Mà so với Ninh Giai Kỳ lúc này, Mai Như không may mắn như vậy, suốt đoạn đường cô ta bị mắng cả buổi, cô ta đã theo Tiểu Đông Tử được một khoảng thời gian, hơn nữa thời gian

học chụp ảnh cũng dài hơn Ninh Giai Kỳ, nhưng độ mẫn cảm với ống kính của cô ta vẫn không đạt được yêu cầu của Tiểu Đông Tử. Có lẽ lời nói của Tiểu Đông Tử quá khiêm khắc, bầu không khí trong xe ngưng đọng lại, Ninh Giai Kỳ cũng không dám lộ ra một chút thần sắc vui mừng, sợ Mai Như nhìn thấy sẽ cho rằng cô đang cười nhạo cô ta.

Sau đó, rốt cuộc cũng đến trường học. Chân Ninh Giai Kỳ kỳ thật không quá nghiêm trọng, đi đường cũng không có vấn đề gì. Sắp đến giờ cơm chiều, cô nhận được điện thoại của Tống Đinh Quân.

“Nghe Trương Nhất Manh nói cậu bị thương”

Ninh Giai Kỳ “Chỉ là vết thương nhỏ không quá nghiêm trọng, đừng nghe cô ấy nói bậy” .

“Vậy là tốt rồi.” Tống Đình Quân thở phào một hơi nhẹ nhõm “Thiếu chút nữa đã mang hoa quả đến thăm cậu, cũng may là không sao”.

Ninh Giai Kỳ “Cám ơn”.

Tống Đình Quận “Đang đứng dưới ký túc xá của cậu, tớ còn chưa ăn cơm, cậu không định mời khách à?”.

Từ sau khi Tống Đình Quân thổ lộ với cô, Ninh Giai Kỳ có chút không được tự nhiên, nhưng về sau Tống Đình Quận rất ít khi tìm đến cô. Thế

*

*

*

*

nhưng hôm nay cậu lại đến trường gặp cô, Ninh Giai Kỳ có chút bất ngờ. Ngoài bất ngờ ra còn có chút vui sướng, cô cùng Trương Nhất Manh và Tống Đình Quân cùng nhau lớn lên, hai người bọn họ là bạn tốt của cô, trong lòng cô hết thầy hy Vọng có thể trở về như trước kia.



“Cậu đợi một lát.” Ninh Giai Kỳ vội thay giày, từ ký túc xá đi xuống.

Đã lâu rồi không gặp, Tống Đình Quân có chút thay đổi. Từ sơ trung đến đại học, Ninh Giai Kỳ coi như cũng nhìn Tống Đình Quân lớn lên. Khi còn bé ngũ quan cậu không tệ, hiện giờ trưởng thành rồi khí chất quả thật không tệ.

“Tống Đình Quân.” Ninh Giai Kỳ đi đến VỖ VỖ vai cậu.

Tống Đình Quân đưa mắt nhìn chân cô, sau đó nói “Về sau cẩn thận một chút.”.

“Biết rồi.” Ninh Giai Kỳ cười cười nói “Lần này là ngoài ý muốn” .

Tống Đình Quân lại nhìn cô một cái, vừa muốn mở miệng đã bị Ninh Giai Kỳ ngắt “Được rồi, cậu cũng đừng giống như Manh Manh nói mãi như vậy, tớ đói bụng, cùng đi ăn cơm”

Tống Đình Quân đành phải ngậm miệng, dời đề tài “Cơm thịt nướng ở căn tin trường cậu ngon lắm phải không?”

Ninh Giai Kỳ “Sao cậu biết?”

Tống Đình Quân hừ hừ “Chẳng phải nổi danh khắp nơi sao?

“Đi thôi, mời cậu ăn cơm thịt nướng”

Hai người liền đi đến căn tin, Ninh Giai Kỳ lấy phiếu mua hai suất cơm, cùng Tống Đình Quân mỗi người một phần đi đến bàn ăn. Không nghĩ đến, mới vừa ngồi xuống đã gặp người quen.

“Ninh Giai Kỳ, em cũng ở đây” Hạ Đình Kiêu vừa lúc cầm khay cơm đi tới “Đây chính là?”

“A đây là bạn của em, cậu ấy là Tống Đình Quân” Ninh Giai Kỳ sau khi nói xong liền nhìn về phía Tống Đình Quân “Tống Đình Quân, đây là học trưởng Hạ Đình Kiêu.”



“À Trương Nhất Manh đã nói qua.” Tống Đình Quận hơi nhếch miệng “Cũng là học trưởng trong câu lạc bộ chụp ảnh”.

Tống Đình Quân hừ hừ “Chẳng phải nổi danh khắp nơi sao”.

“Đi thôi, mời cậu ăn cơm thịt nướng”

Hai người liền đi đến căn tin, Ninh Giai Kỳ lấy phiếu mua hai suất cơm, cùng Tống Đình Quân mỗi người một phần đi đến bàn ăn. Không nghĩ đến, mới vừa ngồi xuống đã gặp người quen.

“Ninh Giai Kỳ, em cũng ở đây.” Hạ Đình Kiêu vừa lúc cầm khay cơm đi tới “Đây chính là?”

“A đây là bạn của em, cậu ấy là Tống Đình Quân” Ninh Giai Kỳ sau khi nói xong liền nhìn về phía Tống Đình Quân “Tống Đình Quân, đây là học trưởng Hạ Đình Kiêu.”

“À Trương Nhất Manh đã nói qua.” Tống Đình Quân hơi nhếch miệng “Cũng là học trưởng trong câu lạc bộ chụp ảnh của cậu, đúng không?

Ninh Giai Kỳ hơi sửng sốt “Manh Manh đã nói cho cậu sao?”

“Ừ” Tống Đình Quân đặt khay cơm xuống “Nếu học trưởng không ngại, có thể cùng nhau ăn Cơm”

Hạ Đình Kiêu nhìn Ninh Giai Kỳ “Được.”

Ba người ngồi xuống, Tống Đình Quân cùng Hạ Đình Kiêu câu có cầu không mà trò chuyện, đề tài của hai người đều nói về Ninh Giai Kỳ, Tống Đình Quân không biết là như cố ý hay vô ý mà luôn nhắc đến Ninh Giai Kỳ lúc còn nhỏ. Còn bày ra bộ dáng như thể “Tôi rất hiểu Ninh Giai Kỳ.”

Dần dần, Hạ Đình Kiêu cũng nhận ra chút gì đó.

Ninh Giai Kỳ ở bên yên lặng mà ăn cơm, cảm thấy có chút xấu hổ. Ninh Giai Kỳ đặt đũa xuống nói “Cái đó, đều đã ăn xong rồi, tớ dẫn cậu ra Cổng trường” .

chapter content

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play