Lâm Hoàng Phong né người sang một bên, ánh mắt tràn đầy cảnh giác: “Cô là ai?”
“Cậu Phong, lẽ nào anh không biết tôi sao? Tôi là Tô Ngọc Cẩm đây.”
Tô Ngọc Cẩm loạng choạng suýt nữa ngã, nhưng không hề dám kêu ca, đột nhiên chuyển thành vẻ mặt đáng thương.
Tô Ngọc Cẩm rơm rớm nước mắt, ai không biết còn nghĩ rằng Lâm Hoàng Phong đang bắt nạt cô ta.
Màn biểu diễn này khiến Đỗ Minh Nguyệt không khỏi tặc lưỡi.
“Tô... Cô là người của công ty lụa Tô Châu sao?”
Anh lười nhớ tên người khác, nhưng Lâm Hoàng Phong là một người giỏi kinh doanh, các gia tộc xí nghiệp lớn đều được khắc sâu vài não bộ anh, không cần phải cố gắng nhớ ra.
“Biết rằng anh vẫn còn nhớ tôi mà. Cậu Phong, ba tôi chính là Chủ tịch của công ty lụa Tô Châu.” Nói được nửa câu, Tô Ngọc Cẩm dường như đang khoe khoang thân thế với mọi người.
“Hoàng Phong, sao anh lại đến đây?”
Tô Ngọc Cẩm đang tận hưởng ánh mắt ghen tỵ của mọi người, đột nhiên nhìn thấy một màn phía trước, suýt chút nữa thì ngất xỉu.
Đỗ Minh Nguyệt duyên dáng tiến lên phía trước ôm lấy cánh tay của Lâm Hoàng Phong, nhưng người kia lại không tỏ ra thờ ơ, thậm chí khóe miệng còn có ý cười.
“A a a! Một người như cô sao dám động vào cậu Phong chứ? Còn không mau buông tay ra.” Sắc mặt Tô Ngọc Cẩm hung ác, cô ta xông đến kéo Đỗ Minh Nguyệt.
Bốp!
Cô ta còn chưa chạm được vào tay áo Đỗ Minh Nguyệt, trên mặt đã truyền đến một cảm giác nóng rát. Tô Ngọc Cẩm không thể tin được ôm mặt nhìn Lâm Hoàng Phong.
“Vốn dĩ tôi không đánh phụ nữ, nhưng cô quá đáng quá rồi.” Ánh mắt Lâm Hoàng Phong sắc bén nhìn Tô Ngọc Cẩm.
Tô Ngọc Cẩm vô cùng tủi nhục, ôm mặt hét lớn: “Dựa vào cái gì chứ? Rõ ràng là cô ta...”
“Cút.”
Giọng nói trầm thấp của Lâm Hoàng Phong vang lên bên tai cô ta, sắc mặt Tô Ngọc Cẩm tái nhợt, vội vàng nín thở, không dám gây chuyện nữa.
Bầu không khí trở lên an tĩnh, Hiểu Thu vội vàng chạy lên phía trước: “Mợ chủ, mợ không sao chứ?”
Đỗ Minh Nguyệt biểu thị không sao, Hiểu Thu cảm thấy yên tâm.
Sau đó lập tức khẽ gật đầu với người đàn ông, còn cố ý cười lớn: “Cậu chủ, cậu đến rồi.”
Khóe miệng nhếch lên một nụ cười xấu, Hiểu Thu không khỏi tự mắng mình, quả nhiên bị mợ chủ dạy hư rồi.
Có điều cảm giác này rất được nha.
Nhóm người vây xem đều kinh ngạc, ngay lập tức hiểu ra một quan hệ của hai người, vô số ánh mắt thương hại đổ dồn về phía Tô Ngọc Cẩm, cô ta đứng ngồi không yên.
Đầu cô ta ầm một tiếng, thân thể không ngừng run rẩy, biết mình đã gây ra chuyện rồi, vội vàng giải thích: “Cậu Phong, tôi không cố ý.”
“Cô thích quần áo ở đây sao?” Giọng nói của Lâm Hoàng Phong rất dịu dàng.
Đương nhiên là nói chuyện với Đỗ Minh Nguyệt, Tô Ngọc Cẩm đã bị bỏ qua một cách tàn nhẫn.
Không ngờ rằng anh sẽ bảo vệ mình như vậy, sắc mặt Đỗ Minh Nguyệt khẽ đỏ lên, cúi đầu nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.
Hiếm khi Đỗ Minh Nguyệt mới có dáng vẻ như vậy, Lâm Hoàng Phong không nhịn được mà xoa đầu cô, ra lệnh cho nhân viên bán háng.
“Tất cả quần áo ở đây, đóng gói hết cho tôi.”
Hít.
Những người vây xem đều hít sâu một hơi, những bộ quần áo ở đây đều lên tới chục triệu. Tất cả quần áo ở đây?
Đa số mọi người đều chỉ là đi dạo chơi, cho dù là những cậu chủ nhà giàu cũng không dám ra tay hào phóng như thế.
“Cái gì?” Đương sự cũng ngẩn ra, vốn dĩ Đỗ Minh Nguyệt chỉ muốn dọa người phụ nữ kiêu ngạo kia một chút thôi, ai ngờ Lâm Hoàng Phong lại huênh hoang như vậy chứ.
Lâm Hoàng Phong ngược lại rất thờ ơ, dịu dàng nói với Đỗ Minh Nguyệt: “Vợ cảm thấy nên xử lý cái thứ không có mắt kia như thế nào đây?”
“Cái này, hay là thôi đi.” Từ nhỏ Đỗ Minh Nguyệt đã không phải là một người tàn nhẫn.
“Diệt công ty lụa Tô Châu đi.”
Thư ký nhận được mệnh lệnh, gật đầu rời đi.
Tô Ngọc Cẩm cũng không ngờ, chỉ vì một động thái vô tình của cô ta hôm nay, mà khiến Công ty lụa Tô Châu rơi vào tình thế không thể khôi phục lại được.
“Đừng mà. Cậu Phong, tôi thật sự biết lỗi rồi, là tôi không có mắt mà động vào mợ chủ.”
“Cậu muốn trừng phạt tôi thế nào cũng được, nhưng công ty lụa Tô Châu không liên quan gì cả mà. Mở chủ, xin cô khuyên cậu Phong giúp tôi với.”
Việc bắt nạt người khác đối vơi Tô Ngọc Cẩm mà nói là một chuyện rất bình thường, không ngờ hôm nay lại đá vào tấm thép cứng này.
Nước mắt làm loang lổ lớp trang điểm, trên mặt chỗ đỏ chỗ đen, vô cùng thảm hại.
Lâm Hoàng Phong kéo Đỗ Minh Nguyệt đi trước mặt đám người đang vây xem, không để ý đến Tô Ngọc Cẩm đang khóc lóc sau lưng.
Không lâu sau, dưới sự đề nghị của Đỗ Minh Nguyệt, mấy người lên xe về nhà. Không dễ gì mới được ra ngoài đi chơi, gặp phải bao nhiêu rắc rối như vậy, hứng thú ban đầu đã sớm biến mất rồi.
Trên đường đi, Đỗ Minh Nguyệt thỉnh thoảng lại nhìn trộm Lâm Hoàng Phong, ngay khi cô lại quay đầu qua.
“A, không phải.” Đột nhiên hồi thần lại, Đỗ Minh Nguyệt né tránh ánh mắt của anh.
“Chưa nhìn đủ sao? Là do khuôn mặt đẹp trai của tôi, hay do hình tượng cao lớn hôm nay của tôi mê hoặc vậy?”
Trong khi não bộ đang sắp xếp các từ ngữ cho phù hợp, nhưng bị Lâm Hoàng Phong đánh phủ đầu trước.
Những cảm xúc kỳ lạ lại dâng lên trong lòng, hiếm khi Đỗ Minh Nguyệt thuận theo lời anh nói.
“Đúng vậy, đúng vậy, cậu Phong, anh đúng là người đàn ông đẹp trai nhất thế giới, gả cho anh là phúc của tôi mà.”
Giọng điệu nửa đùa nửa thật, nhưng lại nói lời từ tận trái tim cô.
Cho dù là ở khu ổ chuột hay là nhà họ Đỗ lạnh lẽo, Đỗ Minh Nguyệt chưa bao giờ có cảm giác thân thuộc như vậy.
Nhưng cô mới gả đến nhà họ Lâm được mấy ngày, nhưng Lâm Hoàng Phong lại mang lại cho cô một cảm giác ấm áo mà từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ cảm nhận được, thậm chỉ còn khiến người khác không khỏi mê đắm vào đó.
Không lâu sau xe dừng trước khu biệt thự.
“Đỗ Minh Nguyệt, cô nhớ đấy, nếu như cô đã trở thành thành viên nhà họ Lâm, thì sau này ra ngoài đều sẽ đại biểu cho cả nhà họ Lâm, đừng để tôi nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của cô nữa, điều này là không cần thiết ở nhà họ Lâm chúng ta.”
Giọng nói vừa dứt, cửa xe đóng sầm lại, tiếng động làm giảm bầu không khí trong xe đến mức đóng băng.
Đỗ Minh Nguyệt ngẩn ra một lúc, vừa rồi có bao nhiêu thoải mái thì bây giờ cô có bấy nhiều sợ hãi.
Vừa rồi mình còn dám nói đùa với cậu Phong, cô nhất định là điên mất rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT