Đang lúc nửa mê nửa tỉnh, chuông cửa vang lên. Ninh Giai Kỳ duỗi hai chân
ra, mấy bình rượu bên cạnh va chạm lách cách. Cô ngồi dậy nhìn về cửa
chính, đầu vẫn còn mơ màng.
Cô không lập tức đi mở cửa ngay, vì thế chuông cửa không ngừng vang lên
liên tục. Bị làm phiền, Ninh Giai Kỳ mới chậm rãi đứng dậy, bước chân
nặng nề đi đến yên lặng nhìn qua ô mắt mèo.
"............."
Một gương mặt anh tuấn, lạnh lùng rất nghiêm túc, với Ninh Giai Kỳ quá quen thuộc.
Không phải chưa nói địa chỉ sao, như thế nào
lại đến đây được. Ninh Giai Kỳ nghiên đầu nghĩ nghĩ, có lẽ là đồ khốn Liễu Thanh Giang nói cho anh biết.
Ninh Giai Kỳ đè huyệt Thái Dương, đưa tay mở cửa. Mặc dù không vui, nhưng
nếu cho cô uống thêm mười bình rượu cô cũng không dám không ra mở cửa.
Cửa vừa mở, không khí nóng ở bên ngoài tràn vào trong nháy mắt. Ninh Giai
Kỳ lui về phía sau một bước, nhẹ giọng nói “Hôm nay em không về nhà, em
phải chăm sóc Manh Manh.”
“Toàn mùi rượu” Cảnh Nhược Đông cau mày, mắt nhìn từ trên cao đánh giá cô “Em như vậy còn chăm sóc được ai?”
Ninh Giai Kỳ lẩm bẩm “Em không uống nhiều” “Uống nhiều hay uống ít cũng đã uống.” “Dù sao cũng không uống nhiều...”
Cảnh Nhược Đông cũng lười so đo với cô, anh đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy một bãi rượu.
“Những thứ này điều là?”
“Là của Tống Đình Quân và Trương Nhất Manh uống!”Vẻ mặt Ninh Giai Kỳ nghiêm túc “Em không uống nhiều, thật đấy” .
Cảnh Nhược Đông nhìn cô một cái, không có uống nhiều, nếu không cô sẽ không nói
chuyện bình thường với anh như vậy được. Lần say rượu ở quán bar ngày đó, cô đã ôm anh và khóc, anh vẫn không quên.
“Tống Đình Quân cũng đến đây?” “Có đến, nhưng đi rồi.”
Cảnh Nhược Đông hừ lạnh một tiếng, đi vào phòng khách. Ninh Giai Kỳ đi phía
sau anh, lúc đi đến bên cạnh sô pha, bởi vì choáng đầu, cô liền ngồi
xuống.
Cảnh Nhược Đông quay đầu nhìn cô “Chóng mặt sao.”
Ninh Giai Kỳ quật cường lắc đầu “Không chóng mặt.”
Thấy vẻ mặt rõ ràng không tin của Cảnh Nhược Đông, Ninh Giai Kỳ vội ép chính mình đứng lên “Em thật sự không có say!”
Do đứng lên khá mạnh, cho nên đầu óc cùng cả người cô có chút đứng
không vững, Cảnh Nhược Đông liền phản ứng, vươn tay ra ôm lấy cô.
Vòng eo mảnh khảnh, Cảnh Nhược Đông hoài nghi nếu anh ra sức một cái là có thể đem cô bé gãy.
“Cảnh Nhược Đông” Ninh Giai Kỳ ngoan ngoãn giờ ba ngón tay lên, gương mặt ngây ngốc mà nói “Em không có say”
Cảnh Nhược Đông cúi đầu nhìn người trong vòng tay mình, mắt hơi tối lại “Em gọi tôi là gì?
Ninh Giai Kỳ chớp mắt, lặng lẽ đưa tay về “Em xin lỗi....anh Nhược Đông.”
Ánh mắt của cô gái nhỏ có chút xấu hổ, bởi vì do nhuộm men say, làm da
trắng ngần của cô phiếm hồng. Cổ họng Cảnh Nhược Đông khô khốc, anh dời
mắt sang một bên “Lần sau còn không lễ phép như vậy...”
Ninh Giai Kỳ không còn sức lực mà nhìn anh "Hů?"
“Đánh đòn em”
Cảnh Nhược Đông bởi vì lo lắng cho cô nên mới đến đây nhìn một chút, hiện
giờ thấy Ninh Giai Kỳ xem như còn tỉnh táo, mà Trương Nhất Manh đã ngủ
say, lúc này anh mới yên tâm.
“Em còn đợi cái gì” Cảnh Nhược Đông nói “Mau đi ngủ, đừng có uống rượu nữa.”
Ninh Giai Kỳ rời khỏi khuỷu tay anh, giống như sợ anh thật sự sẽ đánh đòn
cố, có chút ngoan ngoãn gật đầu “Em vào trong ngủ với cậu ấy.”
“Vậy còn anh – “Lát nữa tôi sẽ đi.”
“Ô” Ninh Giai Kỳ nhìn anh vài lần, xoay người đi vào trong phòng Manh Manh.
Thật ra Ninh Giai Kỳ vừa choáng vừa mệt, hơn nữa Cảnh Nhược Đông ở bên ngoài mang cho cô cảm giác an toàn, cho nên vừa nằm xuống giường đã ngủ mất.
Cảnh Nhược Đông đứng một hồi trên chỗ bãi rượu, điện thoại vang lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT