẻ, anh có thể cùng tôi về không?”

Trong khoảnh khắc, cô nắm chặt bàn tay mình chờ đợi.

Không cần nói, cô cũng biết mình giống như một con cún đang cầu xin anh.

Nhưng đây là cách nhanh nhất để cô nhận được tin tức từ mẹ, nên cô phải buông xuống lòng tự trọng của mình.

Lâm Hoàng Phong khẽ nhếch khóe miệng rồi gật đầu đồng ý.

Nụ cười trên khóe môi từ từ đậm thêm khiến khuôn mặt tái nhợt của anh sáng hơn một chút, khuôn mặt tuấn tú càng thêm hấp dẫn.

Chưa có ai nhìn thấy Lâm Hoàng Phong như thế bao giờ.

Mãi đến khi ngồi vào xe Đỗ Minh Nguyệt vẫn chưa tỉnh lại. Cô liên tục quay lại nhìn người đàn ông bên cạnh.

Cô đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ của mình, nên không để ý đến ánh mắt càng ngày càng sâu của anh.

Nhìn thấy bầu không khí vi diệu giữa hai người, người lái xe mỉm cười hiểu ý, nhưng vẫn im lặng.

Rất nhanh đã đến cửa lớn nhà họ Đỗ.

Tất cả họ hàng xa và hàng xóm của nhà họ Đỗ đều có mặt ở đó, mặc dù họ đã biết tầm quan trọng của cuộc hôn nhân này đối với nhà họ Đỗ, nhưng không ngờ lại đến nhiều người như vậy.

Đoàn người nhà họ Đỗ càng không thể tin được, nhìn thấy Lâm Hoàng Phong bước xuống xe, tất cả đều sững sờ.

Cô chỉ muốn nhân cơ hội này để nhận được tin tức từ mẹ mình, chứ không có tâm tư cũng những người này hàn huyên.

“Mẹ tôi đâu?” Đỗ Minh Nguyệt đi đến bên người cha danh nghĩa Đỗ Chính Lâm, giọng nói lạnh lùng, khiến người kia đông lạnh lại nụ cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play